CẦM ĐẾ - Pháp Lam xuất binh (phần 3) - CẦM ĐẾ

CẦM ĐẾ

Tác giả : Chưa rõ
Chương 258 : CẦM ĐẾ - Pháp Lam xuất binh (phần 3)

  Ly Sát giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc nói :

“ Dám nô dịch tộc nhân của ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu ” Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

“ Đừng quên, gia gia ngươi đã bỏ rơi ngươi,hơn nữa, chính long tộc các người đến công kích Cầm thành, đại lễ như vậy đem đến,nô dịch tộc nhân của ngươi chỉ là bất khả kháng thôi! “ Ngươi.

” ánh mắt Ly Sát loé lên một tia phẫn nộ, như muốn đem cơn giận của mình phát tác ra.

“ Được rồi, Âm Trúc, huynh đừng làm Ly Sát tỷ tỷ tức giận nữa ” Tô Lạp quay đầu lại, nhìn Ly Sát thản nhiên cười nói:

“ Ly Sát tỷ tỷ, tỷ còn không biết tính huynh ấy sao?

Tỷ yên tâm, nếu tộc nhân của tỷ đã thần phục Cầm thành, huynh ấy sẽ đem hết khả năng để bảo vệ an toàn cho bọn họ mà” Sắc mặt Ly Sát lúc này mới thu liễm vài phần, có chút ấm ức , xoay người tiếp tục công việc của mình.

Diệp Âm Trúc sở dĩ để Ly Sát thay Áo Lợi Duy Lạp quản lý hoả lực mẫu hạm không phải vì vấn đề tín nhiệm mà mục đích là để Cầm Đế Hào phát huy hơn nữa lực chiến đấu mà thôi.

Lấy năng lực chiến đấu của Diệp Âm Trúc mà nói, nếu đích thân chỉ huy tại Cầm Đế Hào thì không thể nghi ngờ đó là sự lãng phí to lớn, lực phòng ngự Cầm Đế Hào tuy ổn nhưng nếu đối mặt với thứ thần cấp siêu cấp cường giả thì cũng chẳng có gì nắm chắc,tiến nhập thứ thần cấp, Diệp Âm Trúc mới chân chính hiểu được sự kinh khủng của cấp bậc này, vì thế, một khi chân chính đối mặt với địch nhân cường đại thì chàng phải tự thân tham gia còn những lúc như thế này để tốt nhất là để Áo Lợi Duy Lạp chỉ huy.

Hành động chỉ huy của Áo Lợi Duy Lạp đôi lúc phải cần có người thao tác hệ thống hoả lực mẫu hạm thay thế, cho nên, Diệp Âm Trúc mới giao cho Ly Sát quản lý hệ thống này, còn chàng và Áo Lợi Duy Lạp cùng nhau chỉ huy Cầm Đế Hào, song song nghiên cứu chiến thuật để khi chính thức đối địch, vị trí hạm trưởng có thể tuỳ nghi thay đổi.

“ Âm Trúc, An Nhã tỷ tỷ phát xuất tin tức khẩn cấp, bảo chúng ta nhanh chóng trở về.

” Tô Lạp thông qua tin tức của Cự Long kỵ sĩ truyền đến báo cho Diệp Âm Trúc biết.

“ Tin tức khẩn cấp ?

” Diệp Âm Trúc sửn sốt, trong lòng u ám, chẳng lẻ, điều gì đến cũng đã đến rồi sao?

“ Phản hồi Cầm thành!” Lập tức hạ đạt mệnh lệnh, Cầm Đế Hào bẻ một đường cong tuyệt đẹp, vượt qua ba mươi cự long hộ vệ,nhằm hướng quảng trường Cầm thành lao đi.

Lúc trước, sau khi bị cự long san phẳng, Cầm thành đã kiến thiết khu đất này lại thành quảng trường trung tâm rộng lớn,tại quảng trường rộng lớn này không những lúc bình thường dùng để luyện binh mà đồng thời làm điểm hạ cánh tốt nhất bên trong Bố Luân sơn mạch của Cầm Đế Hào.

Dù sao,vượt trên trăm thước, thể tích của nó vô cùng lớn, nếu không có một điểm đáp thích hợp thì thật là không an toàn.

Cầm Đế Hào sau khi trải qua một tháng diễn luyện thực tế, ải nhân tộc và địa tinh tộc đại sư đã tiến hành một ít cải tổ đơn giản, Cầm Đế Hào bản thân đã đủ chắc chắn, Diệp Âm Trúc khi điều khiển có thể thực hiện được rất nhiều động tác phức tạp mà không làm tổn hại đến nó, nhưng để làm cho Cầm Đế Hào có tốc độ nhanh hơn, có thể tương đồng với phong hệ cự long, động cơ lúc đầu do ba khối cửu giai phong hệ ma tinh thạch cung cấp năng lượng biến thành năm khối, do đó tốc độ phi hành tăng lên rất nhiều .

Đồng thời, số lượng ma đạo pháo cũng tăng lên thành mười sáu khẩu, ở những chỗ lúc trước chưa có nay lại được lắp đặt một khẩu.

Trong giai đoạn này,khả năng lắp đạn pháo đã lên đến mức cực hạn rồi.

Dù sao đi nữa, ma đạo pháo đều dùng kim cương tinh thể để chế tạo,bản thân đã rất nặng nề, do đó, khi mang tất cả di chuyển, sức nặng càng thêm kinh khủng, mặc dù đã gia tăng thêm hai khối ma tinh thạch, nhưng nếu gia tăng số lượng ma đạo pháo lên nữa, không nói đến chuyện đủ vị trí để lắp đặt hay không,chỉ sợ rằng tốc độ đã bị ảnh hưởng rất lớn rồi.

Hoàng cung Mễ Lan đế quốc Tây Nhĩ Duy Áo ngồi trên long ngai, thân ảnh cô độc, vẻ mặt u ám.

“ Chẳng lẽ, ngày diệt vong của Mễ Lan đã đến?

”, ngoại trừ cảm giác đau khổ và cay đắng chất chứa trong lòng, cũng chẳng còn lại gì.

Ba canh giờ trước, ông nhận được tin tức, Pháp Lam đang phong ấn bỗng phái xuất đại quân, trực nhập Mễ Lan quốc nội,mặc dù không cùng Mễ Lan quân phát sinh xung đột gì, nhưng đã theo quan quân Mễ Lan nhắm phương bắc hành quân nhanh chóng, mục tiêu trực chỉ Cầm thành.

Lúc Lam Địch Á Tư đột nhiên tuyên chiến, trăm vạn đại quân áp sát biên giới, Tây Nhĩ Duy Áo cũng không có cảm giác bất lực như bây giờ.

Lam Địch Á Tư chuẩn bị đầy đủ trở lại đi chăng nữa, thực lực cường hãn, cũng chỉ là một quốc gia nhân loại mà thôi, Tây Nhĩ Duy Áo tin rằng, lấy quốc lực của Mễ Lan, lại chính mình chỉ huy cũng có thể đương cự.

Nhưng bây giờ, Pháp Lam đột nhiên phái binh xuất hiện, đánh vỡ thế cân bằng, đẩy Mễ Lan vào một tình thế vô cùng nguy ngập.

Chính vì Cầm thành gia nhập chiến cuộc, Mễ Lan mới có thời gian chuẩn bị, bây giờ Pháp Lam nếu huỷ diệt Cầm thành thế cục sẽ lập tức đảo chiều.

Mặc dù đã sớm đoán được, sau lưng của Lam Địch Á Tư là Pháp Lam, nhưng Pháp Lam luôn giữ thái độ trung lập đã nhiều năm nay, không ngờ lần đầu tiên xuất binh lại mang đến áp lực như núi đè lên ông.

Trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, Pháp Lam tồn tại như một loại tín ngưỡng, do đó có Pháp Lam chống lưng, chưa nói sĩ khí quân binh Lam Địch Á Tư tăng lên bao nhiêu, như vậy không thôi đã mang đến cho quốc gia đối phương một áp lực thật lớn.

Chẳng ai biết tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng đến bây giờ mọi chuyện đều đã vượt khỏi sự kiểm soát .

Tây Nhĩ Duy Áo thâm tâm hoàn toàn rối loạn, không biết xử lý tình hình trước mắt như thế nào.

Chỉ cần Cầm thành bị diệt, Pháp Lam thậm chí gia nhập Lam Địch Á Tư liên minh, đến lúc đó mọi chuyện làm trước giờ đều hoài công, đơn giản đối đầu trực diện với Pháp Lam không có khả năng chiến thắng.

“ Tại sao?

Tại sao Pháp Lam lại hậu thuẫn cho Lam Địch Á Tư ?

”, cơn cuồng nộ cùng niềm oán hận không ngừng kích động tâm trạng của Tây Nhĩ Duy Áo, hai tay bất giác nắm chặt, ngay cả móng tay cũng vô thức bấu chặt vào thủ chưởng.

“ Phụ hoàng ”, một thanh âm nhu hoà đột nhiên vang lên, phá tan sự trầm tư của Tây Nhĩ Duy Áo.

Ngẩng đầu lên, thấy rõ thân ảnh xuất hiện , ánh mắt trở nên hiền hoà:

“ Hương Loan , sao con lại đến đây ?

” Hương Loan mang chiếc áo dài trắng tha thướt, bên ngoài khoác thêm một cái áo lông tuyết hồ, dung nhan diễm lệ, nhưng hôm nay không hiểu sao trên khuôn mặt tuyệt diễm kia hiện vẻ ảm đạm, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Chậm rãi bước đến trước mặt Tây Nhĩ Duy Áo, “ Phụ hoàng người còn khổ não sao ?

, chuyện xảy ra rồi, chúng ta cũng không khống chế được ” T ây Nhĩ Duy Áo cười khổ, nói :

“ Loan nhi, ngươi cũng biết trong lòng ta nhiều thống khổ sao, nếu Mễ Lan bị huỷ diệt trong tay ta, lúc xuống hoàng tuyền, mặt mũi nào gặp tổ tiên cơ chứ.

Pháp Lam, hay cho Pháp Lam, được xưng là công bình thánh địa, lại đột nhiên huỷ diệt Mễ Lan ta”.

Thần sắc Hương Loan càng lúc càng lạnh như băng, “ Trước đây, tại phong ấn của Pháp Lam, Lam Địch Á Tư công kích chúng con, chắc người cũng nghĩ Pháp Lam hậu thuẫn sau lưng, bây giờ, tình thế đối với Lam Địch Á Tư bất lợi, Pháp Lam xuất binh chắc hẳn cũng đã nằm trong suy nghĩ của người rồi ” Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu, cười khổ nói:

“ Chỉ là, ta vẫn hy vọng đến sự may mắn nhưng xem ra, quyết tâm của Pháp Lam đã như vậy rồi, chúng ta còn có thể làm được cái gì đây?

Điều binh khiển tướng đã không còn ý nghĩa, còn đợi bị huỷ diệt, không hiểu là có cảm giác gì ?

” Hương Loan lắc đầu, bước đến bên cạnh phụ thân, cầm bàn tay băng lãnh của Tây Nhĩ Duy Áo :

“ Phụ hoàng, mọi chuyện cũng chưa nhất định là như vậy mà, chúng ta vẫn còn cơ hội ”.

“ Cơ hội ?

Cơ hội ở đâu?

Chẳng lẽ, thế giới này còn có lực lượng có thể đối kháng cùng Pháp Lam sao ?

“ Có ”.

Lời khẳng định của Hương Loan làm Tây Nhĩ Duy Áo giật bắn mình, trong mắt loé lên một tia sáng, nhưng khi ông nghĩ đến sự kinh khủng của Pháp Lam, thần sắc lại lần nữa ảm đạm, nói :

“ Không, không có khả năng như vậy ”.

Hương Loan kiên định nói :

“ Chúng ta làm không được không có nghĩa là Cầm thành cũng làm không được, chỉ cần lần này Cầm thành có thể ngăn cản đợt tấn công của Pháp Lam, chúng ta có thể tại Cầm thành liên thủ tạo nên thế giằng co với Pháp Lam, Lam Địch Á Tư, nếu được, chúng ta sẽ là người có lợi nhất ”.

“ Cầm thành ?

, con thật sự cho rằng Cầm thành có thể đối địch với Pháp Lam sao?

Mặc dù, làm cho Phật La quốc vô lực công kích biên cương phía đông, lại trợ giúp Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái chống đỡ Thú nhân phương bắc, nhưng dù sao, cũng chỉ là nhân loại, thời gian thành lập chỉ mấy năm trong khi căn cơ Pháp Lam cả vạn năm làm sao có thể so sánh đây?

” Tây Nhĩ Duy Áo mặc dù biết Diệp Âm Trúc rất xuất sắc, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, nhưng cũng không tin rằng Cầm thành có thực lực đối đầu cùng Pháp Lam, mà không chỉ có ông, sợ rằng không ai có thể có suy nghĩ như vậy được.

Hương Loan lắc đầu nói :

“ Không, phụ hoàng, người sai rồi, người không nên đánh giá thấp thực lực của Cầm thành.

Lúc đầu, nếu có người nói rằng , Cầm thành có thực lực đánh lui thất long thành hợp lực công kích, người có tin không?

Người sẽ không tin, bất luận là ai cũng sẽ không tin, nhưng Cầm thành lại làm được, không những vậy lực lượng long tộc tổn thất một nữa, tạo nên một sự kinh thế hãi tục.

Lúc ấy con và nãi nãi ở ngay đương trường, chúng con có thể thấy Cầm thành cường đại cỡ nào, hơn nữa, con dám chắc, thực lực đó chưa phải là tất cả của Cầm thành ”.

Nghe những lời của Hương Loan, Tây Nhĩ Duy Áo đang bi quan lại dấy lên vài phần hy vọng, thì thầm nói:

“ Cầm thành, thực sự đã trở nên cường đại như vậy rồi sao?

” Hương Loan nói:

“ Trận chiến đó, Cầm thành không những thắng mà còn là toàn thắng, tổn thất ngoại trừ kiến trúc bên ngoài còn lại không đáng kể đến, thương vong số lượng không tới ba người, con dù không biết Cầm thành và Pháp Lam thực lực tương quan như thế nào, nhưng dám chắc, nếu Pháp Lam đối với sự công kích của thất long thành liên hợp cũng không làm được hơn so với Cầm thành” Dừng một chút, cảm thụ trong mắt của phụ thân bừng bừng dấy lên niềm hy vọng, Hương Loan tiếp tục nói:

“ Chúng ta bây giờ đã không còn sự lựa chọn nào nữa, chỉ còn sự kỳ vọng vào thắng lợi của Cầm thành, chỉ cần Cầm thành có thể đánh lui đợt tiến công của Pháp Lam,vậy, đối với danh tiếng của Pháp Lam, đối với cuộc chiến của ta và Lam Địch Á Tư nhất định chuyển biến, phụ hoàng, người giờ đây phải tỉnh táo lại, người là trụ cột của Mễ Lan, việc bây giờ chúng ta có thể làm là cung cấp tư nguyên cần thiết cho Cầm thành cầm cự đồng thời nhất thiết chú ý đến phương hướng hành động của Lam Địch Á Tư, chúng ta biết được tin Pháp Lam xuất binh, bọn họ nhất định là cũng đã biết, cơ hội tốt như vậy, con nghĩ, Lam Địch Á Tư sẽ không bỏ qua.

Hành động, chúng ta có cơ hội, không hành động chúng ta cũng chỉ có chờ huỷ diệt thôi ” Trong tâm của Tây Nhĩ Duy Áo bùng lên một ngọn hoả diểm, cúi đầu nhìn về hướng nữ nhi, mơ hồ lần đầu tiên nhận ra tính quyết đoán của Hương Loan, thậm chí so với mình còn xuất sắc hơn.

Rõ ràng đã biểu thị năng lực đế vương.

Nhẹ nhàng khẽ vuốt mái tóc dài của Hương Loan, Tây Nhĩ Duy Áo thở dài :

“ Loan nhi, tại sao ngươi lại là nữ nhân, nếu là nam nhân, phụ hoàng dù có chết đi, cũng có thể có uý với tổ tiên rồi ”.

Đột nhiên, Tây Nhĩ Duy Áo phảng phất như nghĩ ra điều gì.

Sắc mặt hốt nhiên biến đổi “ Không tốt, cho dù Cầm thành có thực lực đối kháng cùng Pháp Lam, cũng sợ không còn thời gian nữa.

Bây giờ, Cầm thành chủ lực đều đóng tại Thánh Quang thành, làm sao tổ chức phòng ngự đây?

Đại quân Pháp Lam trong ba ngày hành quân là đã đến Cầm thành, Diệp Âm Trúc có thể mang Cầm thành quân trở về kịp không?

” Hương Loan đứng lên, bước lại bên cạnh Tây Nhĩ Duy Áo, nhìn về phương bắc xa xôi, “ Con tin chàng, chàng nhất định làm được, phụ hoàng, nãi nãi đã xuất phát đến Pháp Lam điều tra lệnh xuất binh, nãi nãi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Mễ Lan chúng ta….

Oẹ….

” Thân thể mềm mại của Hương Loan run lên, thoáng cái lấy tay che miệng, sắc mặt trắng xanh, nôn oẹ mấy cái nữa mới khôi phục vẻ bình thường Tây Nhĩ Duy Áo bước lại, “ Loan nhi, con làm sao vậy, trong người có sao không?

Người đâu, truyền ngự y ”.

“ Không, không cần đâu phụ hoàng do hai ngày nay nghỉ ngơi không được tốt lắm, con về trước nghỉ ngơi, người cũng bảo trọng thân thể ”, vừa nói, Hương Loan có chút kinh hoảng bước ra cửa nhưng trong lòng nàng lại dâng lên sự ngọt ngào khó tả.

Nhìn bóng dáng nữ nhi, Tây Nhĩ Duy Áo bỗng nhiên có dự cảm bất an, chẳng lẻ….

Vừa ra khỏi cung,hạ ý thức, bàn tay xoa nhẹ phía trên tiểu phúc, đôi mắt nhìn về phương bắc xa xăm, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ, “ Oan gia, người biết không ?

, ngươi cho ta một món quà quí giá nhất, cũng đã cho ta một cái cớ để từ chối xuất giá” “ Bệ hạ, đại hỉ ”, Khắc Lôi Tư Ba hưng phấn vội bàng chạy vào đại điện, bất chấp nghi thái, thậm chí quên cả hành lễ.

Mã Tây Mạc đang ngồi từ hoàng vị vụt đứng lên, lão biết, vào lúc này hỉ sự chỉ có một việc mà thôi.

“ Pháp Lam đã hành động rồi sao ?

Mã Tây Mạc bước như bay xuống, nắm lấy vai của Khắc Lôi Tư Ba nôn nóng hỏi, bất chấp sự kinh ngạc của quần thần Khắc Lôi Ba Tư kiên định gật đầu, nói :

“ Đúng vậy, bệ hạ, bọn họ đã động, rút cuộc cũng đã bắt đầu hành động ” “ Ha ha ha ha ….

, tốt lắm, tốt lắm, trời cũng giúp ta, ẩn nhẫn nhiều ngày, cơ hội rốt cục cũng đến, các vị, báo cho các ngươi một tin tức tốt, Pháp Lam cuối cùng xuất binh tiêu diệt Cầm thành, thời đại huy hoàng của đế quốc sắp đến, người đâu, truyền lệnh ta, toàn quân sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, thông tri cho các quốc gia liên minh, Thú nhân, tuỳ thời hưởng ứng tấn công.

Lúc này đây, chúng ta nhất cử công thành, đem Mễ Lan đế quốc hoàn toàn tiêu diệt, ta muốn cho Lam Địch Á Tư chiến kỳ tung bay trên đỉnh cao nhất của Long Khi Nỗ Tư đại lục”

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-cam-de-phap-lam-xuat-binh-phan-3-1612.html