Vô Tự Thiên Thư - GIA TỘC NHỊ THIẾU - Vô Tự Thiên Thư

Vô Tự Thiên Thư

Tác giả : Chưa rõ
Chương 156 : Vô Tự Thiên Thư - GIA TỘC NHỊ THIẾU

Đại thiếu gia hứng chí, lại nói:

' Tiểu Trúc cô nương, hôm nay đã nói đến chủ đề này, chúng ta rõ ràng đã tâm sự nhiều, để ta giúp nàng sửa đổi ý nghĩ một chút, nàng nói thích nam tử có gương mặt thế nào a.

' Hứng thú nói chuyện của Tiểu Trúc đã hoàn toàn không còn, cũng không nguyện làm trái ý tốt của người khác, miễn cưỡng tự hỏi một chút, cười nói:

' Dung mạo rất khó miêu tả, ta vẽ cho ngươi xem.

' Đại thiếu gia liên tục gật đầu:

' Không thành vấn đề.

' Tiểu Trúc đứng lên, đi đến trong rừng trúc, từ trên mặt đất nhặt một cành trúc, bắt đầu vẽ.

Vẻ mặt đại thiếu gia ngoài ý muốn:

' Không thể tưởng được nàng còn có thể vẽ, oa, còn vẽ tốt như vậy!' Tiểu Trúc cười yếu ớt không nói, ước chừng vẽ được năm phút, lúc này mới ngừng tay, đứng trước mặt bức họa quan sát hồi lâu, lắc đầu nói:

' Đại thiếu gia, ta vẽ dung mạo này, có lẽ chỉ giống sáu bảy phần, có chút chi tiết tỉ mỉ, ta không nhớ ra.

' Đại thiếu gia ngạc nhiên nói:

' Cách nói này của nàng thật ra có điểm kỳ quái, chẳng lẽ người mà nàng thích có gương mặt thế nào mà nàng cũng nghĩ không ra sao?

' Tiểu Trúc cũng không gạt hắn, lắc đầu nói:

' Trong đầu ta vẫn có một người, một cái bóng mơ mơ hồ hồ, cũng không phải trống rỗng hư cấu, ngươi xem thì biết.

' Đại thiếu gia có hứng thú đến gần xem, Tiểu Trúc nhanh chóng bỏ ra xa vài bước, xa xa tránh khỏi đại thiếu gia.

Đại thiếu gia đã có thói quen nhìn cách biểu hiện này của nàng, cũng bất chấp thương tâm, chăm chú nhìn bức họa trên mặt đất, một bên xem một bên lắc đầu nói:

' Không được, không được, lông mày này quá bình thường, cũng quá nhạt, người này không có tâm chí tiến thủ, ánh mắt cũng không có thần, nàng xem ánh mắt của ta, uy áp cỡ nào, đám ma tộc cấp thấp của ma giới khi gặp ta đều phát run, nàng nhìn xem cái mũi này, cái mũi phải cao mới tốt, loại mũi phổ thông bình thường này, thực không có tính cách nha, ai yêu, miệng còn nhỏ, vậy thì không được a, miệng lớn mới có thể ăn, lão nhân thường xuyên nói với chúng ta, muốn làm người trên người, muốn có dục vọng, có tâm thắng bại, có xâm lược dục vọng và giữ lấy dục vọng, mà ăn cái gì, dục vọng thể hiện trước mắt, nàng nhìn xem khuôn mặt ta, mới là điểm hoàn mỹ của cao đẳng ma tộc có tiền đồ.

Nàng vẽ người này, chậc chậc.

ta thật không biết nên nói như thế nào mới tốt, nhất định bình thường, một kẻ vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì a!' Tiểu Trúc chỉ mỉm cười, cũng không phản bác.

Đại thiếu gia nhìn bức vẽ nửa ngày, nhìn thấy Tiểu Trúc không nói lời nào, cũng cảm thấy không có gì thú vị, cùng Tiểu Trúc hàn huyên qua loa vài câu rồi rời đi.

Tiểu Trúc nhìn thấy đại thiếu gia đi xa, lúc này mới bước trở lại trước bức họa, cẩn thận ngắm nghía, đôi mày nhíu chặt, hình dáng như đang cố gắng suy tư, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không được, vẻ mặt buồn rầu xoay người đi lên lầu.

Tiểu Khai nhìn xem bốn phía, xác định không ai, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay tiêu sái đi tới, tìm được một gốc trúc to ẩn thân, thăm dò nhìn bức họa trên mặt đất, vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy như giữa ngực bị trúng cây chùy nặng, trong đầu nhất thời ' oanh' một tiếng, ' ba tháp' một tiếng, cây trúc thô to như vậy mà bị tay hắn bóp mạnh nứt vỡ.

Nguyên lai bức họa kia, mặc dù chỉ là một hình dáng mơ hồ, nhưng đúng là hình dáng của Nghiêm Tiểu Khai! ' Nguyên lai trong lòng Tiểu Trúc.

thủy chung vẫ có ta, nàng mặc dù không nhớ rõ ta, mặc dù bị Cửu Thiên Thần Lực che lại trí nhớ, phú dư sứ mạng, nhưng.

nhưng trong lòng nàng chính thức thích, tự đầu tới cuối chỉ có ta a.

' Tiểu Khai hít dài một hơi, nuốt ngược nước mắt sắp rơi xuống trở về, điều chỉnh tâm tình, nhẹ chân nhẹ tay lui trở về.

Việc chuẩn bị hôn lễ của Bá Cách gia tộc tương đương phức tạp, bởi vì Tiểu Trúc mang vào Cửu Thiên Huyền Nữ hài phong ấn hơn mười ngàn năm, cho nên đại thiếu gia đã thuận lý thành chương trở thành người thừa kế tộc trưởng gia tộc, mặc dù Tê Bì Nhĩ Bá Cách từng xem trúng tam thiếu gia, nhưng lựa chọn của thần không thể nào cự tuyệt, cho nên hôn lễ lần này đồng thời cũng là nghi thức kế nghiệm tân tộc trưởng, như vậy thứ nhất, còn phiền toái hơn hôn lễ bình thường, bận rộn không biết bao nhiêu ngày, vừa chuyển mắt, lại một tuần trôi qua.

Bởi vì có động khẩu kia, Tiểu Khai cũng không làm nháo nữa, Tê Bì đại nhân nghe người hầu hồi báo, nghe thấy Tiểu Khai không hề làm khó, cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn vạn vạn không thể tưởng được, ngàn phòng vạn phòng lại trộm trong nhà khó phòng, Tiểu Khai lại từ hậu hoa viên của mình mà đi, mỗi ngày đều ở xa xa nhìn ngắm Trì Tiểu Trúc.

Tiểu Khai cũng không phải không muốn cùng Tiểu Trúc gặp mặt, chỉ là lo lắng Tiểu Trúc không nhớ rõ mình, ngược lại cứ nhớ rõ sứ mạng của Bá Cách gia, vạn nhất đem hành tung của mình nói cho đại thiếu gia, có lẽ sẽ xảy ra sai lầm, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cùng với mạo hiểm, nếu làm như vậy có thể mất luôn cơ hội nhìn thấy Tiểu Trúc, còn không bằng xa xa ngắm nhìn, thủ hộ, ít nhất.

được thêm một ngày thì tính một ngày.

Ngày hôm đó, Tiểu Khai nằm trong bụi cỏ, đang nhìn Tiểu Trúc đứng xa xa, chợt thấy đại thiếu gia từ ngoài viện nhẹ nhàng đi tới, nhìn Tiểu Trúc gật gật đầu, cười nói:

' Hắc, Tiểu Trúc, ta đến chậm.

' Tiểu Khai có chút cau mày, thầm nghĩ:

' Bình thường đại thiếu gia đâu có nói lời như vậy?

' Bên kia Tiểu Trúc cũng nói:

' Là đại thiếu gia đó sao?

' Đại thiếu gia sang sảng cười rộ lên:

' Tiểu Trúc muội muội, nàng sắp gọi ta là phu quân rồi, sao còn hỏi thế này?

Chẳng lẽ bây giờ đã nghĩ muốn nghiệm minh thân thiết hay sao?

' Lời này càng cợt nhả, cùng ngữ khí ngày thường của đại thiếu gia không giống nhau, Tiểu Khai cảm thấy kỳ quái, nhịn không được ngẩng cao đầu nhìn, hình dáng dung mạo của đại thiếu gia, ai ngờ đại thiếu gia cảnh giác, xoát quay đầu, ánh mắt như điện nhìn qua hướng Tiểu Khai.

Tiểu Khai cả kinh không phải chuyện đùa, nhanh chóng lùi đầu về, ngừng thở, một cử động cũng không dám.

Hoàn hảo chỗ hắn ẩn thân bị Tiểu Hùng Miêu phá hết phong ấn, lại lần nữa phóng thích ra phong ấn thanh âm và ánh mắt trận pháp, đại thiếu gia chỉ liếc mắt nhìn, không phát hiện cái gì, lại quay đầu về.

Xa xa vang lên thanh âm của Tiểu Trúc:

' Đại thiếu gia, trên tay ngươi là cái gì?

' Đại thiếu gia cười nói:

' Đây là võ sĩ trong gia tộc mới đem về Long Tiên Dịch, là bổ vật trân quý, ta đặc ý cầm đến một ít đưa cho nàng uống.

' Tiểu Trúc nói:

' Vậy đa tạ, ngươi đặt cái chai trên giường, ta tự mình đi lấy.

' Đại thiếu gia cười ha ha:

' Vậy không phải phiền phức hay sao, Tiểu Trúc muội muội, nàng đi tới, để vi phu giúp nàng uống đi.

' Tiểu Trúc trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

' Ngươi có nhớ ước định của chúng ta bảy ngày trước tại hoa viên không?

' Đại thiếu gia ngẩn người, cười nói:

' Nga, đương nhiên nhớ rõ, lời tình yêu dưới trăng ngắm hoa, nàng từ nay về sau muốn nghe thì được mà, chẳng lẽ bây giờ lại muốn nghe nữa?

' Tiểu Khai nghe được suýt chút nữa kêu ra tiếng, không hề nghi vấn, đại thiếu gia này là tên giả danh! Quả nhiên thanh âm của Tiểu Trúc nghiêm lệ, lớn tiếng nói:

' Ngươi không phải đại thiếu gia, ngươi là ai?

' Đại thiếu gia ngạc nhiên nói:

' Ta không phải là đại thiếu gia còn là ai, Tiểu Trúc muội muội, mấy ngày nay chúng ta luôn gặp nhau âu yếm, chẳng lẽ nàng ngay cả ta cũng nhận không ra sao?

' Thanh âm của Tiểu Trúc càng nghiêm lệ, cả giận nói:

' Ta cùng đại thiếu gia ngay cả góc áo còn chưa chạm tới, làm sao tới chuyện âu yếm, ngươi rốt cuộc là ai?

Làm sao đến được đây?

' Đại thiếu gia nhất thời trầm mặc, xa xa truyền tới thanh âm di động bước chân, Tiểu Khai lặng lẽ lộ đầu ra, chỉ thấy chân của Tiểu Trúc không ngừng, muốn chạy ra xa, nhưng thân hình của đại thiếu gia như quỷ mị, chỉ chợt lóe, đã che trước mặt Tiểu Trúc, hắc hắc cười lạnh:

' Nguyên lai là vị ca ca uất ức của ta ngay cả góc áo của nàng còn chưa chạm tới, thật sự là vô dụng.

' Tiểu Trúc vừa sợ vừa giận, nói:

' Ngươi là đệ đệ hắn?

Chẳng lẽ ngươi là nhị thiếu gia?

' ' Đúng vậy, ta là nhị thiếu gia, Bá Cách Vũ Dạ!' Người này quả nhiên là nhị thiếu gia, chỉ thấy hắn đưa tay lên, nhất thời cầm lấy cái chai Long Tiên Dịch trong tay ' ba' một tiếng ném lên mặt đất, nước chảy ra, một cỗ dị hương bay lên:

' Nếu nàng đã nhận ra ta, thì bình Thiên Ma Tiêu Hồn Thủy này không còn dùng được nữa.

' Tiểu Trúc lui bước, gương mặt trắng bệch cả kinh, nói:

' Ngươi muốn làm gì?

' ' Ha ha ha ha, ta mang theo chiếc bình có thể làm cho ngàn ma nữ xuân tâm nhộn nhạo, ta còn làm gì?

Chẳng lẽ nàng nhìn không ra sao?

' Nhị thiếu gia cười ha ha, ánh mắt trở nên sắc bén mà dữ tợn:

' Đã dùng mềm không được, thì dùng cứng, vô luận như thế nào, hôm nay cũng phải bỏ lại mầm móng của Bá Cách Vũ Dạ ta trong cơ thể nàng!' Tiểu Trúc vốn thập phần khẩn trương, nghe nói như thế, ngược lại tỉnh táo xuống tới, nói:

' Vì cái gì?

' ' Bởi vì tộc trưởng Bá Cách gia tộc, vốn nên là ta!' Tâm tình của Vũ Dạ xem ra đã không thể khống chế, rống lớn lên:

' Nàng có biết lão gia tử vì sao muốn cho vị đại ca uất ức phế tài làm tộc trưởng?

Tất cả đều vì nàng! Vì nàng a!' Thần thái của Tiểu Trúc trở nên trầm tĩnh như băng tuyết, chỉ thoáng suy tư một chút thì hiểu được:

' Có phải bởi vì ta mặc vào Cửu Thiên Huyền Nữ hài?

' ' Đúng vậy!' Nhị thiếu gia nghiến răng nói:

' Vũ Quả tên phế nhân kia, cư nhiên có lá gan mạo hiểm cả đời không cưới để cho nàng mang vào Cửu Thiên Huyền Nữ hài, loại cơ hội này đã vạn phần một trong là không có, không ngờ để cho hắn thành công rồi, bây giờ cả lão gia tử cũng không có biện pháp, hắn tiếp chưởng Bá Cách gia tộc, là chỉ ý của Cửu Thiên Huyền Nữ.

Ta và tam đệ hơn mười năm minh tranh ám đấu, đến đây phải nhường cho tên phế tài đại ca tiếp chưởng gia tộc, ta.

ta sao có thể cam tâm!' ' Cho nên, ngươi muốn cho ta mang cốt nhục của ngươi?

' Tiểu Trúc cười lạnh nói:

' Sau đó, ngươi có thể nói với Tê Bì đại nhân, ngươi mới là người nên thành thân với ta?

' Nhị thiếu gia hung hăng trừng Tiểu Trúc, cả ánh mắt có chút ít đỏ lên, bắn ra hào quang như con ác lang.

Hắn mặc dù có gương mặt giống hệt đại thiếu gia, nhưng tính cách điên cuồng hơn rất nhiều, toàn thân phảng phất như tản mát ra cỗ hơi thở nguy hiểm, Tiểu Khai vạn phần khẩn trương, nhịn không được trộm móc ra Vạn Uẩn Bình, nghĩ thầm:

' Nếu hắn dám mạo phạm Tiểu Trúc, ta liều mạng bị Tê Bì Nhĩ Bá Cách phát hiện, cũng phải xử lý hắn rồi nói sau!' Thần thái Tiểu Trúc càng bình tĩnh, cười nói:

' Ngươi cũng biết Tê Bì đại nhân cũng không phải đứa ngốc, ngươi nghĩ hắn thật sự để cho ngươi làm tộc trưởng hay sao?

Chỉ ý của thần lựa chọn đại thiếu gia, đây là không thể thay đổi được, có lẽ Tê Bì đại nhân duy nhất có thể làm là đem ngươi giết chết diệt khẩu, để che giấu chuyện xấu lớn nhất của Bá Cách gia tộc.

' Nàng ung dung nhìn nhị thiếu gia:

' Ngươi hãy ngẫm lại, ngươi làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa hay không.

'

Hai chân nhị thiếu gia gắt gao dán chặt trên mặt đất, cả thân thể có chút nhón lên, giống như một con ác lang tùy lúc đều muốn nhảy lên đả thương người, hai mắt hắn gắt gao giương mắt nhìn Tiểu Trúc, thần thái ngay lập tức vạn biến.

' Ngươi đi đi.

' Tiểu Trúc thở dài:

' Bây giờ ngươi rời đi, ta cam đoan chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà.

' Nhị thiếu gia toàn thân kịch liệt run rẩy, thoạt nhìn đang làm ra một lựa chọn vô cùng gian nan, túc túc qua vài phút, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phát ra ' ngao ô' một tiếng rống, cả giận nói:

' Thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa, xú nữ nhân, ngươi vừa nhìn ra cửa, có phải là muốn kéo dài cho đại ca đi tới cứu ngươi?

' ' Không sao cả.

' Tiểu Trúc khẽ cười nói:

' Dù sao ta nói đều là sự thật, hôm nay ngươi đối với ta vô lễ, chỉ có trăm hại mà không một lợi, cần gì phải làm?

' ' Sai.

' Ánh mắt nhị thiếu gia bắt đầu trở nên tham lam, nhìn khuôn mặt của Tiểu Trúc, thể thái vô cùng mạn diệu, thở dốc nặng nề:

' Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, loại nữ nhân như ngươi, có thể làm cho lão đại và ma luyện sư kia khuynh tâm, hôm nay ta muốn khai mở trước, cấp cho lão đại đỉnh đầu đội nón xanh( cắm sừng)!' Tiểu Trúc có chút bối rối, lui ra sau một bước, nói:

' Ngươi suy nghĩ cho kỹ hậu quả.

' ' Bỏ mẹ nó hậu quả!' Nhị thiếu gia thân hình cực nhanh, căn bản ánh mắt cũng không kịp, toàn thân chợt lóe, sau một khắc, đã xuất hiện bên người Tiểu Trúc, ôm cánh tay Tiểu Trúc, Tiểu Trúc ' nha' một tiếng hừ nhẹ, chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bá đạo thông qua cổ tay bay nhanh tới, trong phút chốc, nửa người đều run lên.

Giờ phút này vạn phần nguy cấp, Tiểu Trúc hô to:

' Từ từ!' ' Ngươi còn muốn nói gì nữa?

' Nhị thiếu gia cả giận nói:

' Xú nữ nhân, ngươi hôm nay cái gì mà còn chưa dùng tới.

' Tiểu Trúc hít sâu một hơi, nói:

' Đại thiếu gia đi đâu?

' ' Ngươi quả nhiên chờ hắn tới cứu ngươi! Ta nói cho ngươi, ngươi đợi không được đâu!' Nhị thiếu gia hung hăng nói:

' Hôm nay Ma Tôn bỗng nhiên mời, lão gia tử mang theo đại ca đã sớm ra khỏi nhà, có lẽ ít nhất phải đi nửa tháng, bây giờ trong Bá Cách gia tộc, ngoại trừ lão tam đã thành phế nhân, chỉ có ta lớn nhất, ngươi nhận mệnh đi!' Trong mắt Tiểu Trúc lần đầu lộ ra thần sắc sợ hãi, bối rối nói:

' Ngươi còn bức ta, ta sẽ tự đoạn tâm mạch, chết trước mặt ngươi, đợi Tê Bì đại nhân trở về, nhìn ngươi làm sao công đạo!' Nhị thiếu gia cười càng điên cuồng:

' Toàn thân ngươi bị Cửu Thiên Thần Lực gia trì, đã trở thành bất tử bất diệt chi thân, ngươi nghĩ muốn chết là chết được sao?

Ngươi cứ thử xem a!' Tiểu Trúc thần sắc dị thường quyết tuyệt, răng cắn môi, cư nhiên thật sự vận khởi một chút điểm chân khí đáng thương yếu ớt, muốn tự đoạn tâm mạch, nhưng Cửu Thiên Thần Lực quả nhiên cường hãn vô cùng, vẫn ở trong cơ thể nàng, gắt gao phong bế điểm chân khí ở trong đan điền, đừng nói tự vận, dù là muốn làm ra chút nội thương, có lẽ vô cùng khó khăn.

Nhị thiếu gia nhìn thần thái của nàng, trong lòng biết nàng quả nhiên thử qua, thoáng có chút bội phục, nhưng giờ phút này tâm tình điên cuồng, càng nhiều hơn chính là kích thích, cỗ dục vọng đã kích thích máu hắn sôi trào, làm sao còn kiềm chế được, giơ lên năm ngón tay, định sờ tới trên mặt Tiểu Trúc.

Tiểu Khai nghe như nội tâm bùng cháy, làm sao còn nhẫn nại được nữa, nhảy lên, hé miệng chuẩn bị quát một tiếng, nhưng vừa mở miệng ra, trong rừng trúc bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng chói mắt làm người ta không thể mở mắt ra nổi, sau đó, toàn thân nhị thiếu gia bỗng nhiên căng thẳng, phảng phất như bị đạp trúng đuôi, nhanh chóng nhảy dựng lên.

' Hoa lạp!' Một tiếng, đạo ánh sáng phảng phất như ánh sáng kinh thiên, bổ thẳng tới vị trí của nhị thiếu gia, xẹt qua sát cánh tay Tiểu Trúc, bổ ra một đạo dấu vết dài mấy thước trên mặt đất.

Định thần nhìn xem, đó là một thanh trường kiếm sáng chói cắm thẳng vào mặt đất, chuôi kiếm màu vàng đen, vẫn chớp lên ông ông vang dội.

Tiểu Khai nhìn thấy kinh tâm động phách, một tiếng quát chợt nuốt trở về, thân hình hạ xuống, một lần nữa nằm dài trong bụi cỏ.

Hoàn hảo tràng cảnh một mảnh hỗn loạn, hắn nhảy dựng không một tiếng động, lại quá xa, thật ra không làm ai chú ý tới.

' Tiểu muội, ngươi làm gì!' Nhị thiếu gia rống giận:

' Ta suýt bị ngươi giết chết!' Bên ngoài rừng trúc, Vũ Ca tiểu thư mặt ngọc hàm chứa sát khí, mày liễu như sương, đi từng bước một tiến tới, dung nhan của nàng lạnh lẽo, thanh âm càng lạnh hơn:

' Ta vốn đã nghĩ giết ngươi!' Toàn thân nhị thiếu gia tản mát ra uy thế làm cho người ta sợ hãi, xem ra lập tức muốn cùng người chiến đấu sống chết, nhưng Vũ Ca tiểu thư nửa phần cũng không lui nhượng, cặp mắt sắc bén trừng trừng nhị thiếu gia, bàn tay ngọc đặt bên hông, kiếm của nàng còn trên mặt đất, nhưng bên hông còn một thanh kiếm khác, vỏ kiếm điêu khắc hoa văn rồng nằm tinh xảo, hiển nhiên kiếm này không phải vật phàm.

Nhị thiếu gia giằng co thật lâu, cư nhiên lui ra một bước, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:

' Tiểu muội, trong tay ngươi là cái gì?

' Vũ Ca lạnh lùng cười, đem tay trái vẫn giấu sau lưng đưa ra, trong lòng bàn tay quả nhiên có cái gì, thứ đó gặp gió thì dài, đảo mắt đã dài hơn một thước, chính là Bàn Cổ Phủ! Sắc mặt nhị thiếu gia trắng bệch, ha ha nói:

' Này.

đây là.

' ' Cha muốn ta cầm là chuyên môn dùng để đối phó ngươi.

' Ánh mắt Vũ Ca tiểu thư lợi hại như châm nhọn:

' Cha nói ông ấy đi rồi có lẽ ngươi sẽ làm những chuyện mà ông ấy không muốn nhìn thấy, nếu ngươi thực dám làm.

' Nàng lạnh lùng nở nụ cười, trầm giọng nói:

' Giết ngươi!' Nhị thiếu gia cả người run rẩy kịch liệt, qua sau nửa ngày, lời nói có chút âm ách:

' Cha thực nói như vậy?

' Vũ Ca tiểu thư căn bản không để ý tới hắn, ngược lại nhìn Tiểu Trúc gật đầu, cười nói:

' Ngươi không có việc gì chứ?

' ' Không có việc gì.

' Tiểu Trúc nhìn nàng cười khẽ:

' Nhị thiếu gia chỉ là nhất thời xúc động, chuyện này bỏ qua đi.

' Vũ Ca tiểu thư cười lạnh nói:

' Tự nhiên có thể bỏ qua, hắn không phạm sai lầm, ta sẽ không thể giết hắn, nếu không cha sẽ trách cứ ta.

' Nhị thiếu gia nghe được chói tai, nhịn không được phẫn phẫn hừ một tiếng, nhấc chân định đi, đi chừng mười bước, hốt nhiên quay đầu lại, nhìn Vũ Ca tiểu thư mắng:

' Xú nha đầu, ngươi hao tốn tâm tư, không phải là muốn tranh thủ cho lão tam hay sao?

Nhưng lão tam thân trúng Phong Ma Khẩu Quyết, đời này coi như là thành phế nhân, ngươi đừng hy vọng hắn có thể khôi phục!' Vũ Ca tiểu thư tức giận sắc mặt trắng bệch:

' Nhị ca, lời của ngươi là ý gì?

' ' Ý của ta là gì, chẳng lẽ ngươi không rõ.

' Nhị thiếu gia dù sao sự tình đã bể, cũng không khách khí:

' Ngươi cùng lão tam là một mẹ sinh ra, ngươi tự nhiên hướng về hắn, mẫu thân của lão đại là vợ chính, cho nên lão gia tử sủng ái hắn, chỉ có mẹ ta chết sớm, cha ruột không thương, tự nhiên bị các ngươi khi dễ.

' Hắn hận hận nhìn Bàn Cổ Phủ trong tay Vũ Ca tiểu thư:

' Thứ này cả đời ta chưa từng sờ qua, ngươi cầm có cảm thấy nặng không?

' Nói cho hết lời, hắn rốt cuộc không quay đầu lại, phất tay bỏ đi nhanh.

Mắt thấy nhị thiếu gia đi xa, Vũ Ca tiểu thư lúc này mới nhìn Tiểu Trúc gật đầu nói:

' Đã không có việc gì nữa, ta phải cáo từ.

' Tiểu Trúc mỉm cười hồi lễ nói:

' Hôm nay đa tạ.

' Tiểu Khai nhìn thấy kinh tâm động phách, hôm nay nhìn thấy Vũ Ca tiểu thư ra tay, phi kiếm kia vô luận là tốc độ hay là lực độ, đều đã vượt qua mình không biết bao nhiêu bội lần, ngẫm lại trước đó vài ngày mình đùa giỡn nàng, nhịn không được có chút sợ hãi, thầm nghĩ:

' Nếu cô ta toàn lực giết ta, có lẽ ngay cả một chiêu ta cũng đỡ không được ba.

' Trở lại biệt viện, Tiểu Khai đem chuyện hôm nay kể lại một lần, nói Tê Bì đại nhân và đại thiếu gia đã đi ra ngoài, Ngọc Hồ nói:

' Chủ nhân, ngươi còn nhớ không, ngày đó sứ giả của Ma Tô nói, thiên phá, có lẽ Tê Bì đại nhân đúng là vì thế mà đi a.

' Tất cả mọi người cảm thấy có lý, thuật phong ấn của Tê Bì đại nhân đệ nhất tam giới, có lẽ đối với việc bổ thiên cũng có chút ích lợi.

Tiểu Khai cảm khái nói:

' Mấy ngày nay đại thiếu gia vắng mặt, nếu nhị thiếu gia lại đi quấy rối, có lẽ Tiểu Trúc sẽ có nguy hiểm, Vũ Ca tiểu thư cũng không thể suốt ngày thủ hộ, xem ra ta từ nay về sau phải thủ hộ thật lâu bên ngoài mới được.

' Hồ Niệm thì thầm:

' Chủ nhân, ngươi đã đi sáu bảy canh giờ, vậy còn chưa đủ a?

' ' Không đủ, xa xa không đủ.

' Tiểu Khai lắc đầu, chậm rãi đi vào trong phòng, chỉ để lại mọi người nhìn nhau.

Ngày kế, Tiểu Khai thức dậy sớm hơn trước, một đường đi vào bên ngoài rừng trúc, đã thấy Tiểu Trúc đứng một mình nơi đó, đang đứng nhìn bức họa mấy ngày trước, Tiểu Khai ở xa xa nhìn nàng chăm chú, chỉ thấy nàng xem hồi lâu, cả động cũng không động một chút, phảng phất có chút nhập thần, Tiểu Khai cảm thấy kỳ quái, đang định nhìn kỹ, bỗng nhiên Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn hướng hắn, xa xa vẫy vẫy tay.

Tiểu Khai tưởng ảo giác, nhịn không được xoa xoa ánh mắt, lại nhìn đi.

Tiểu Trúc quả nhiên hướng hắn vẫy vẫy tay, môi có chút mấp máy, phảng phất như đang nói:

' Đi tới nha.

' Tiểu Khai rất là ngạc nhiên, phải biết địa phương hắn ẩn thân được Tiểu Ảnh gia trì phong ấn của Phá Thư, mặc dù là đại thiếu gia và nhị thiếu gia là cao thủ mà vẫn nhìn không thấy hắn, Tiểu Trúc mắt thường phàm thai, chẳng lẽ có thể nhìn thấy được chính mình?

Tiểu Khai nhịn không được đưa tay chỉ chính mình, ý tứ như nói:

' Nàng đang nói ta?

' Tiểu Trúc phảng phất như không nhìn thấy động tác của Tiểu Khai, chỉ là xa xa nhìn chăm chú bên này, một lát sau, mới vẫy tay, lần này Tiểu Khai nghe được thanh âm ép thấp của nàng:

' Uy, ngươi đi ra đi.

' Tiểu Khai cảm thấy cổ quái, vẫn không nhúc nhích nằm xuống, Tiểu Trúc nhìn thấy không có phản ứng, rõ ràng chậm rãi đi tới, mắt thấy càng lúc càng gần, đang đứng cách ba thước với Tiểu Khai, cách gần như vậy, Tiểu Khai phảng phất cả mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng đều ngửi được, ánh mắt nhìn lên, đang dừng trên gương mặt trắng như tuyết của nàng.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vo-tu-thien-thu-gia-toc-nhi-thieu-160040.html