Vô Địch Hắc Quyền - Bất cộng đái thiên - Vô Địch Hắc Quyền

Vô Địch Hắc Quyền

Tác giả : Chưa rõ
Chương 470 : Vô Địch Hắc Quyền - Bất cộng đái thiên

Ngô Lập Sâm ngẩn ra, vài đồ đệ theo hắn đang bắt đầu nói chuyện liền một mực không mở miệng nữa, lúc này ngăn cản mình là vì sao, tiện đà nói:

“Thái Cực môn có việc khó gì?

Chỉ là gọi vài vị huynh đệ trong môn phái, lại có cái gì không được?

” Nói xong sắc mặt hơi khó coi, trước mặt Diệp Thiên Vân mà nói ra những lời này, thật sự có chút không nể mặt mũi hắn.

Lý Thiều Kỳ ấp úng nói không nên lời, chỉ là vài huynh đệ khác tại đó nói:

“Sư phụ, chúng ta không có liên lạc với Thái Cực Môn.

” Ngô Lập Sâm nghe xong hai mắt trừng lại muốn khiển trách hắn, sau đó ngẫm lại tựa hồ lại không quá thích hợp, liền nhẫn nại nói:

“Ngươi nói một chút, tại sao lại không thể?

” Lý Thiều Kỳ nhìn Diệp Thiên Vân, sau đó cúi đầu xuống không nói, rõ ràng là có chút khó nói.

Ngô Lập Sâm hiểu rõ ý của hắn, liền nói:

“Thiên Vân là huynh đệ sinh tử của ta, cứ nói đi, đừng ngại!” Lý Thiều Kỳ nhìn hai người sư đệ một chút, mới chậm rãi nói:

“Sư phụ, lúc trước ngươi bị Võ Đang bắt, chỉ còn lại ba người chúng ta, bởi vì không biết tin tức, tìm sư phụ gần nửa năm cũng không có kết quả, nên chúng ta trở về đến môn phái.

Lúc ấy chưởng môn đã mất, cho nên nhất cử nhất động của môn phái tụi con đều lưu tâm, nên phát hiện Khương Hải Thiên sư thúc không ngừng lôi kéo nhân tâm!” Diệp Thiên Vân vừa nghe Thái Cực Môn có tranh chấp bên trong, muốn rời đi thì đã chậm, cũng phải kiên trì nghe tiếp.

Sắc mặt Ngô Lập Sâm hòa hoãn lại, cười nói:

“Cái này không sao, Thái Cực Môn sẽ có người lãnh đạo, không phải sao?

Chuyện này đối với môn phái là chuyện tốt, lúc đó Khương Hải Thiên có thể đứng ra giúp môn phái, nói cho cùng ta còn muốn cảm ơn hắn!” Lý Thiều Kỳ lộ ra thần sắc không thể tin được, tiếp tục nói:

“Nếu chỉ là điểm ấy, hôm nay con cũng không nói ra.

Về sau, tụi con nói với Khương Hải Thiên phái đệ tử đi tìm sư phụ, lúc ấy hắn đồng ý , hơn nữa khi đó còn nói lời làm cho người ta rất an tâm.

Ai ngờ ngày hôm sau, sau khi tụi con rời đi, lại phái người âm thầm đánh lén.

Muốn đưa tụi con vào chỗ chết! Nếu không phải tụi con mạng lớn chạy trốn được, chỉ sợ là mất mạng lâu rồi!” Lông mày Ngô Lập Sâm có chút chau lên, bình tĩnh nói:

“Thật sự như thế?

” Sắc mặt Lý Thiều Kỳ nghiêm túc, hai đầu gối quỳ xuống đất bò lên hai bước nói:

“Sư phụ, ngài đối với con ân trọng như núi, đệ tử sao dám lừa gạt người! Cũng bởi vì chuyện này.

Mới khiến cho ba huynh đệ tụi con phải rời khỏi quê hương! Từ lúc đó trở đi, tụi con cũng không có liên lạc với Thái Cực môn, nhưng mà con cũng thường xuyên phái người tìm hiểu Thái Cực Môn, còn phát hiện một kiện sự tình khả nghi!” Ngô Lập Sâm có chút không cách nào đối mặt với tin tức đột nhiên xuất hiện này, nhưng lại nhịn không được mà chăm chú nghe tiếp, nắm chặt tay cắn răng hỏi:

“Sự tình gì?

” Lý Thiều Kỳ nói:

“Sư phụ còn nhớ rõ chuyện trên Võ Đang lúc trước?

” Ngô Lập Sâm nhớ lại một lát, nói:

“Lúc ấy có người đưa tin cho ta, nói Kim trưởng lão trên núi Võ Đang.

Muốn đàm phán với bọn họ!” Lý Thiều Kỳ gật đầu nói:

“Phong thiếp mời nọ căn bản không phải của Võ Đang phát tới, hẳn là của Khương Hải Thiên đưa cho người! Người giao thiếp cho sư phụ lúc trước Thiếu Hoành tại Đức đã gặp được, ép hỏi mới biết được, hắn nhận ủy thác của Khương Hải Thiên, đến lừa gạt sư phụ!” Nói xong nhìn tiểu sư đệ Lý Thiếu Hoành một chút! Lý Thiếu Hoành quỳ xuống tại chỗ, nói:

“Sư phụ, xác thực là như vậy!” Đại hán mặt đen Lý Thiếu Trạch có chút nghẹn khuất nói:

“Các ngươi tại sao không nói cho ta biết một tiếng, thật sự là…!” Lý Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, nói:

“Sư đệ.

Ta sợ miệng của ngươi không tốt, nên biết họa là từ trong miệng mà ra!” Sắc mặt của Ngô Lập Sâm trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra, ngửa mặt ngã quỵ.

Điều này làm cho mấy người đều trở tay không kịp.

Vẫn là Diệp Thiên Vân nhanh tay, một tay lấy lấy thân thể của hắn trong miệng nói:

“Lão ca, có một số việc cần phải đối mặt, không nên tức giận!” Ba đồ đệ nhìn đến đây, cả đám đều khàn cả giọng kêu lên nhào tới Ngô Lập Sâm, chỉ sợ hắn có chuyện gì sơ xuất! Qua một hồi lâu, nằm ở trên giường Ngô Lập Sâm mới tỉnh lại.

Có chút mỏi mệt, mở to mắt nhìn một chút.

Lý Thiều Kỳ một mực bên cạnh chiếu cố.

Phát hiện hắn tỉnh lại, lập tức nhất thời kinh hỉ nói:

“Sư phụ.

Là đồ đệ không tốt, không nên làm ngài tức giận!” Diệp Thiên Vân tiến lên nhìn sắc khí trên mặt hắn, hẳn là không có vấn đề gì.

Thân thể của Ngô Lập Sâm rất tốt, chuyện này không thể đánh bại hắn.

Nhưng mà cũng phải nói lại, chuyện này cũng làm cho hắn nộ hỏa.

Diệp Thiên Vân từng nghe Ngô Lập Sâm nói qua, Thái Cực Môn chủ Khương Hải Thiên là huynh đệ tốt nhất của hắn, bây giờ nghe hắn phản bội nên Lập Sâm có chút không chịu nổi.

Diệp Thiên Vân có thể hiểu được tâm tình này, nhưng mà không biết nên an ủi hắn như thế nào.

Giờ khắc này Ngô Lập Sâm phảng phất già nua thêm mười tuổi, cầm lấy khăn mặt trên trán, chậm rãi ngồi dậy, lẩm bẩm nói:

“Mười năm a!! Ai có thể biết ta khổ sở đến mức nào, Vậy mà lại bị huynh đệ thân nhất, chọc lén một đao ở sau lưng chọc, có đôi khi bằng hữu so còn nham hiểm hơn cả địch nhân!” Lý Thiều Kỳ có chút bi phẫn nhìn hắn, trong miệng nói:

“Sư phụ, lần này chúng ta tới đây, không ngờ còn có thể gặp lại nhau, chuyện bây giờ đã tra ra manh mối, ba vị đệ tử nguyện ý vì ngài mà xuất ra hơi thở cuối cùng!” Sau đó nói với hai vị sư đệ:

“Chúng ta đến Thái Cực Môn một chuyến, cho dù giết không được Khương Hải Thiên, cũng phải bắt hắn trả giá thật lớn!” Diệp Thiên Vân đã trải qua loại tràng diện này, bình tĩnh ngăn hành vi của bọn họ lại, nói:

“Ta thấy tuổi các ngươi cũng muốn qua bốn mươi, làm việc không nên xúc động như vậy, với thực lực của các ngươi đi tìm hắn báo thù, không phải là chuyện giỡn sao!” Lý Thiều Kỳ nhẹ nhàng cười, sau đó từ phía sau xuất ra một khẩu súng, cười cười nói:

“Chúng ta tự biết công phu không hơn bọn hắn, nhưng mà ta nghĩ vật này có thể trợ giúp chúng ta đạt thành tâm nguyện!” Diệp Thiên Vân nhìn thấy súng, đáy lòng không biết nên nói cái gì, mấy người này đã muốn như vậy, hắn cũng không thể khuyên bọn họ .

Ngô Lập Sâm nhìn thấy Lý Thiều Kỳ lấy ra súng, sắc mặt đại biến nói:

“Thiều Kỳ, con không nên xúc động như vậy, tại sao lại dùng loại vật này?

Hiện giờ ta tuy bị bệnh, nhưng còn chưa có chết!” Nói xong kịch liệt ho khan .

Mấy người đều có chút mất tự nhiên, Lý Thiều Kỳ chậm rãi giấu súng vào sau lưng, có chút kiên định nói:

“Sư phụ, con biết làm vậy thì chẳng vẻ vang gì, nhưng hành vi của hắn là hành vi của tiểu nhân, chẳng lẻ lại còn phải khách khí với hắn!” Ngô Lập Sâm khoát tay ngăn hắn lại, điềm nhiên nói:

“Ta còn khoẻ mạnh, cho dù là báo thù cũng không tới phiên các ngươi thay ta, dùng súng đi tìm Khương Hải Thiên, đây không phải là bôi tro vào ta mặt sao?

” Hắn nhìn Diệp Thiên Vân có chút cười khổ nói:

“Lão đệ, không ngờ để ngươi nghe đến mấy cái chuyện xưa này, thật sự là xấu hổ! Ba ngày sau, ta sẽ cùng ngươi đi gặp Vệ Sư Hạo, chút bệnh này không làm khó được ta đâu!” Diệp Thiên Vân không nghĩ đến mình đã cuốn hắn vào chuyện này, cười cười gật đầu nói:

“ lão ca, huynh nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta cáo từ trước!” Văn Hoa Đông Phương khách sạn, gian phòng số 2422.

Mê Sư Đạo ngồi ở trên ghế sô pha, mặc dù có chút bất mãn nhưng mà không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nói với Vệ Sư Hạo:

“Sư huynh, huynh không cho chúng ta đi theo là có ý gì?

Giờ thì tốt rồi, người của Bát Cực Môn đã chạy mất, đến lúc đó làm sao có thể nói chuyện với chưởng môn?

” Vệ Sư Hạo nhàn nhạt nhìn thoáng qua nói:

“Làm người thì nên lưu lại một đường, sau này sẽ hảo tương kiến! Bát Cực Môn có chút ít giao tình với ta, chuyện này ta sẽ tự giải thích cho chưởng môn, không liên quan đến các ngươi!” Lý Sư Bình vội vàng giảng hòa nói:

“Mê sư đệ không phải có ý tứ này, kính xin Vệ sư huynh đừng trách! Bọn họ đi thì cũng đi rồi, đệ nghĩ nhiệm vụ chủ yếu lần này là bắt Diệp Thiên Vân!” Mê Sư Đạo hừ lạnh hai tiếng nói:

“Ta xem cũng không cần ước chiến với Diệp Thiên Vân, nếu chúng ta ba người lập tức đến đó, liền có thể trực tiếp bắt giữ hắn đưa về Võ Đang, cái này không tính là hoàn thành nhiệm vụ nữa!” Vệ Sư Hạo lắc đầu, uống một ngụm trà xong mới lên tiếng:

“Mấy người các ngươi quá coi trọng thế lực của môn phái, Diệp Thiên Vân, người này ta đã định rồi, đã nói với hắn trong ba ngày ước hẹn không gây phiền phức cho hắn, quyết không nói sai lời, hai vị sư đệ sẽ không để cho ta không có mặt mũi chứ?

” Hai người nhìn nhau, tuy trong ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng Lý Sư Bình vẫn nói:

“Sư huynh yên tâm đi, huynh đã đáp ứng bọn họ, thì chúng ta quyết không động đến hắn!” Vệ Sư Hạo tự nhiên “Ừm” một tiếng, đứng dậy nói:

“Mục tiêu theo đuổi của ta với các ngươi có chút bất đồng, lần này tới Hương Cảng Hồng Kông, nếu có gì ngoài ý muốn, ta sẽ một mình gánh chịu, các ngươi yên tâm đi! Ta đi luyện công phu một chút, nếu không có sự tình gì đừng tới quấy rầy ta!” Lý Sư Bình nhìn hắn đóng cửa lại, mới thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào Mê Sư Đạo giống như cười mà không phải cười, nói:

“Sư đệ, ngươi nghĩ như thế nào?

” Mê Sư Đạo có chút bất đắc dĩ, đứng dậy nói:

“Còn có thể nghĩ như thế nào, Vệ sư huynh đã nói vậy, giờ đây ai động vào Diệp Thiên Vân là gây khó dễ với huynh ấy! Thật sự ta không rõ, vì sao Vệ sư huynh lại muốn ước chiến!” Lý Sư Bình dùng ánh mắt ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó mới nói:

“Ta có thể giải thích cách làm của Vệ sư huynh, huynh ấy là người truy cầu võ học chân chính không giống với chúng ta!” Mê Sư Đạo nhếch miệng, có chút khinh thường nói:

“Ta chỉ cảm thấy Vệ sư huynh quá khô khan , rõ ràng là ba người, nhưng cũng không để cho chúng ta ra tay.

Dù thân thủ Diệp Thiên Vân cao tới đâu, sao có thể chống đỡ được ba người?

” Lý Sư Bình cười cười nói:

“Đây không phải là khô khan mà là cố chấp, chúng ta không giải thích được truy cầu của huynh ấy đâu!” Sau đó dừng một chút tiếp tục nói:

“Ta nghĩ như thế này, ngày mốt Vệ sư huynh giao thủ cùng hắn, nếu thắng tất nhiên không sao! Nhưng mà nếu như thua.

Vậy chúng ta liền nhân cơ hội bắt giữ Diệp Thiên Vân!” Mê Sư Đạo thả ra nụ cười như có như không nói:

“Ta cũng nghĩ như vậy! Thật ra cũng không cần lo lắng quá, thực lực của Vệ sư huynh như thế nào chúng ta cũng biết rồi.

Năm đó huynh ấy như bị cuồng võ kích thích, khổ luyện đến bây giờ.

Những năm này rất ít khi xuất thủ, bất quá ta tin tưởng công phu Vệ sư huynh đã sớm vượt qua chúng ta xa xa!”

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vo-dich-hac-quyen-bat-cong-dai-thien-39600.html