Vị thần cuối cùng - chương 12 - Vị thần cuối cùng

Vị thần cuối cùng

Tác giả : Chưa rõ
Chương 12 : Vị thần cuối cùng - chương 12

ruột đổi tư thế.

Chuyện này nằm ngoài dự tính ban đầu.

Có lẽ tôi nên thử nói chuyện riêng với thần Hermes.

“Các cậu,” tôi nói.

“Sao các cậu không đi một vòng quanh thành phố nhỉ?

Kiểm tra các hàng rào phòng thủ.

Xem thử còn vị thần nào còn ở lại trên đỉnh Olympus không.

Rồi đến gặp Annabeth và tớ ở đây trong ba mươi phút nữa nhé.

” Silena cau mặt.

“Nhưng.

” “Đó là một ý tưởng rất hay,” Annabeth ngắt lời.

“Connor và Travis, hai người dẫn đầu nhé.

” Anh em nhà Stoll dường như rất thích điều đó – được giao trách nhiệm quan trọng ngay trước mặt cha của họ.

Họ không bao giờ được dẫn đầu trong bất cứ trận đánh nào ngoại trừ các trận chiến ném giấy toilet.

“Bọn tớ đã sẵn sàng!” Travis nói.

Họ đưa các trại viên khác ra khỏi phòng ngai, để lại Annabeth và tôi cùng với thần Hermes.

“Thưa thần,” Annabeth mở lời.

“Kronos sắp tấn công vào New York.

Ngài ắt đã nghi ngờ về điều đó.

Mẹ cháu nhất định đã đoán trước việc này.

” “Mẹ của ngươi,” thần Hermes cằn nhằn.

Ông gãi lưng bằng cây quyền trượng, và George cùng Martha càu nhàu, Ôi, ôi, ôi.

“Đừng chọc tức ta với mẹ ngươi, quý cô trẻ đẹp.

Bà ta là lý do cho việc ta phải ở đây.

Thần Zeus không muốn bất cứ ai rời tiền tuyến.

Nhưng mẹ ngươi không ngừng quấy rầy ông ấy, ‘Đây là một cái bẫy, đây là một chiến thuật nghi binh, blah, blah, blah.

’ Bà ta muốn tự mình quay về, nhưng thần Zeus sẽ không thể để nhà chiến lược số một của mình rời khỏi ông ấy khi bọn ta đang chiến đấu chống lại Typhon.

Và vì thế, tất nhiên, ông ta gửi ta về nói chuyện với các ngươi.

” “Nhưng nó đúng là một cái bẫy!” Annabeth khăng khăng.

“Thần Zeus bị mù sao?

” Tiếng sấm rền vang khắp bầu trời.

“Ta sẽ thận trọng với các lời chỉ trích, cô gái,” thần Hermes cảnh cáo.

“Thần Zeus không mù hay điếc.

Ông ấy không để đỉnh Olympus hoàn toàn không chút phòng vệ.

” “Nhưng có các tia chớp xanh.

” “Rồi, rồi.

Ta có thấy.

Ta đánh cuộc đó chỉ là một vài trò tinh nghịch được thực hiện bởi nữ thần ma thuật quá quắt, Hecata, nhưng các ngươi có thể đã nhận ra chúng hoàn toàn vô hại.

Đỉnh Olympus có các khu vực phép thuật mạnh mẽ.

Ngoài ra, Aeolus, vua của các ngọn gió, đã gởi đến các thuộc hạ mạnh mẽ nhất của ông ta để bảo vệ thành trì.

Ngoài các vị thần ra, không ai có thể đi vào đỉnh Olympus từ không trung.

Họ sẽ bị đánh bật khỏi bầu trời.

” Tôi đưa tay lên.

“Ừm.

thế còn việc hiện ra/dịch chuyển mà các thần hay làm thì sao?

” “Đó cũng là một hình thức di

* * *

chuyển trong không khí, Jackson.

Rất nhanh, nhưng các thần gió còn nhanh hơn.

Không – nếu Kronos muốn đỉnh Olympus, hắn ta phải tiến quân qua cả thành phố và sử dụng các thang máy! Các ngươi có thấy hắn làm điều đó không?

” Giọng thần Hermes khiến điều đó nghe khá là lố bịch:

từng nhóm hai mươi quái vật đi thang máy mỗi lần, lắng nghe bản nhạc Stayin’ Alive.

Tuy nhiên, tôi không thích điều đó.

“Có lẽ một vài người trong số các thần có thể quay trở lại,” tôi gợi ý.

Thần Hermes sốt ruột lắc đầu.

“Percy Jackson, ngươi không hiểu.

Typhon là kẻ thù lớn nhất của bọn ta.

” “Cháu nghĩ là Kronos mới phải chứ.

” Đôi mắt của vị thần phát sáng.

“Không đâu, Percy.

Từ những ngày xa xưa, đỉnh Olympus gần như bị lật đổ bởi Typhon.

Hắn ta là chồng của Echidna.

” “Đã gặp bà ta ở cổng Arch,” tôi làu bàu.

“Không tốt.

” “.

và là cha của mọi quái vật.

Bọn ta sẽ không bao giờ quên việc hắn đã gần như tiêu diệt hết tất cả – cách hắn ta làm bẽ mặt bọn ta! Giờ chúng ta mạnh hơn nhiều so với những ngày xa xưa kia.

Giờ chúng ta không mong đợi sự giúp đỡ từ thần Poseidon vì ông ấy còn có trận đánh của riêng mình.

Thần Hades vẫn ngồi trong vương quốc riêng và chẳng làm gì, còn Demeter và Persephone thì chỉ biết làm theo lệnh ông ta.

Điều đó dẫn đến việc bọn ta phải sử dụng tất cả sức mạnh để đối phó với tên khổng lồ bão đó.

Bọn ta không thể chia tách lực lượng, hoặc phải chờ cho đến khi hắn ta đến được New York.

Chúng ta phải chiến đấu với hắn ngay lúc này.

Và chúng ta đang có các tiến triển tốt.

” “Tiến triển tốt?

” tôi nói.

“Hắn ta gần như phá hủy cả St.

Louis.

” “Đúng thế,” thần Hermes thừa nhận.

“Nhưng hắn ta chỉ phá hủy một nửa Kentucky mà thôi.

Hắn ta đang chậm lại.

Đang mất dần sức mạnh.

” Tôi không muốn tranh cãi, nhưng nghe có vẻ như thần Hermes đang tự lên dây cót tinh thần cho chính mình mà thôi.

Trong góc phòng, con Ophiotaurus kêu lên đầy buồn bã.

“Làm ơn, thần Hermes,” Annabeth nói.

“Ngài nói mẹ cháu đã muốn quay về.

Vậy bà có nhờ ngài gửi cho bọn cháu bất cứ thông điệp nào không ạ?

” “Các thông điệp,” ông ấy lẩm bẩm.

“ ‘Đó là một công việc thật tuyệt,’ họ đã bảo với ta như thế.

‘Không nhiều việc lắm.

Có lắm người thờ cúng.

’ Hừm.

Không ai quan tâm đến những gì ta nói.

Đó luôn là các thông điệp của những người khác.

” Loài gặm nhấm, George nghĩ.

Ta không được loài gặm nhấm yêu thích.

Shhh, Martha gắt gỏng.

Chúng ta quan tâm đến những gì thần Hermes nói.

Đúng

* * *

không George ?

Ồ, đúng như thế.

Chúng ta có thể quay lại trận chiến ngay bây giờ không?

Tôi muốn thực hiện lại chế độ laser đó.

Điều đó cực kỳ vui nhộn.

> “Im lặng, cả hai đứa,” thần Hermes gầm lên.

Thần nhìn Annabeth, người hiện đang nhìn ông bằng đôi mắt xám to đang nài xin.

“Ừm,” thần Hermes nói.

“Mẹ ngươi nói rằng ‘Các ngươi phải tự thân vận động.

Các ngươi phải giữ Manhattan mà không có sự giúp đỡ của các vị thần.

’ Như thể ta không biết điều đó vậy.

Sao mọi người lại ca tụng bà ta là nữ thần thông thái, ta thật không sao hiểu nổi.

” “Còn gì nữa không ạ?

” Annabeth hỏi.

“Bà ta còn nói ngươi nên thử kế hoạch hai mươi ba.

Bà ta nói ngươi sẽ biết được điều đó có nghĩa là gì.

” Mặt Annabeth trở nên xanh mét.

Chắc chắn, cô ấy hiểu điều đó có nghĩa là gì, và cô ấy không thích nó lắm.

“Thần cứ nói tiếp đi ạ.

” “Điều cuối cùng.

” Thần Hermes nhìn tôi.

“Bà ta nói, nói với Percy:

‘Hãy nhớ các dòng sông.

’ Và, ừm.

điều gì đó về việc tránh xa con gái bà ta ra.

” Tôi không chắc mặt ai đỏ hơn:

của Annabeth hay là của tôi.

“Cảm ơn, thần Hermes,” Annabeth nói.

“Và cháu.

cháu muốn nói.

cháu lấy làm tiếc về chuyện của anh Luke.

” Khuôn mặt thần đanh lại như thể ông ấy biến thành đá cẩm thạch.

“Ngươi lẽ ra không nên nhắc đến chủ đề đó.

” Annabeth hốt hoảng bước lùi lại.

“Xin lỗi?

” “XIN LỖI cũng chẳng làm được gì!” George và Martha cuộn tròn quanh cây quyền trượng, giờ đang tỏa sáng và biến đổi thành thứ gì đó trông khá giống với cây gậy đuổi gia súc điện áp cao.

“Ngươi lẽ ra nên cứu nó khi ngươi có cơ hội,” thần gào lên với Annabeth.

“Ngươi là người duy nhất có thể làm điều đó.

” Tôi bước lên giữa hai người họ.

“Người đang nói chuyện gì vậy?

Annabeth không.

” “Đừng bảo vệ cô ta, Jackson!” thần Hermes quay gậy đuổi gia súc về phía tôi.

“Cô ta biết chính xác những gì ta đang nói.

” “Có lẽ người nên tự trách chính mình ấy!” Tôi biết lẽ ra mình nên im miệng lại, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ là lôi kéo sự chú ý của ông ấy khỏi Annabeth.

Hóa ra từ đầu đến giờ, ông ấy không giận dữ với tôi.

Ông ấy tức giận cô ấy.

“Có lẽ nếu người không bỏ rơi Luke và mẹ anh ta!” Thần Hermes nâng cây gậy đuổi gia súc lên.

Ông ấy bắt đầu biển đổi cho đến khi ông ấy cao cỡ hơn ba mét.

Tôi nghĩ:

Ừm, tốt thôi.

Nhưng ngay khi ông ấy chuẩn

* * *

bị tấn công, George và Martha ghé sát vào và thì thầm vào tai ông ấy điều gì đó.

Thần Hermes nghiến răng.

Ông ấy hạ cây gậy đuổi gia súc xuống và nó lại biến trở về thành cây quyền trượng.

“Percy Jackson,” ông ấy nói, “vì cháu đã chấp nhận lời nguyền của Achilles nên ta tha cho đó.

Giờ sinh mạng cháu do ba Nữ thần Mệnh quyết định.

Nhưng cháu sẽ không bao giờ được nói với ta kiểu như thế lần nữa.

Cháu không biết ta đã phải hy sinh như thế nào, ta.

” Giọng thần nghẹn ngào và ông ấy quay trở lại hình dáng của con người.

“Con trai của ta, niềm tự hào lớn nhất của ta.

May tội nghiệp của ta.

” Ông ấy trông khổ sở đến nỗi tôi không biết phải nói gì.

Một phút trước ông ấy sẵn sàng làm cho chúng tôi bốc hơi.

Giờ ông ấy lại trở nên yếu đuối, cần một người an ủi.

“Nghe này, thần Hermes,” tôi nói.

“Cháu xin lỗi, nhưng cháu cần phải biết.

Chuyện gì đã xảy ra với bác May?

Bà ấy đã nói điều gì đó về số mệnh của Luke, và đôi mắt của bác ấy.

” Thần Hermes nhìn tôi trừng trừng và giọng tôi trở nên ấp a ấp úng.

Tuy thế nét mặt ông ấy không phải là sự giận dữ.

Đó là sự đau đớn – nỗi đau sâu kín, không thể nào hình dung được.

“Ta sẽ để các ngươi ở lại,” ông ấy nói một cách khó khăn.

“Ta còn có một cuộc chiến đang chờ đợi.

” Ông ấy bắt đầu tỏa sáng.

Tôi quay người lại và chắc rằng Annabeth cũng đã làm thế, vì cô ấy vẫn đang đông cứng người vì sốc.

Chúc may mắn, Percy, con rắn có tên Martha thì thầm.

Thần Hermes tỏa sáng rực rỡ với ánh sáng của một ngôi sao băng.

Sau đó ông ấy biến mất.

Annabeth ngồi ở chân ngai mẹ cô ấy và khóc.

Tôi muốn ai ủi cô ấy, nhưng tôi không chắc lắm về việc làm như thế nào.

“Annabeth,” tôi nói, “đó không phải là lỗi của.

Tớ chưa bao giờ thấy thần Hermes cư xử như thế.

Tớ đoán.

tớ cũng không biết nữa.

chắc ông ấy cảm thấy có lỗi về chuyện của Luke.

Ông ấy chỉ đang tìm ai đó để đổ lỗi đấy mà.

Tớ không biết tại sao ông ấy trách mắng cậu.

Cậu đã không làm bất cứ điều gì để đáng phải chịu chuyện đó.

” Annabeth lau nước mắt.

Cô ấy nhìn chăm chăm vào đống lửa như thể đó là giàn thiêu của chính mình.

Tôi bứt rứt chuyển chuyển chân.

“Ừm, cậu đã không làm, đúng không?

” Cô ấy không trả lời tôi.

Con dao bằng đồng celestial của cô ấy được cột vào cánh tay cô – là con dao tôi đã nhìn thấy trong cảnh mộng của nữ thần

* * *

Hestia.

Trong chừng ấy năm trôi qua, tôi đã không nhận ra nó chính là món quà của Luke.

Tôi đã nhiều lần hỏi sao cô ấy lại thích dùng dao để chiến đấu thay cho kiếm, và cô ấy không bao giờ trả lời câu hỏi đó của tôi.

Giờ thì tôi đã rõ.

“Percy,” cô ấy nói.

“Lúc nãy cậu nói về mẹ Luke là có ý gì?

Cậu gặp bác ấy sao?

” Tôi miễn cưỡng gật đầu.

“Nico và tớ đã ghé thăm bác ấy.

Bác ấy có hơi chút.

không bình thường.

Tôi mô tả bà May Castellan, và khoảnh khắc kỳ lạ khi đôi mắt bà ấy phát sáng và bà ấy nói về số phận con trai mình.

Annabeth cau mày.

“Điều đó không đúng.

Nhưng sao cậu lại ghé.

” Mắt cô ấy mở lớn.

“Thần Hermes đã nói cậu chịu lời nguyền của Achilles.

Nữ thần Hestia cũng bảo thế.

Thế cậu đã.

cậu đã tắm trong dòng Sông Styx?

” “Đừng đổi đề tà“Percy! Cậu có hay không?

” “À.

chỉ là một chút thôi.

” Tôi kể cho cô ấy nghe về thần Hades và Nico, về chuyện tôi đã xóa sổ đội quân người chết như thế nào.

Tôi bỏ qua đoạn tôi mơ thấy Annabeth kéo tôi ra khỏi dòng sông.

Tôi vẫn không hiểu rõ lắm về phần đó, và chỉ nghĩ đến nó thôi cũng khiến tôi ngượng chín người.

Cô ấy lắc đầu đầy hoài nghi.

“Cậu có hình dung được điều đó nguy hiểm như thế nào không?

” “Tớ không còn lựa chọn nào khác,” tôi nói.

“Đó là cách duy nhất tớ có thể đối đầu với Luke.

” “Ý cậu là.

trở nên bất tử, đúng là vậy rồi! Đó là lý do vì sao Luke đã không chết.

Anh ấy đã đến sông Styx, rồi.

Ôi, không, Luke.

Anh đang nghĩ gì vậy?

” “Vậy giờ cậu lại lo lắng cho Luke,” tôi càu nhàu.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa mới rớt xuống từ một hành tinh nào đó.

“Cậu mới nói gì?

” “Quên đi,” tôi lẩm bẩm.

Tôi tự hỏi ý của thần Hermes là gì khi đề cập đến việc Annabeth không cứu Luke khi cô ấy có cơ hội.

Rõ ràng là cô ấy đã không nói cho tôi biết điều gì đó.

Nhưng vào lúc đó, tôi không có tâm trạng để hỏi.

Điều cuối cùng tôi muốn được nghe là thêm nhiều hơn nữa lịch sử của cô ấy với Luke.

“Vấn đề là hắn đã không chết trong dòng sông Styx,” tôi nói.

“Tớ cũng thế.

Giờ tớ phải đối đấu với hắn.

Chúng ta cùng bảo vệ đỉnh Olympus.

” Annabeth vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như thể cô ấy đang cố tìm ra các điểm khác biệt sau khi tôi tắm trong Sông Styx.

“Tớ đoán cậu nói đúng.

Mẹ tớ đã nhắc đến.

” “Kế

* * *

hoạch hai mươi ba.

” Cô ấy mò mẫm trong balô là lấy chiếc laptop của Daedalus.

Biểu tượng Delta chớp sáng trên mặt chiếc laptop.

Cô mở một vài tập tin và bắt đầu chăm chú đọc.

“Tìm ra rồi,” cô ấy nói.

“Thánh thần ơi, chúng ta có rất nhiều việc phải là “Một trong các sáng kiến của Daedalus à?

” “Rất nhiều các sáng kiến.

có những cái rất nguy hiểm nữa.

Nếu mẹ tớ muốn tớ sử dụng kế hoạch đó, bà ắt đã nghĩ mọi việc sẽ rất tồi tệ.

” Cô ấy nhìn tôi.

“Thế còn thông điệp của bà ấy với cậu:

‘hãy nhớ các con sông’ thì sao hả?

Điều đó có nghĩa là gì?

” Tôi lắc đầu.

Như mọi khi, tôi không thể giải thích được điều mà các thần đang nói với tôi.

Tôi phải nhớ các con sông nào đây?

Sông Styx?

Sông Mississippi?

Ngay lúc ấy, anh em nhà Stoll chạy ùa vào phòng ngai.

Connor hổn hển:

“Các cậu cần phải thấy điều này,” Connor nói.

“Ngay bây giờ.

” Các tia sáng xanh trên bầu trời tắt hẳn, vì thế lúc đầu tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Các trại viên khác đã tập hợp lại trong một công viên nhỏ ở rìa chân núi.

Họ tập trung ở thành lan can, đang nhìn xuống Manhattan.

Dọc lan can xếp đầy các ống nhòm tầm xa, loại dành cho khách du lịch.

Bạn có thể bỏ vào một đồng vàng drachma, và có thể quan sát toàn thành phố.

Các trại viên đang dùng hết ống nhòm trên lan can.

Tôi nhìn xuống thành phố.

Từ đây tôi có thể thấy phần lớn mọi thứ bên dưới – Sông Đông và Sông Hudson hợp nhau tạo thành hình dáng của Manhattan, mạng lưới đường phố đan xen nhau, bóng tối trãi dài của Công viên Central Park ở phía bắc.

Mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng có gì đó không ổn.

Tôi cảm nhận rõ điều đó trước khi tôi nhận ra đó là gì.

“Tớ không.

nghe thấy gì hết,” Annabeth nói.

Bất ổn chính ở đó.

Thậm chí ở độ cao này, tôi sẽ phải nghe được tiếng ồn của thành phố – tiếng của hàng triệu người hối hả đi lại, tiếng của hàng vạn xe hơi và máy móc các loại – tiếng ngân nga của một đô thị rộng lớn.

Bạn không nghĩ về điều đó khi bạn sống ở New York, nhưng nó luôn ở đó.

Ngay cả lúc nửa đêm, New York vẫn không bao giờ im lặng.

Nhưng lúc này, điều đó lại Tôi có cảm giác như thể một người có bạn thân của mình đột nhiên lăn ra chết.

“Chúng đã làm gì?

” Giọng tôi đanh lại, đầy giận dữ.

“Chúng đã làm gì thành phố của tôi?

” Tôi đẩy Michael Yew ra và chiếm lấy ống nhòm của cậu ta.

Trên các con đường bên dưới, các phương tiện giao thông

* * *

đứng khựng lại.

Khách bộ hành nằm trên các vỉa hè, hay cuộn tròn ở các cửa.

Không hề thấy dấu hiệu của bạo lực, hay phá hoại, không hề.

Đơn giản như thể mọi người ở New York đồng loạt quyết định ngừng bất cứ việc gì họ đang làm và lăn ra ngủ.

“Họ chết cả rồi ư?

” Silena hỏi với sự kinh ngạc.

Tôi lạnh toát cả người.

Một câu trong đoạn tiên tri vang lên bên tai tôi.

Và nhìn thế giới trong giấc ngủ triền miên.

Tôi nhớ lại câu chuyện của Grover về việc gặp thần Morpheus ở Central Park.

May cho ngươi là ta đang cần giữ sức cho trận chính.

“Không chết,” tôi nói.

“Thần Morpheus đã làm cho mọi người trên đảo Manhattan chìm vào giấc ngủ.

Cuộc xâm lược đã bắt đầu.

” 10.

Tôi mua một vài người bạn mới Con O’Leary là người hạnh phúc nhất về việc thành phố ngủ say.

Chúng tôi tìm thấy nó đang ăn ngấu ăn nghiến ở một quầy bán hotdog bị lật nhào trong khi người bán hàng đang mút ngón tay, nằm cuộc tròn trên vỉa hè.

Anh Argus đang chờ chúng tôi với một trăm đôi mắt mở lớn.

Anh không nói bất cứ điều gì.

Anh ấy chưa bao giờ nói.

Tôi đoán đó là vì anh ấy được cho là có một cầu mắt trong lưỡi của anh ấy.

Tuy nhiên nét mặt anh lộ rõ rằng anh đang rất kinh sợ.

Tôi kể cho anh ấy nghe vềgì chúng tôi biết được ở đỉnh Olympus, và chuyện các vị thần sẽ không đến để giải cứu như thế nào.

Anh Argus đảo tròn các đôi mắt mình trong sự phẫn nộ.

Điều đó cực kỳ gây ảo giác vì nó làm cho cả cơ thể của anh ấy cứ xoáy tròn.

Tôi bảo anh:

“Tốt hơn hết anh nên quay về trại,” tôi nói với anh ấy.

“Hãy bảo vệ nó tốt nhất anh có thể.

” Anh chỉ vào tôi và nhướn mày một cách buồn cười.

“Em ở lại,” tôi nói.

Anh Argus gật đầu, như thể câu trả lời đó của tôi làm anh thấy hài lòng.

Anh ấy nhìn Annabeth và vẽ một vòng tròn trong không khí.

“Vâng,” Annabeth đồng ý.

“Em nghĩ đã đến lúc rồi ạ.

” “Đến lúc làm việc gì?

” tôi hỏi.

Anh Argus lục lọi khắp phía sau chiếc xe của anh ấy.

Anh ấy lấy ra một cái khiên đồng và đưa nó cho Annabeth.

Nó trông khá giống với những chiếc khiên khác – cùng loại khiên tròn mà chúng tôi luôn sử dụng trong trò cướp cờ ở trại.

Nhưng khi Annabeth đặt nó xuống mặt đất, hình ảnh phản chiếu trên mặt khiên bóng loáng thay đổi từ bầu trời và các tòa nhà đến tượng Nữ Thần Tự Do – chẳng có thứ nào gần nơi chúng tôi đang đứng.

“Ôi chao,” tôi nói.

“Một cái khiên có chức năng thu hình.

” “Một trong các

* * *

sáng kiến của Daedalus,” Annabeth nói.

“Tớ đã nhờ anh Beckendorf làm nó trước khi.

” Cô ấy nhìn về phía Silena.

“Ừm, dù sao đi nữa, cái khiên bẻ cong các tia ánh sáng mặt trời và mặt trăng từ khắp nơi trên thế giới để tạo thành hình ảnh phản chiếu.

Chúng ta có thể thật sự nhìn thấy bất cứ mục tiêu nào dưới mặt trời và mặt trăng, miễn là ánh sáng tự nhiên có thể chạm vào nó.

Nhìn xem.

” Chúng tôi kéo nhau lại khi Annabeth đang chăm chú quan sát.

Hình ảnh được phóng lớn và quay tròn vào lúc đầu, vì thế tôi mắc phải chứng chuyển động khi vừa mới nhìn nó.

Chúng tôi đang đến khu Sở thú ở Central Park, rồi phóng xuống đường East 60th, băng qua Bloomingdale’s, rồi rẽ vào Đại Lộ Ba.

“Ối,” Connor Stoll.

“Lùi lại.

Phóng to lên ngay chỗ đó.

” “Sao?

” Annabeth hồi hộp nói.

“Cậu thấy quân đối phương à?

” “Không, ngay ở đó – Cửa hàng kẹo Dylan’s Candy Bar.

” Connor quay sang anh trai, cười toe toét.

“Anh bạn, nó đang mở cửa.

Và mọi người đều đang ngủ.

Anh đó đang nghĩ những gì em đang nghĩ không?

” “Connor!” Katie Gardner quát.

Giọng cô ta giống hệt giọng mẹ mình – nữ thần Demeter.

“Đây là chuyện nghiêm túc.

Cậu không được đi hôi của cửa hàng kẹo giữa lúc chiến tranh như thế này!” “Xin lỗi,” Connor lẩm bẩm, nhưng giọng cậu ta không có chút xấu hổ.

Annabeth lướt tay phía trước mặt khiên và một cảnh khác hiện ra:

Đường FDR Drive, nhìn ngang qua sông về phía Công viên Hải Đăng.

“Nó sẽ giúp chúng ta nhìn thấy được điều gì đang diễn ra khắp cả thành phố,” cô ấy nói.

“Cảm ơn, anh Argus.

Hy vọng bọn em sẽ gặp lại anh ở trại.

vào một ngày nào đó.

” Anh Argus ậm ừ.

Anh ấy nhìn tôi như muốn bảo:

Chúc may mắn, cậu cần điều đó, rồi leo lên xe.

Anh và hai yêu tinh mình người cánh chim quẹo xe lại, len lỏi quanh các đống xe đứng yên lổn nha lổn nhổn trên đường.

Tôi huýt sáo gọi con O’Leary và nó nhảy vọt ngay đến.

“Này, bé cưng,” tôi nói.

“Có còn nhớ Grover không?

Thần rừng chúng ta đã gặp trong công viên ấy?

” “GU!” Tôi hy vọng điều đó có nghĩa là, Chắc rồi! Chứ không phải, Có còn thêm hotdog nào không?

“Tao cần phải tìm cậu ấy,” tôi nói.

“Hãy chắc là cậu ấy vẫn còn tỉnh nhé.

Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của cậu ấy.

Mày hiểu không?

Tìm Grover!” Con O’Leary tặng cho tôi một nụ hôn đầy ướt át, dường như không cần thiết cho lắm.

Sau đó nó chạy như bay về hướng bắc.

Pollux cúi người xuống kế bên một người cảnh sát đang ngủ.

“Tớ không hiểu.

Sao chúng ta cũng không buồ nhỉ?

Sao chỉ có con người bị thôi nhỉ?

” “Đây

* * *

là một câu bùa chú khổng lồ,” Silena Beauregard giải thích.

“Câu bùa chú càng lớn, thì càng dễ dàng chống lại nó.

Nếu cậu muốn làm cho hàng triệu người thường ngủ, cậu phải thả ra một lớp màng ma thuật rất mỏng.

Làm cho các á thần ngủ thì cần phải tạo ra bùa chú mạnh hơn.

” Tôi liếc nhìn cô ấy.

“Khi nào cậu học được quá nhiều về ma thuật vậy?

” Silena đỏ mặt.

“Tớ không phải dành tất cả thời gian của mình bên bàn trang điểm.

” “Percy,” Annabeth gọi.

Cô ấy vẫn đang nhìn chăm chú vào cái khiên.

“Cậu nên xem cái này.

” Hình ảnh trên khiên là hình ảnh về Long Island Sound gần La Guardia.

Một đội thuyền máy tốc độ cao đang phóng nhanh qua làn nước đen ngòm hướng về Manhattan.

Mỗi chiếc thuyền đầy các á thần mặc các bộ giáp Hy Lạp.

Ở đuôi chiếc thuyền dẫn đầu, một chiếc cờ màu tía với hình lưỡi hái đen được thêu bay phấp phới trong gió đêm.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẫu cờ ấy trước đây, nhưng không khó để đoán:

cờ trận của Kronos.

“Kiểm tra vòng ngoài của đảo,” tôi nói.

“Nhanh nhanh.

” Annabeth chuyển cảnh về hướng nam tới khu cảng.

Phà Stalen Island rẽ sóng gần đảo Ellis.

Trên phà đầy rẫy các con dracaenae và một bầy chó ngao địa ngục.

Bơi ở phía trước là một tốp động vật có vú ở biển.

Lúc đầu, tôi cứ nghĩ đó cá heo.

Rồi tôi thấy các khuôn mặt giống chó của chúng và những thanh kiếm được đeo ở bên hông, và tôi nhận ra chúng là những con telkhine – quỷ biển.

Cảnh lại đổi lần nữa – bãi biển Jersey, bên phải đường hầm Lincoln.

Một trăm con quái vật đủ loại đang hành quân qua các làn giao thông bị ngừng lại – các tên khổng lồ với các cây dùi cui, các Cylops xấu xa, một vài con rồng phun lửa, và để nhấn mạnh thêm:

chiếc xe tăng Sherman từ thời thế chiến thứ hai, đang đẩy phăng xe cộ đang cản đường khi nó ầm ầm tiến vào trong đường hầm.

“Chuyện gì đang xảy ra với người ở bên ngoài Manhattan?

” tôi nói.

“Cả toàn bang đều ngủ hết sao?

” Annabeth nhíu mày.

“Tớ không nghĩ thế, nhưng có điều này lạ lắm.

Theo như những gì tớ có thể các bức ảnh này, cả vùng Manhattan đều chìm vào giấc ngủ.

Hình như ở bán kính năm mươi dặm quanh hòn đảo nơi thời gian đang trôi cực kỳ, cực kỳ chậm.

Càng đến gần Manhattan, thời gian trôi càng chậm hơn.

“ Cô ấy cho tôi xem một cảnh khác – đường cao tốc New Jersey.

Giờ là tối thứ Bảy, vì thế tình hình giao thông cũng không tệ như vào ngày cuối tuần.

Những người lái xe đều tỉnh, nhưng các loại xe đều di chuyển với vận tốc khoảng một dặm một giờ.

Chim cũng

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vi-than-cuoi-cung-chuong-12-6428.html