Yêu Lại Từ Đầu Em Nhé - Sóng gió bắt đầu - Yêu Lại Từ Đầu Em Nhé

Yêu Lại Từ Đầu Em Nhé

Tác giả : Chưa rõ
Chương 26 : Yêu Lại Từ Đầu Em Nhé - Sóng gió bắt đầu

10h pm

Phước Thiên lái xe đưa Ny về nhà, anh vẫn rất thoải mái và dịu dàng với cô, thấy cô ngồi mà có vẻ hơi buồn ngủ, anh nhẹ nhàng lấy tay kéo nhẹ đầu cô để dựa vào vai mình rồi dịu dàng nói :

- Hi, em mệt hả ?

Cho em mượn vai anh ngủ 1 tý đó, anh lấy rẻ 50k trọn gói từ giờ đến khi về tới nhà em.

- Không thèm dựa thầy đâu.

Cô le lưỡi trêu anh

- Không được kêu bằng thầy, bây giờ anh đâu có là thầy chủ nhiệm của em nữa, kêu vậy nữa là bị phạt ak nha

- Phạt gì ?

Cô tròn mắt nhìn anh

- Lại đây anh nói nhỏ cho nè

Ny đưa sát lỗ tai lại gần Phước Thiên rồi sau đó không biết nghĩ như thế nào cô rụt lại rất nhanh làm Phước Thiên đỏ mặt vì hôn hụt

- Haha, em biết anh định làm gì rồi nhé.

Cô cười to khi thấy hành động của Phước Thiên

- Con nhóc này.

Anh cười trừ ký nhẹ vào đầu nó

- Tới nhà em rồi kìa pé.

Anh mở cửa xe cho nó xuống, nó đi xuống rồi cũng thấy anh đi theo nó :

- Ơ ! anh không về hả ?

- Hihi, em vào nhà đi rồi anh về

- Ukm.

Nó cười toe rồi đi vào

Vừa quay lưng đi vào thì nó nghe tiếng anh la oai oái ở phía sau, quay người lại nó thấy anh đang cúi người xuống phủi phủi cái gì ở dưới chân.

Nó ngạc nhiên chạy lại phía anh :

- Sao vậy anh

- Hic, anh bị kiến lửa cắn nè, nhà em nuôi kiến hở.

Anh nhăn mặt nhìn nó

- Ấy, đâu có.

Nó cũng cúi xuống xem chân anh như thế nào thì bị anh ôm chầm lấy hôn một cái chụt vào môi, xong anh chạy ra xe lêu lêu lại nó kèm theo một câu làm nó tức muốn xỉu :

- Haizzz, pé ơi ! anh mang giày mà sao kiến lửa cắn được chứ, hehe .

Nói rồi anh phóng xe đi để nó đứng đó tức mún xịt khói.

Nó mở cửa bước vào nhà thì thấy mama nó đã đứng từ lúc nào, nó giật mình nghĩ “ chẳng lẽ nãy giờ mama thấy hết rồi sao ?

Nó bước từng bước chậm chạp vào nhà, vừa tới gần mama nó thì bị mama nó kêu ngược lại làm nó giật nảy mình :

- Nay đi chơi với ai vậy con gái ?

- Dạ, bạn con ạ

- Bạn nào vậy con ?

Nam hay nữ ?

- Dạ, nam ạ

Nghe thế mẹ nó quay người lại tiến tới gần nó, tay đặt lên vai nó, mắt nhìn thẳng vào mắt nó, nhép miệng :

- Ok, bữa nào dắt về đây mẹ coi mặt xem.

Nói rồi mẹ nó mỉm cười bỏ vào nhà làm nó hết ngạc nhiên này đếng ngạc nhiên khác.

Cứ tưởng là mama sẽ la mắng hay cấm đoán chứ, ai ngờ…Nó mỉm cười rồi bước lên phòng.

Lái chiếc Audi về đến căn biệt thư, Phước Thiên lại quay trở về với vẻ lạnh lung vốn có, anh bước vào nhà thì thấy chị giúp việc băng một cục ở đầu, anh liền chạy lại hỏi thăm :

- A Trinh, cô bị sao vậy ?

- Dạ, em….

Đang định trả lời thì Thy Loan chạy lại nói :

- Cô ấy đi không để ý nên va đầu vào cửa đó anh, em đã giúp cô ta băng vết thương lại đó, anh thấy em giỏi không ?

Cô giúp việc nghe Thy Loan nói thế tuy uất ức lắm nhưng không dám nói gì, cúi đầu chào Phước Thiên rồi đi vào phòng giành cho những người giúp việc.

Lúc này Thy Loan quay qua ôm lấy Phước Thiên nũng nịu :

- Anh vừa đi đâu về vậy ?

Em ở nhà 1 mình buồn quá.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nhìn cô rồi trả lời :

- Mình nói chuyện tý nhé, anh có chuyện muốn nói với em

- Chuyện gì vậy anh ?

- Ra kia ngồi đi

Anh ngồi xuống, tay nhâm nhi ly cà phê nóng, chậm rãi nói :

- Anh nghĩ em và anh không thể tiến tới hôn nhân được đâu Loan ah.

- Tại sao ?

Thy Loan hốt hoảng

- Vì anh yêu người khác rồi, mà từ trước tới giờ anh chỉ có cảm giác khi ở bên cạnh người đó.

- Là cô bé tên NaDy đó hả ?

- Đúng vậy, hôm nay anh cũng đã tỏ tình với cô ấy và cô ấy cũng đã đồng ý, vì thế em hãy…

- Anh muốn đuổi tôi đi khỏi đây đúng không ?

- Anh không có ý đó, anh chỉ không muốn NaDy hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.

Thy Loan tức giận đứng dậy nhìn Phước Thiên, ánh mắt vô cùng giận dữ :

- Không, em không bao giờ chịu thua đâu, từ trước tới giờ em chưa hề thua ai chẳng lẽ bây giờ lại thua con nhỏ bình thường đó sao, không bao giờ, nếu anh không chấm dứt với nó thì đừng trách em.

Nói rồi cô bỏ chạy lên phòng.

Anh ngồi lại dưới phòng khách nhìn theo bước chạy của Thy Loan, anh biết rằng Thy Loan là một người có lòng tự trong rất cao và không dễ gì chịu nhường anh cho ai, nhưng anh sẽ không để cho bất kì ai đụng vào NaDy, dù là Thy Loan hay bất kì ai đi chăng nữa.

Anh khẽ móc điện thoại ra gọi cho cô.

- Alo, em nghe nè.

Ny dịu dàng trả lời

- Chưa ngủ nữa hả pé ?

- Haizzzzzzzz, đang ngủ bị anh làm phiền đây, hihi

- Oh…thật không đó pé ?

Hihi thôi em ngủ ngoan đi nhé, mai anh qua chở em đi học nha.

- Dạ.

Ny tắt máy, một cảm giác hạnh phúc bao trùm lấy cô, phải, từ nay cô đã có anh, người đã xoa dịu vết thương trong cô, cô ôm lấy chiếc điện thoại có hình anh trong đó, hun nhẹ vào màn hình điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ.

6h pm sáng

“ Nếu như ngày anh đến, vì anh đã yêu thương em….

” Nhạc chuông điện thoại Ny vang lên ( ai cha, pà cô này mới đổi nhạc chuông nè )

- A…l…ô …Cô ngái ngủ trả lời

- Em biết bây giờ là mấy giờ không mà còn ngủ nữa hả ?

Anh đang đứng dưới nhà em đây.

Giọng Phước Thiên vang lên.

- Cái gì.

Cô giật mình chạy ra ban công thì thấy chiếc Audi của Phước Thiên đang dựng ngay trước nhà cô, còn Phước Thiên thì đang đứng dựa mình vào chiếc xe.

- Còn không xuống mở cửa cho anh hả ?

Cô lật đật chạy ngay xuống nhà ra mở cửa cho anh, cũng may là mẹ cô đã về Long Khánh hôm qua, không thì chết với bà.

Anh bước theo cô vào nhà, mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, miệng mỉm cười :

- Em có mấy bộ đồ ngủ xinh nhỉ, hihi em thích đọc truyện Đoremon lắm hả pé ?

Nghe Phước Thiên nói thế cô vội nhìn xuống người mình, OMG, nãy giờ cô mặc nguyên cái đầm ngủ có in hình đôrêmon rùi nôbita, xuka tùm lum cả, cô ngại quá chạy bắn vào nhà làm Phước Thiên ngạc nhiên không hiểu tại sao nữa, anh chạy theo cô hỏi :

- Em sao vậy ?

Không khỏe trong người sao ?

Cô dừng lại, đỏ mặt nhìn anh rồi lại nhìn xuống cái áo, như hiểu được vấn đề, anh cười lớn nhìn cô rồi ôm cô vào lòng

- NaDy của anh mặc như vậy nhìn xinh lắm đó.

Rồi anh hôn nhẹ lên trán cô.

Cô thay đồ rồi anh chở cô đến trường học, cả trường um sùm lên khi thấy cô bước ra từ xe anh, và anh cũng không ngại tặng cho cô 1 nụ hôn vào má trước khi lái xe đi.

Cô vào trường trước con mắt của hàng ngàn nữa sinh, bỗng Thúy An ở đâu xuất hiện dí vào mặt cô 1 cuốn tạp chí.

Ảnh bìa của cuốn tạp chí là hình của Thy Loan.

- Mày nhìn đi, đây là vợ chưa cưới của thầy Phước Thiên đó, mày nhìn lại mày đi, vịt xấu xí mà đòi so với thiên nga sao ?

Nghe những lời của Thúy An, tim Ny như có ngàn mũi kim đâm vào, nhưng cô vẫn đủ bình tỉnh nhìn thẳng vào mặt Thúy An trả lời

- Anh ấy đã nói cho tôi biết, không phiền chị phải tốn tiền mua cuốn tạp chí này quảng bá cho tôi biết đâu.

Nói rồi Ny bỏ đi, Thúy An tức quá giữ vai Ny lại và định giáng thêm một cái tát nữa vào mặt Ny nhưng Ny đã kịp thời chụp được tay An, cô nhìn thẳng vào mắt An nói :

- Cái tát lần trước tôi không đòi chị, nhưng nếu chị cứ quá đáng như vậy thì tôi sẽ không nhịn nữa đâu.

Cô bỏ đi một mạch nhưng không phải vào lớp mà là ra phía sau trường, tại đây nước mắt cô trào ra, vợ sắp cưới ư ?

Vậy tại sao lại giấu em, anh như vậy hỏi sao em tin anh được, vừa lúc đó điện thoại Ny vang lên, lại một số máy lạ.

- Alô, Ny nghe

- Cô là NaDy phải không ?

Một giọng nữ trong điện thoại vang lên

- Ukm, chị là ai vậy ?

- Tôi là vợ chưa cưới của Phước Thiên, tên Thy Loan, tôi yêu cầu cô hãy tránh xa chồng tôi ra, cô còn đang là sinh viên thì nên lo học đi, không rảnh tới mức đi ve vãn chồng người khác chứ.

- Này, chị ăn nói cho đàng hoàng, anh Thiên chưa có vợ và nếu đúng như chị nói thì chị hãy kêu chồng chị gọi điện cho tôi và nói, lúc đó tôi sẽ rút lui, chị đừng ở đó mà xỉ nhục người khác như vậy.

Nói rồi Ny bực mình cúp máy, cô ấn số gọi cho Phước Thiên.

- Gì vậy pé ?

Anh đang làm việc mà.

Anh dịu dàng nói với cô

- Vậy chìu nay mình gặp nhau nhé, em có chuyện muốn hỏi anh

- Ok em , chìu anh qua đón em ha, thôi pipi cục cưng.

Đối với nó anh lúc nào cũng ngọt ngào như thế, chợt nó nghĩ đến những tay họ “ Sở ” cũng hay mang giọng điệu ngọt ngào như vậy.

Có khi nào anh họ “ Sở ” thật không nhỉ.

Nó thầm nghĩ rồi lắc lắc cái đầu.

Mấy bữa nay Ngọc Trâm đi du lịch với anh Nam nên nó không gặp được, hình như hôm nay nhỏ Trâm về, nó nhất định phải kể mọi chuyện cho nhỏ nghe vì nhỏ là quân sư của nó mà.

Thế là nó bấm điện thoại gọi cho Ngọc Trâm :

- Alo, Trâm nghe đây.

- Về chưa ?

có mua quà cho tao không ?

- Con quỷ, không hỏi thăm sức khỏe bạn mày mà đã quà với cáp hả

- Hihi, ừ.

sao ?

đi chơi vui không ?

- Vui chứ, bên tình yêu của tao mà, haha .

Nhỏ Trâm cười lớn.

- Mà mày đang ở đâu vậy ?

Qua nhà tao tý đi

- Ờ…tao đang ở.

ukm.

ukm

Tiếng nhỏ Trâm bỗng nhiên bị cắt đoạn , điện thoại cũng bị ngắt chỉ còn lại tiếng tút tút, Ny cứ alo liên tục mà không ai trả lời, cô tưởng điện thoại mình hết tiền liền kiểm tra tài khoản và gọi điện lại cho nhỏ Trâm nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-yeu-lai-tu-dau-em-nhe-song-gio-bat-dau-237626.html