Đại Đường Tửu Đồ - Vua rượu Kiềm Đông – Tà dương màu máu - Đại Đường Tửu Đồ

Đại Đường Tửu Đồ

Tác giả : Chưa rõ
Chương 165 : Đại Đường Tửu Đồ - Vua rượu Kiềm Đông – Tà dương màu máu

- Con người đều phải thay đổi.

Tiêu Duệ quay đầu ảm đạm cười, vỗ nhẹ bả vai Lệnh Hồ Xung Vũ:

- Thế sự khó liệu, thay đổi bất ngờ… Hết thảy, đều vì sinh tồn!

- Hết thảy… vì sinh tồn?

Lệnh Hồ Xung Vũ thì thào tự nói, đã thấy Tiêu Duệ cười vang chạy xuống thành lâu, cũng lấy lại bình tĩnh, đuổi theo.

Ánh mắt A Đại phức tạp nhìn bóng lưng Tiêu Duệ rời đi, yên lặng mà đứng nơi đó.

Một lão già mặc trang phục gia đinh người Thoán chậm rãi bước lại, cười:

- A Đại, người này thật không đơn giản.

Dựa vào sự quan sát của lão phu với hắn nhiều ngày nay, hắn không phải một quyền thần của Đại Đường, cũng không phải một trung thần của hoàng đế Đại Đường, hắn là một thanh niên khiến người ta nhìn không thấu, xem không hiểu… Đi thôi, A Đại, theo hắn đi Kiềm Đông đi, hắn muốn làm gì lão phu cũng nghĩ không ra, nhưng con nên làm những gì, lão phu đúng là rất tinh tường trong lòng.

A Đại ngẩn ngơ:

- Tiên sinh, ý của ngài là…

- Đứa nhỏ ngốc, tuy rằng nhân khẩu Nhu tộc vùng Kiềm Đông kia không nhiều lắm, nhưng vẫn là một thế lực lớn mạnh.

Tiêu đại nhân nói đúng, nếu để cho Thoán A Mông cấu kết với Nhu tộc, ngày sau con muốn tiêu diệt hắn sẽ rất khó khăn.

Quan trọng hơn là, người Nhi am hiểu làm rượu, vùng Nhân Hoài sản xuất nhiều rượu ngon, nếu nhân cơ hội này chiếm lấy đất Nhu tộc, đối với người Thoán mà nói, đây chính là một cuộc mua bán có lợi --

- có lẽ, Tiêu Duệ kia có chủ ý như vậy.

Lão phu nghe nói, hắn nắm trong tay sản nghiệp mua bán rượu lớn nhất Đại Đường hiện nay --

- tửu phường Tửu Đồ.

5000 quân Đường không nhanh không chậm tiến lên, dọc theo bờ sông cuồn cuộn hướng Kiềm Đông.

A Đại bỏ qua 300 Thoán binh thuộc hạ của mình một bên phóng ngựa tiến tới đây, không ngờ thấy Tiêu Duệ nhàn nhãn thanh thản ngồi trên lưng ngựa nhắm mắt dưỡng thần, tùy ý con ngựa kia chậm rãi đi tới, không khỏi cả giận trong lòng:

- Tiêu đại nhân.

Chúng ta đi đuổi giết Thoán A Mông, cũng không phải là một đường du sơn ngoạn thủy.

Tiêu Duệ cười ha ha:

- Nữ vương điện hạ, đuổi thực gấp gáp.

Nếu Thoán A Mông kia chuyển đường về phía Nam Chiếu, vậy có thể sẽ khó khăn… A Đại trừng mắt liếc Tiêu Duệ, cắn chặt răng, quay đầu phóng ngựa trở về.

Cứ đuổi theo không nhanh không chậm bảy ngày như vậy, ngay cả bóng dáng tàn binh của Thoán A Mông cũng không thấy.

Dần dần tiến vào địa bàn Nhu tộc, khi một con sông lớn chảy xiết xuất hiện trước mặt Tiêu Duệ, hắn nghĩ thầm trong lòng:

“Đây chính là sông Xích Thủy đi.

” Mặt trời lặn về tây, ánh hồng đầy trời chiếu khắp dãy núi rừng cây tầng tầng lớp lớp rậm rạp kia.

Tiêu Duệ xuống ngựa đi, quân Đường bắt đầu hạ doanh trại ở một mảnh đất trống bên bờ tây sông Xích Thủy dưới sự chỉ huy của Mạnh Hoắc.

Tiêu Duệ chậm rãi đi tới bờ sông, Lệnh Hồ Xung Vũ đang muốn tiến tới bảo hộ bên người, đã thấy một lệ ảnh thướt tha tuyệt mỹ đi tới, đành phải yên lặng dừng bước lại, mắt thấy hai người cùng nhau chậm rãi đi về phía bờ sông chảy xiết.

A Đại đặt tay lên loan đao bên hông theo bản năng.

Lúc này đã tiến vào lãnh địa người Nhu tộc, nàng vẫn không thể thản nhiên tự nhiên giống như Tiêu Duệ, dây cung cảnh giác trong đáy lòng nàng căng lên chặt chẽ.

Tiêu Duệ quay đầu thoáng nhìn lại, thấy thần thái lo sợ bất an của nàng, không khỏi cười nhạt nói:

- Nữ vương điện hạ, thả lỏng một chút.

Ngươi tới mà xem, sông lớn chảy về hướng đông, hoàng hôn mặt trời lặn, giữa núi xanh nước biếc.

Phong cảnh này khiến người ta vui vẻ thoải mái nhường nào! Mày liễu A Đại nhíu lại, cúi đầu nói:

- Tiêu đại nhân.

Nơi này đã là địa bàn của Nhu tộc, chúng ta không thể không làm việc cẩn thận.

Hơn nữa, còn có Thoán A Mông kia trốn ở chỗ tối nào đó.

Tuy chúng ta có 8000 binh mã, nhưng…

- A Đại, ngươi cho là hiện giờ Thoán A Mông còn sống sao?

Nếu ta đoán không sai, Thoán A Mông cùng với tàn binh thuộc hạ của hắn đã bị người Nhu tiêu diệt gần như không còn.

Lần này Tiêu Duệ không có xưng nàng là “nữ vương bệ hạ”.

A Đại có chút không quen mà ngẩn ra, thấy Tiêu Duệ mỉm cười ánh mắt mơ hồ đặt lên bộ ngực đẫy đà của mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên, hơi lui về phía sau một bước, đưa tay che trước ngực, sẵng giọng:

- Ngươi xem chỗ nào vậy?

Tiêu Duệ cười tự giễu, không nói gì thêm.

A Đại chính là nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, trong lúc vô ý vừa rồi ánh mắt Tiêu Duệ xẹt qua thân hình nóng bỏng của nàng, không ngờ nhớ tới “nữ vương” tay cầm roi mặc đồ đăng-ten gợi cảm trong phim 3x lỗi thời hắn xem lúc trước.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Duệ cảm giác một tiếng “nữ vương điện hạ” này rất là buồn cười, liền gọi nàng là A Đại theo bản năng.

- Làm sao ngươi biết A A Mông bị người Nhu tộc giết chết?

A Đại nhẹ nhàng hỏi, nhưng lại chợt biến sắc, không kìm nổi hít một hơi lạnh:

- Thì ra là thế.

Tiêu đại nhân, ngươi thật âm hiểm.

Khó trách ngươi phải từ từ truy kích, ngươi biết rất rõ người Nhu tộc kia không chịu vì một đám Thoán binh phản loạn mà đắc tội Đại Đường.

Cho nên ngươi mới không nhanh không chậm một đường đi về phía Kiềm Đông, muốn mượn đao giết người… Ngươi, tâm tư của ngươi thật độc ác! Tiêu Duệ mỉm cười:

- Nếu bản quan cũng coi như âm hiểm, không biết A Đại ngươi thì tính là gì?

- Người khác có lẽ đoán không ra tâm tư của ngươi, nhưng bản quan lại có thể nhìn thấu.

Rõ ràng ngươi muốn ngồi lên ngai vàng nữ vương của người Thoán, nhưng lại giả bộ khước từ… Tiêu Duệ đột nhiên cười lạnh nói:

- A Đại, ngươi rất biết đóng kịch.

Mới đầu, ngay cả bản quan cũng bị ngươi mê hoặc.

Sau này, bản quan mới phát hiện, vô luận là phụ thân Thoán Quy Vương hay là huynh trưởng Thoán Sùng Đạo của ngươi, cái chết của bọn họ, đều là ngươi thao túng phía sau màn.

- Nếu như không có chuyện ngươi an bài trước, tin tức Thoán Sùng Đạo giết cha sao có thể bị áp chế gắp gao, mà nếu như không có ngươi âm thầm châm ngòi, huynh trưởng và phụ thân ngươi sao vì tranh giành tình nhân Các Cách Mã mà trở nên như nước với lửa --

- không cần phủ nhận, A Đại, ngươi phạm vào một sai lầm rất lớn, không nên lưu lại Các Các Mã, ngươi quên mất rằng, nàng cũng là một nữ nhân không đơn giản.

Bằng vào sự thông minh và tâm cơ của ngươi, tất nhiên ngươi sẽ an bài cho Các Cách Mã một cái chết mà không khiến Nam Chiếu tiến binh, nhưng ngươi lại không giết chết nàng.

Tiêu Duệ khoát tay áo.

Sắc mặt A Đại đột nhiên thay đổi, thân mình chấn động, lui về phía sau một bước:

- Những điều này là do Các Cách Mã nói với ngươi?

Sao ngươi có thể tin tưởng nữ nhân vô sỉ kia!

- Ha ha, nàng với ngươi giống nhau, chẳng qua, ngươi vì Thoán khu, mà nàng vì Nam Chiếu mà thôi.

Tiêu Duệ bĩu môi:

- Hai người các ngươi còn có một điểm không giống rất lớn, Các Cách Mã không có dục vọng quyền lực, nhưng ngươi --

- A Đại tiểu thư, dục vọng quyền lực của ngươi rất nặng.

Từ trong ánh mắt của ngươi, ta nhìn thấy một ánh sáng quen thuộc, đó chính là ánh sáng từ trong mắt hoàng đế Đại Đường chúng ta…

- Không nên phủ nhận.

Ngàn vạn lần không nên phủ nhận, A Đại.

Nếu ta đoán không sai, mục tiêu của ngươi không chỉ Thoán khu đi.

Người Nam Chiếu lúc nào cũng muốn thâu tóm Thoán khu, nhưng chẳng biết nữ vương điện hạ người Thoán cũng có chí hướng to lớn muốn được Nam Chiếu.

Tiêu Duệ trầm giọng nói:

- Nói vậy, chủ mưu thật sự sau màn xui khiến Thoán Nhật Tiến điên cuồng công hãm An Bình thành, hẳn chính là A Đại tiểu thư có đảm lược, có nhận biết, có dũng, có mưu nhỉ.

- A Đại tiểu thư, ta nói có đúng không?

Tiêu Duệ tiến lên một bước.

A Đại im lặng nửa ngày, đột nhiên ngẩng khuôn mặt đỏ lên, thần sắc hơi kích động:

- Lão súc sinh kia không chỉ cường bạo Các Cách Mã, mà còn muốn xuống tay với ta.

Loại súc sinh táng tận lương tâm chẳng lẽ không đáng chết sao?

Về phần… thì, bản thân ta muốn thỉnh giáo Tiêu đại nhân, dựa vào cái gì người Thoán chúng ta phải chịu Nam Chiếu hay Đại Đường các ngươi ức hiếp?

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì người Thoán chúng ta không thể…

- A Đại tiểu thư, ngươi không nên kích động.

Những việc ngươi làm, không có quan hệ với bản quan.

Ta quan tâm chính là, tốt nhất ngươi không nên chơi trò chơi nhược trí này trước mặt bản quan --

- thí dụ như Thoán A Mông này, ngươi đã sớm muốn loại bỏ hắn, cần gì phải âm thầm phái người xui hắn tiến công Nam Ninh thành?

Còn làm cho bản quan phải bôn ba mấy trăm dặm đường tiến vào lãnh địa của Nhu tộc, phối hợp diễn trận này với ngươi.

Tiêu Duệ dừng một chút:

- Chẳng qua, bản quan rất nguyện ý chơi với ngươi một lần.

Sắc mặt A Đại đột nhiên biến đổi, tay đặt trên loan đao có chút run rẩy:

- Ngươi lừa gạt ta đến lãnh địa Nhu tộc này, chẳng lẽ là…

- A Đại.

Kỳ thật ngươi rất tốt.

Tiêu Duệ đột nhiên dùng tay vuốt ve hai má đỏ bừng của A Đại, nhàn nhạt cười:

- Ngươi là nữ vương người Thoán, Đại đô đốc Nam Ninh Châu hoàng đế Đại Đường ngự phong, bản quan sao dám gây bất lợi với nữ vương điện hạ?

Điểm này, ngươi có thể yên tâm.

- Vậy ngươi… A Đại lạnh lùng lắc đầu, mái tóc dài màu nâu nhạt cùng vung về phía sau đầu, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên một chút âm trầm nhàn nhạt.

- Nói ngươi cũng không tin, ta là đến vì rượu ngon của người Nhu tộc.

Ta rất muốn nếm thử loại rượu Cẩu Tương của người Nhu tộc này.

Tiêu Duệ thở dài:

- Bờ đông sông Xích Thủy, đó có thể nói là vùng đất quý sản xuất nhiều rượu ngon.

Trong đám lau sậy rậm rạp bờ đông sông Xích Thủy, Thoán A Mông toàn thân máu tươi hung tợn nhìn chằm chằm đôi nam nữ sóng vai đứng như tình lữ bên bờ sông kia, ánh sáng thù hận trong ánh mắt gần như muốn bốc cháy lên.

Hắn mang theo tàn binh chạy về phía Nhu tộc, nhưng ai biết người Nhu tộc căn bản không chịu thu lưu bọn họ, không chỉ thế, còn dốc lực toàn tộc trong thời gian ngắn nhất, giết sạch toàn bộ tàn binh thủ hạ của Thoán A Mông.

Nếu không phải một tâm phúc liều chết hộ vệ, Thoán A Mông cũng trốn không thoát.

Một đoạn sông Xích Thủy này tuy rằng chảy xiết, nhưng mặt sông hẹp, chiều rộng chẳng qua hơn mười thước.

Thoán A Mông trốn trong bụi lâu sậy rậm rạp bờ bên kia, có thể tinh tường nhìn thấy Tiêu Duệ và A Đại vẻ mặt biến hóa cực kỳ tinh tế cực kỳ động lòng người.

Trong yết hầu hắn phát ra tiếng gào thét trầm thấp như dã thú, tụ tập khí lực toàn thân kéo căng dây cung.

Vù! Vũ tiễn rời cung mang theo lửa giận hừng hực của Thoán A Mộng, xẹt qua mặt sông chảy xiết, dưới ánh chiều tà đỏ như máu, xen lẫn trong hơi nước âm hàn, bay vút về phía ngực Tiêu Duệ.

- Không tốt, đại nhân cẩn thận! Lệnh Hồ Xung Vũ thấy mũi vũ tiễn bay vụt đến, nhưng hắn cách khá xa, mặc dù toàn lực tung người lại, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn vũ tiễn kia gào thét sắp tới chỗ yếu hại của Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ biến sắc.

Trong thời khắc quyết định, loan đao trong tay A Đại bắn ra, cản lại vũ tiễn tràn ngập lực lượng thù hận kia, thân mình cũng bảo vệ trước người Tiêu Duệ, nhưng thế đi của vũ tiễn chỉ thoáng nghiêng đi bay vụt về phía trước, phốc một tiếng xuyên vào hõm vai A Đại! A Đại kêu thảm một tiếng, thân mình đảo ra phía sau, ngã vào trong lòng Tiêu Duệ, mang theo máu tươi tung tóe cùng Tiêu Duệ ngã trên mặt đất.

Dưới ánh trăng sáng lạn, trên mặt sông nổi lên hơi nước nhàn nhạt, Tiêu Duệ ngồi trên bãi cỏ bên bờ sông, mặt A Đại có chút tái nhợt vừa mới băng bó xong miệng vết thương dựa vào lòng hắn, lẳng lặng lắng nghe từng âm thanh nước sông chảy xiết bên tai, cùng với tiếng thở dốc và rên rỉ của man nữ trong lòng.

Trong màn đêm nặng nề, Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo 300 sĩ tốt Võ lâm quân bao quanh hộ vệ hai người.

Tiêu Duệ thu ánh mắt từ mặt sông trở về, nhìn nhìn những vì sao chói mắt đầy trời, cúi đầu xuống nhìn A Đại khép hờ hai mắt, thở dài một tiếng trầm trầm nói:

- Ta nghĩ ngươi sẽ không cứu ta.

- Ngươi còn không nói cho ta biết, ngươi lừa ta đến Kiềm Đông lãnh địa của người Nhu tộc, rốt cuộc là vì cái gì?

Tiêu Duệ, dù cho ngươi giết ta, người Thoán chúng ta cũng sẽ không diệt vong! A Đại chịu đựng đau nhức mơ hồ nơi hõm vai, mày liễu nhẹ nhàng nhíu lại, khóe miệng nở ra nụ cười quật cường.

- Không phải ta nói qua với ngươi, ta tới Kiềm Đông này, là vì rượu ngon của người Nhu tộc.

Về phần ngươi, là ngươi muốn theo tới, có quan hệ gì với ta đâu?

Tiêu Duệ cười, hơi giật mình một chút.

Không nghĩ tới bởi vì hành động của hắn động tới miệng vết thương của A Đại, nàng không kìm nổi phát ra một tiếng rên rỉ trầm trầm.

- Nam nhân giảo hoạt.

Ngươi đến bây giờ còn không nói với ta một lời nói thật.

A Đại cắn chặt răng:

- Khó trách tiên sinh nói, tâm tư người Đường, tâm cơ người Đường, phức tạp hơn người Thoán chúng ta rất nhiều…

- Ha Ha, lời ta nói là lời nói thật.

Tiêu Duệ không muốn lãng phí võ mồm trên vấn đề nhàm chán này, chỉ cười nhàn nhạt.

Đột nhiên, A Đại giãy khỏi lòng Tiêu Duệ, xoay người ngồi dậy, buồn bã nói:

- Tiêu Duệ, ngươi giúp ta.

Chỉ cần ngươi chịu giúp người Thoán chúng ta lớn mạnh lên, người Thoán chúng ta… Nữ nhân, vàng bạc tiền tài, ngươi có thể tùy ý… Tiêu Duệ ngẩn ra, khóe miệng nghiền ngẫm nói:

- Luận của cải, người Thoán các ngươi cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu.

Ta đại khái có thể xem như một trong mấy người giàu có cả Đại Đường đều biết --

- về phần nữ nhân, xin thứ cho ta nói thẳng, có lẽ chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta có một chút hứng thú.

- Ngươi… A Đại dùng tay vịn chặt miệng vết thương, trước ngực phập phồng một trận kịch liệt, đột nhiên nàng cúi đầu:

- Nếu ngươi có thể giúp ta -

- có lẽ, có lẽ ta sẽ hiến thân cho ngươi… A?

Tiêu Duệ cười lên ha ha, chậm rãi đứng dậy rời đi, bỏ lại A Đại một người yếu ớt ngồi trên cỏ, tay vỗ về vết thương nơi hõm vai, ánh mắt biến hóa phức tạp, lưu chuyển lóng lánh giống như những vì sao trên bầu trời kia.

Người Nhu tộc sinh sống tại vùng Kiềm Đông sông Xích Thủy, dân cư chẳng qua mười vạn người, giống như người Bặc ở Nhung Châu.

Sở dĩ một dân tộc nho nhỏ như vậy có thể an phận ở một góc, nguyên nhân ở chỗ, lãnh địa người Nhu tộc cách quá xa Nam Chiếu, vả lại ở giữa còn một Thoán khu, mà người Thoán phải đề phòng Nam Chiếu bắc tiến, cũng vô lực khuếch trương lãnh thổ.

Cho nên trăm năm qua, người Nhu tộc an cư lạc nghiệp bên bờ sông Xích Thủy, lấy làm rượu làm nghề nghiệp, đổi lấy lương thực và vật phẩm thiết yếu của các bộ tộc man di lân cận.

Thủ lĩnh người Nhu tên là Quy Nhân, Quy Nhân còn còn có một danh hiệu vang vọng khu man di tây nam:

vua rượu Kiềm Đông.

Nói cách khác, hắn không chỉ là vua người Nhu, còn là lão đại làm rượu ở vùng này.

Tất cả rượu người Nhu làm đều vận chuyển tới tay Quy Nhân, sau đó được Quy Nhân thống nhất điều phối tiêu thụ ra bên ngoài.

Thoán A Mông đột nhiên mang một đám tàn binh người Thoán chạy trốn đến lãnh địa người Nhu tộc, Quy Nhân biết được bởi vì Thoán A Mông phản loạn thất bại mà bị quân Đường đuổi giết, không chút do dự, lập tức triệu tập chiến sĩ toàn tộc, dùng trường mâu trong tay họ tiêu diệt toàn bộ tàn binh người Thoán không kịp đề phòng, cuối cùng để chạy thoát một người là Thoán A Mông.

Quy Nhân tuyệt đối sẽ không vì một kẻ khác tộc mà đắc tội quan quân Đại Đường.

Kỳ thật không chỉ nói quân Đường, cho dù là Thoán binh thủ hạ của A Đại, hắn cũng không đắc tội nổi.

Nghe được liên quân gần vạn người của quân Đường và người Thoán ở bờ tây sông Xích Thủy, sắc mặt Quy Nhân lập tức trở nên trắng bệch.

Sáng sớm, hắn quỳ rạp xuống trước bục tế thần được làm bằng một tầng đá cuội xếp lại ngoài miếu Thần Sông người Nhu tộc tôn thờ, ngửa mặt lên trời hô to:

- Thần Sông vạn năng, chẳng lẽ ngày tận thế của người Nhu tộc chúng ta đã tới rồi sao?

Thị vệ bên người hắn, một người đàn ông Nhu tộc cường tráng tên là Đãi Vượng, nắm chặt trường mâu bằng sắt trong tay, trầm giọng nói:

- Vương tôn kính, chúng ta liều mạng với bọn họ! Người Nhu tộc chúng ta không tranh quyền thế, nếu người Đường và người Thoán muốn xâm chiếm vườn nhà chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết! Quy Nhân bỗng nhiên đứng dậy cả giận nói:

- Câm miệng, ngươi u mê cái gì?

Lực lượng người Nhu tộc chúng ta sao có thể chống đỡ Đại Đường và người Thoán?

Đó không phải là tự tìm đường chết sao?

Mặt Đãi Vương đỏ lên, lùi về phía sau một bước, khom người nói:

- Vương tôn kính…

- Ngươi không cần nói, mang vài người tới, theo ta đi bái kiến khâm sai Đại Đường đại nhân cùng với nữ vương người Thoán điện hạ.

Quy Nhân nhướng mày, khoát tay áo, dẫn đầu bước đi.

Tiêu Duệ nhìn thủ lĩnh người Nhu tộc cái đầu không cao, dáng người béo lùn trước mặt, liếc mắt đánh giá hắn một cái, thấy hắn sắc mặt kính cẩn khom người xuống trước mặt mình, lúc này Tiêu Duệ mới nhàn nhạt cười:

- Quy Nhân đại nhân không cần đa lễ, bản quan dẫn quân tiến đến bất quá là vì tiêu diệt phản loạn Thoán A Mông mà thôi.

Không có ác ý với Nhu tộc.

Trừ điều này ra, bản quan còn muốn nhấm nháp rượu ngon người Nhu các ngươi làm một chút, ha ha.

Sắc mặt Quy Nhân vui vẻ, vừa muốn nói gì, đã thấy A Đại lạnh lùng đứng một bên, vội vàng cười tiến đến khom người hành lễ:

- Quy Nhân bái kiến nữ vương điện hạ!

- Ta thì không dám nhận đại lễ này của vua rượu Kiềm Đông ngươi.

A Đại nhíu mày, liếc Tiêu Duệ:

- Tiêu đại nhân, thân thể của ta không thoải mái, ta về doanh trước.

Nhìn bóng lưng A Đại thướt tha mà đi, lại thoáng nhìn một chút mập mờ trong mắt Tiêu Duệ, lòng Quy Nhân nảy lên, lại khom người thi lễ nói:

- Khâm sai đại nhân, lúc này Quy Nhân sai người lấy rượu tới khao tướng sĩ Đại Đường.

Không ai sẽ tin tưởng, dụng ý tới đây của Tiêu Duệ thật sự là vì rượu ngon người Nhu tộc làm.

Nhưng Tiêu Duệ thật sự đến vì rượu ngon, kỳ thật chỗ người Nhu tộc ở đời sau là vùng Mao Đài trấn, làm ra rượu ngon đúng là rượu Mao Đài đời sau nổi tiếng gần xa.

Thoán khu cách nơi này không xa, bất quá mấy trăm dặm lộ trình, Tiêu Duệ đã sớm muốn đến một chuyến, đích thân tới tận nơi nếm thử hình thức ban đầu của rượu Mao Đài.

Vừa vặn gặp Thoán A Mông phản loạn, vô tình lại thúc đẩy hắn tiến tới.

Đương nhiên, hắn cũng từng có ý niệm thủ tiêu A Đại trong đầu.

Bởi vì hắn ngày càng cảm thấy nữ nhân A Đại này rất không đơn giản, hắn mơ hồ thấy được, dưới sự lãnh đạo của nữ nhân này, người Thoán nhất định sẽ cường thịnh, có lẽ sẽ là Nam Chiếu thứ hai.

Dục vọng quyền lực của nàng quá sâu nặng.

Vì đạt được mục tiêu của mình, thậm chí nàng không tiếc lập kế trừ đi cha và huynh trưởng của mình, mặc dù Thoán Quy Vương và Thoán Sùng Đạo cũng không đáng được đồng tình.

Thủ đoạn của A Đại độc ác tới đây, khiến Tiêu Duệ ngửi được hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng ý niệm diệt trừ A Đại trong đầu chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất.

Nghĩ lại, nếu người Thoán muốn lớn mạnh tới trình độ mang tới uy hiếp cho Đại Đường, đó là chuyện rất lâu sau này sẽ bàn -

- đứng trên lập trường người Thoán, người Thoán khát vọng cường thịnh, khát vọng đạt được quyền phát ngôn và không gian sống càng lớn, điều này cũng không có gì sai.

Là một kẻ xuyên qua, trong tiềm thức hắn kỳ thật cho rằng, bất kể người Thoán hay là Nam Chiếu, hoặc là người Nhu tộc trước mắt này, bọn họ đều có quyền lợi sinh tồn, tiếp tục sinh sôi.

Người Nhu tộc đưa tới cho Tiêu Duệ một vò rượu ngon mà hắn chờ mong đã lâu.

Hắn uống một chén rượu, thưởng thức thật lâu, im lặng không nói gì, chỉ có điều khóe miệng nở ra một nụ cười như trút được gánh nặng.

Rượu Mao Đài đời sau kia có đặc điểm màu xanh trong suốt, tinh khiết và mùi thơm ngào ngạt, vào miệng mềm mại, ngọt lạnh dễ chịu, hương thơm kéo dài, trong rượu người Nhu tộc làm hiện nay đã có phần thấy được hình thức ban đầu.

Hắn cảm thán một tiếng:

- Quả nhiên là núi thiêng nước biếc ra rượu ngon, rượu ngon có linh khí bậc này đúng là chỉ có nơi này mới có thể sản xuất.

Lãnh địa của người Nhu tộc là một thung lũng, mây mù dày đặc suốt ngày.

Mùa hè nóng nực kéo dài liên tục đến 5 tháng, một năm có hơn nửa thời gian bao phủ trong oi bức, trong sương mù ẩm ướt.

Tiêu Duệ hiểu được, loại khí hậu đặc thù này, chất nước, điều kiện đất đai, đối với lên men rượu, đất canh tác cực kỳ có lợi, đồng thời một phần mùi thơm trong rượu là do vi sinh vật sinh ra, tinh hóa, thêm bớt có tính tác dụng quyết định.

Có thể nói, nếu rời khỏi điều kiện khí hậu đặc thù nơi này, một vài thành phần hương thơn trong rượu căn bản không thể sinh ra, hương vị rượu sẽ không đủ.

Đây chính là vì cái gì từ xưa tới nay, các khu chung quanh Mao Đài trấn hoặc là các xưởng chế biến hương rượu khắp cả nước cực lực phỏng chế rượu Mao Đài, cũng không thể thành công chỗ then chốt đó.

Uống ba chén rượu, Tiêu Duệ gần như đã hạ một quyết định lúc này.

Hắn muốn hợp tác với người Nhu tộc, thiết lập một chi nhánh tửu phường Tửu Đồ ở chỗ này, tinh hóa đề cao và cải tiến công nghệ làm rượu có chút lạc hậu của người Nhu tộc hiện giờ, sau đó sản xuất quy mô lớn loại rượu ngon này, trước tiên mở rộng loại rượu Mao Đài nổi tiếng trong và ngoài nước sau này ra Đại Đường, thậm chí toàn bộ thế giới.

- Quy Nhân đại nhân! Tiêu Duệ vẫy vẫy tay.

Quy Nhân vội vàng chạy lại khom người nói:

- Tiêu đại nhân có gì phân phó?

Tiêu Duệ mỉm cười nói “dụng ý” của mình một lần với Quy Nhân, Quy Nhân không khỏi vui mừng như điên.

Hắn cao hứng không phải vì có thể hợp tác với vị quý nhân Đại Đường trước mắt này, cũng không phải vì hợp tác có thể đạt được bao nhiêu lợi ích, mà hắn hiểu được, một khi vị quý nhân Đại Đường này hợp tác với người Nhu tộc, lãnh địa này trở thành căn cứ làm rượu của tửu phường Tửu Đồ, vô luận là người Thoán hay là Nam Chiếu hoặc những man di khác, cũng không dám tùy ý đến xâm phạm… Đây mới là chuyện tình khiến vua rượu Kiềm Đông cao hứng và không ngờ.

Uy danh hiển hách và bối cảnh vững chắc của Tiêu Duệ, sớm bởi vì một trận chiến lửa thiêu đốt thành An Bình mà truyền khắp toàn bộ khu man di tây nam, môn sinh thiên tử, tân khoa Trạng Nguyên công hay là phò mã công chúa Đại Đường, quý nhân có bối cảnh hùng hậu bậc này là một chỗ dựa cực kỳ vững chắc đó! Quy Nhân nghĩ đến đây, vẻ kính cẩn trên mặt càng nhiều thêm.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-dai-duong-tuu-do-vua-ruou-kiem-dong-ta-duong-mau-mau-20936.html