CẦM ĐẾ - Pháp Lam đại quân (phần 1) - CẦM ĐẾ

CẦM ĐẾ

Tác giả : Chưa rõ
Chương 259 : CẦM ĐẾ - Pháp Lam đại quân (phần 1)

  An Nhã, thái thượng trưởng lão Vị Minh, ải nhân tộc tộc trưởng Lỗ Đặc Tư, địa tinh bộ lạc trưởng lão Cổ Lỗ, các vị tộc trường Đức Lỗ Y, cùng với các vị cao tầng của Cầm Thành lúc này đã toàn bộ tụ tập tại Bố Luân Nạp nghị sự đại sảnh Diệp Âm Trúc dưới sự hộ tống của hai vị thê tử và Áo Lợi Duy Lạp bước vào bên trong nghị sự thính, ngồi xuống ở ghế chính.

Không khí bên trong nghị sự thính đều có vẻ rất ngưng trọng, trên mặt mỗi người đều không thấy tươi cười, không khí chứa đựng áp lực làm cho người khác không dám thở mạnh.

“An Nhã tỷ tỷ, có chuyện gì mà triệu tập mọi người?

” Diệp Âm Trúc trầm giọng hỏi.

Sắc mặt An Nhã có vẻ rất ngưng trọng, nói:

“Pháp Lam sắp tới.

” Diệp Âm Trúc mặc dù đã được trước được việc này sẽ tới, nhưng khi nghe từ miệng An Nhã nói ra thì trong lòng của hắn cũng không khỏi thắt lại vài cái.

Pháp Lam đúng là đã động rồi.

An Nhã nói:

“chúng ta vừa mới nhận được tin tức truyền đến từ Mễ Lan đế quốc, ước chừng khoảng hai ba canh giờ trước, Pháp Lam đột nhiên phái ra số lượng lớn chiến sĩ, tiến vào trong biên giới của Mễ Lan đế quốc, toàn tốc hướng về phương hướng của chúng ta mà đi tới.

Căn cứ theo tin tức từ Mễ Lan, Pháp Lam ít nhất đã phát động tới bốn quân đoàn, đại bộ phận biên chế là phi hành bộ đội, dùng tốc độ cực nhanh hướng phương bắc bay tới, trong đó có ít nhất là 3000 ma pháp sư.

Căn cứ theo tính toán thời gian, khoảng ba ngày sau bọn họ sẽ tới cạnh Cầm Thành, hướng chúng ta phát động công kích.

An Nhã vừa dứt lời, toàn thể bên trong nghị sự thính không khí nhất thời càng trở nên áp lực, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Diệp Âm Trúc , cùng đợi sự lựa chọn của hắn.

Diệp Âm Trúc ngẩng đầu, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, cũng không có toát ra nửa phần ngạc nhiên.

“Có hay không biết lần này bảy vị tháp chủ của Tháp Lam tới mấy vị?

” An Nhã lắc đầu nói:

“Không rõ ràng lắm! Mễ Lan cũng chỉ có thể truyền tới đại khái tin tức mà thôi.

Pháp Lam cụ thể điều động lực lượng tới mức nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm, tại chúng ta ước lượng, Pháp Lam quân đội có thể phái ra sẽ không vượt qua tổng số một nữa, vậy bảy vị tháp chủ nhiều nhất sẽ đến bốn người.

” Pháp Lam, cụm từ này tại Long Khi Nỗ Tư đại lục đại biểu cho quyền uy tuyệt đối, mặc dù nó đã không biết qua bao nhiêu năm không có tham dự vào sự tranh đấu của đại lục, nhưng không có người nào sẽ hoài nghi thực lực mà Pháp Lam sở hữu.

Đó chính là thánh địa của ma pháp sư, cho dù cộng lại số lượng ma pháp sư của tất cả các quốc gia, cũng chưa chắc có thể cùng so sánh với Pháp Lam.

Huống chi, Diệp Âm Trúc cũng đã từng chứng kiến qua được thực lực cường đại của Pháp Lam mười hai thánh kỵ sĩ đoàn.

Vị Minh thái thượng trưởng lão nói:

“Cầm Đế đại nhân, bây giờ Cầm Thành chúng ta trước mắt gặp tồn vong nguy cấp, mọi người đều cần sự quyết đoán của ngài.

Chậm rãi đứng lên, Diệp Âm Trúc đột nhiên nở nụ cười, thậm chí trong giọng nói mang theo vài phần khinh miệt:

“Chỉ là một nửa thực lực của Pháp Lam ư?

Nếu là như thế, kết quả của bọn họ sẽ không khác gì so với Thất Long Thành.

Tâm trạng dễ dàng của Diệp Âm Trúc làm mọi người sững sốt, bọn họ không nghĩ tới vị Cầm Đế đại nhân sẽ tự tin đến thế.

An Nhã nhịn không được nói:

“Âm Trúc, Thất Long Thành không thể so sánh được với Pháp Lam, bất luận là về thực lực hay là về năng lực chỉ huy, đều vượt xa hơn long tộc.

Diệp Âm Trúc giơ tay lên, ngăn cản An Nhã tiếp tục nói, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên khuôn mặt anh tuấn lóe ra một tầng oánh nhuận sáng bóng, vương giả uy nghiêm phiêu nhiêu hiện lên, “Từ lúc Cầm Thành của chúng ta thành lập tới nay, đã có lúc nào có được chánh thức yên lặng, khi ba mươi vạn quân tinh duệ của Mễ Lan đế quốc Bắc Phương quân đoàn tới, các vị có ai đã từng cho rằng chúng ta có thể ngăn cản?

Khi Long tộc đại quân đến sát bên, chúng ta đã có chút nào yếu hèn?

Cầm Thành là nhà của chúng ta, bất kỳ kẻ nào xâm phạm, giết không tha.

Pháp Lam cũng không phải không thể chiến thắng được, ta có tự tin rằng chúng ta lần này chắc chắn lấy được thắng lợi.

Sự tin tưởng từ Diệp Âm Trúc từ từ ảnh hưởng mỗi người ở đây, không khí vốn đang áp lực dần dần thiêu đốt lên, biến thành chiến ý mãnh liệt, trong mắt mỗi một người cũng bắt đầu đốt lên ngọn lữa mãnh liệt, mọi người gắt gao nắm chặt hai nắm đấm.

“Đúng thế, Cầm Thành là nhà của chúng ta, không ai có thể xâm nhập mái ấm của chúng ta.

” Vị Minh thái thượng trưởng lão hung hăng vung vẩy nắm tay.

“Nếu Pháp Lam muốn tới, cứ để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của ma đạo pháo.

Cầm Đế đại nhân, mệnh của ba ngàn chiến sĩ ải nhân tộc ta giao cho ngươi rồi đó.

“Đức Lỗ Y các tộc thề bảo vệ gia viên.

Các tộc lần lượt biểu hiện sự trung thành của mình đối với Cầm Thành, dục vọng chiến đấu đã thay thế sự sợ hãi lúc trước, ánh mắt mọi người càng lúc càng trở nên kiên địch.

Diệp Âm Trúc gật đầu, trầm giọng nói:

“thời gian gấp gáp, chúng ta phải bắt đầu bố trí từ bây giờ, An Nhã tỷ tỷ, Vị Minh trưởng lão, về bên trong Cầm Thành an bài sẽ giao cho hai người, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đem những người khác trở về, cố gắng hết mức để tăng cường thực lực quân ta.

An Nhã nói:

“Được, bên này cứ việc giao cho chúng ta, Âm Trúc, có đúng hay không nên để cho tỷ phu cũng trở về?

” Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, trong mắt lóe ra hàn quang, “việc này để cho ta xử lý đi, ta và mọi người nên bắt đầu hành động .

Bình dân của các tộc rút lui vào bên trong núi để tránh bị ảnh hưởng, chúng ta còn có được thời gian ba ngày.

Lần này sẽ làm cho các quốc gia trên Long Khi Nỗ Tư đại lục nhận thức lại Cầm Thành chúng ta.

Ánh mắt chuyển qua hai người lãnh tụ của hai tộc Lỗ Đặc Tư và Cổ Lỗ.

“Lỗ Đặc Tư đại ca, Cổ Lổ trưởng lão, ba ngày, hai người chỉ có thời gian ba ngày, ta yêu cầu hai người, nhất định tại trong vòng ngày, cần phải chuẩn bị ra được một bộ truyền tống môn.

Nhớ kỹ, việc này quan hệ tới sanh tử tồn vong của Cầm Thành chúng ta, sử dụng bất kỳ tài liệu này không cần phải hà tiện, nhất định phải cam đoan chất lượng của truyền tống môn.

Cổ Lỗ suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu chỉ truyền tống trở về Cầm Thành mà nói, vấn đề cũng không lớn, chỉ cần chế tạo một cái đan thể truyền tống môn là được, giao cho chúng ta, trong vòng ba ngày, cam đoan hoàn thành.

Diệp Âm Trúc trên mặt hiện lên một tia lãnh ý, dùng sức nắm chặt hai nắm tay, “Tốt, ta chờ tin tức tốt của các ngươi.

” Sau khi rất nhanh thương nghị, Diệp Âm Trúc đem Áo Lợi Duy Áo ở lại Cầm Thành, tại vấn đề chiến lược chiến thuật nếu có hắn, Diệp Âm Trúc tự mình cũng có thể yên tâm mà đi làm việc của chính mình.

Cả Cầm Thành như một cái dây chuyền sản xuất lớn, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, chiến sĩ các tộc không một ngoại lệ đều đầu nhập vào tình trạng chuẩn bị chiến.

Bên trong Cầm Thành các loại tư nguyên được điều động lên, không cần quan tâm bất kỳ điều gì đều đổ vào cho tác chiến.

Thông qua truyền tống môn, Diệp Âm Trúc mang theo hai người vợ trước tiên phản hồi thánh quang thành.

Tô Lạp và Hải Dương phụ tránh hướng các quân đoàn trưởng thông báo để Cầm Thành đại quân nhanh chóng tập trung.

Diệp Âm Trúc tự mình thì đi tới phủ nguyên soái của Bắc Phương quân đoàn.

“Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái.

” Diệp Âm Trúc bước vào phủ đệ của nguyên soái Mã Nhĩ Đế Ni.

“À, Âm Trúc, sao ngươi lại tới đây?

” Mã Nhĩ Đế Ni có chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Âm Trúc, liền vội vàng làm ra một cái xin mời ngồi thủ thế:

“Nhanh ngồi, ta làm cho người mang trà tới cho ngươi.

” Hắn đang cùng với các tướng lãnh của Bắc Phương quân đoàn nghị sự.

Diệp Âm Trúc sắc mặt ngưng trọng đi tới trước mặt Mã Nhĩ Đế Nhi:

“Không cần đâu, ta có việc quan trọng muốn cùng ngài thương lượng.

” Tại lúc ở Cầm Thành, Diệp Âm Trúc mặt ngoài mặc dù buông lỏng, nhưng trân thực tế, trong lòng hắn so với bất kỳ ai cũng khẩn trương rất nhiều, nhưng mà làm cột trụ của Cầm Thành, Cầm Thành lĩnh chủ, hắn lúc đó không thể hiện ra dù chỉ một tia bối rối, chỉ có ổn định trước lòng mọi người, mới có thể thắng lợi.

Điểm này hắn làm được phi thường tốt, ít nhất bản thân Cầm Thành chiến ý đã nâng cao.

Mã Nhĩ Đế Ni nhìn Diệp Âm Trúc sắc mặt ngưng trọng, biết có chuyện lớn xảy ra, từ lúc Diệp Âm Trúc dẫn Cầm Thành chiến sĩ đi tới thánh quang thành tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy sắc mặt Diệp Âm Trúc khó coi như thế.

Phất phất tay, nói:

“Được rồi, các người đi xuống trước đi, ta cùng Cầm Đế đại nhân có việc thảo luận.

Bắc Phương quân đoàn các tướng lĩnh đã sớm đối với Diệp Âm Trúc toàn tâm khâm phục, một điểm cũng không nghĩ rằng Mã Nhĩ Đế Ni làm như vậy có cái gì không ổn, đều đứng dậy lui ra, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người Diệp Âm Trúc và Mã Nhĩ Đế Ni.

“Âm Trúc, chuyện gì xảy ra, Thú nhân cũng không có cái gì động hướng a!”

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-cam-de-phap-lam-dai-quan-phan-1-1613.html