Đại Viên Vương - Q.12 - Chương 14 - Đại Viên Vương

Đại Viên Vương

Tác giả : Chưa rõ
Chương 315 : Đại Viên Vương - Q.12 - Chương 14

      Vương Phật Nhi thúc đẩy Ngũ Thức thần thông, hai mắt đột nhiên phóng ra kỳ quang, tốc độ thức hải dần chậm lại, thử đến một trăm ngàn lần thôi động cảnh giới kiếm quyết.

Ma Hùng lần này đúng là gặp phải vận đen đủi nhất trong đời, khi kiếm quyết này khởi động, vô số tinh quang hội tụ thành sông, đem hắn phiêu phiêu như những mạo hiểm giả, từ tinh cầu này đến tinh cầu khác, mỗi một tinh cầu đều do ý niệm cổ quái kỳ dị của Vương Phật Nhi biến thành, có Phi long phun lửa, Độc mục cự nhân, Băng sương nữ thần, bụi cây ăn thịt, cũng có đại quân vô tận, nổi lên trong đầu Ma Hùng có mối hận quốc vương, liên tục như tre già măng mọc vây quanh nó, từng đợt từng đợt xung phong.

Dù Ma Hùng cậy mình sức mạnh vô song, lực lượng vô hạn, da dày thịt béo, cũng trải qua chinh chiến chồng chất, sinh tử vạn lần.

Đầu Ma Hùng trong vô số năm kiên cường rèn luyện cuối cùng cũng không ngừng ngửa mặt lên trời gào thét, lâm vào cảnh giới điên cuồng.

Tinh Tuyết chỉ thấy một ngón tay Vương Phật Nhi bất thình lình điểm trúng Ma Hùng, một người một gấu cứ như vậy đứng yên bất động, nhất thời nhớ lại cảnh tượng Kiếm Quỷ luận võ với người khác, không khỏi kỳ quái hỏi lòng:

“Vương Phật Nhi chẳng lẽ cùng với Tinh Không ca ca đánh nhau một lần, liền hiểu được kiếm pháp huyền bí sao?

Thật sự giận quá đi, vì cái gì võ công của hắn tiến bộ nhanh như vậy, mà ta thì lại như con rùa chứ?

Thời gian đầu gặp võ công Vương Phật Nhi hắn cũng không có gì xuất sắc.

Hiện tại so với cha ta có lẽ còn lợi hại hơn.

” Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Phật Nhi đã thử qua hơn vạn lần, lúc này mới dần dần lĩnh ngộ tới kỹ xảo Tiểu Càn Không cảnh, khi hắn đánh tới thức hải Ma Hùng, Ba Di thức tự động phát ra, mở hết thẩy trí não Ma Hùng để phân tích.

Thời kỳ thái cổ, trừ bỏ những thần thú mạnh mẽ không ai bì nổi, tự nhiên cũng có những thần thú yếu hơn một chút, không thể là tồn tại đỉnh phong.

Đầu Ma Hùng này, chính là hậu duệ của hung thú thái cổ Hùng Bi.

(TK:

Gấu ngựa – Con bi, to hơn con gấu, lông vàng phớt, cổ dài, chân cao, đứng thẳng được như người.

) Con Hùng Bi tuy rằng lực lượng vô cùng cường đại, da dày thịt béo, lại không có dị năng gì đặc biệt.

Mặc dù trong trăm hàng trăm tộc nhân, cũng có một nhánh truyền lại, tên gọi là Hùng tộc.

Nhưng mà tộc đinh luôn luôn thưa thớt, hơn phân lại nửa ẩn cư trong núi sâu, ít thấy xuất hiện.

Đầu Ma Hùng này chính là do thái cổ Hùng Bi cùng thần thú khác, lai giống mà thành, sau khi trải qua vô số năm huyết mạch đã loãng, lực lượng đã kém hơn tổ tiên rất nhiều.

Lúc sinh ra chỉ có bát phẩm lực lượng, nhưng lại có một ưu điểm chính là sống rất lâu.

Trải qua năm tháng mới dần dần tích lũy, cuối cùng cũng có đột phá.

Hiện giờ tương đương với võ giả đệ nhị phẩm.

Ở Vô Tận Lâm Hải coi như cũng ít gặp được đối thủ.

- Sau này ngươi chính là thú cưỡi thứ hai của ta, ban cho ngươi tính danh…Sắc Sắc! Ma Hùng Sắc Sắc.

Vương Phật Nhi thu kiếm quyết, nhẹ nhàng hạ xuống đất, Ma Hùng thân thể cao lớn, lại nằm co đầy vẻ ngoan hiền.

Hắn tùy tiện triệu hồi tường băng vây khốn Tinh Tuyết.

Cười hì hì hỏi:

- Tinh Tuyết, ta đặt tên này được không?

Sắc Sắc, Ma Hùng Sắc Sắc.

Thật sự làm người khác gọi cảm thấy thân thiết! Tinh Tuyết tức giận hai má phùng ra, nhưng không có biện pháp với Vương Phật Nhi, chỉ hét lớn:

- Ma Hùng to lớn như vậy, ngươi lại đặt tên chẳng ra cái thể thống gì, còn không bằng cái tên Tiểu Bảo! Vương Phật Nhi che miệng vui vẻ cười, tên Tiểu Bảo này thật sự có nhân khí.

Hắn vỗ Ma Hùng rồi nói với Tinh Tuyết:

- Không bằng chúng ta so sánh tốc độ, xem ai có thể về Long Thứu thôn trước được chứ?

Vương Phật Nhi lo những thiếu niên nam nữ kia vì quá lo lắng nên kinh động đến người trong thôn.

Người khác thì hắn không sợ, vạn nhất kinh động đến Kiếm Quỷ, cho dù hắn có hai tầng tu vi tiểu thiên kiếp và hoang thần vị, cũng ăn không tiêu.

Bởi vậy muốn cùng Tinh Tuyết nhanh chóng trở về.

Hắn sợ Tinh Tuyết bướng bỉnh bởi vậy mới tìm cớ này.

Tinh Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ma Hùng Sắc Sắc của ngươi lớn như vậy, làm sao có thể so với Ma Đà của ta.

So thì so, nhưng nếu ngươi thua phải đáp ứng ta một việc.

Vương Phật Nhi cười nói:

- Chỉ cần ta có thể làm được, đáp ứng ngươi vài việc cũng không thành vấn đề, nhưng nếu ngươi thua cho ta cái gì?

Tinh Tuyết nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói:

- Ta cho ngươi chế kiện linh bì giáp.

Nhìn ngươi một thân tăng bào thường dùng vô cùng bẩn, xem như bổn cô nương thương xót cái thân ngươi.

Vương Phật Nhi xoa xoa đầu, không khỏi cười khổ, hắn liên tục đại chiến, nào có nhàn nhã mà đi quản y phục trên người ra cái bộ dáng gì.

Chiến đến lúc quan trọng, còn bị trần như nhộng vài lần ý chứ.

khi200:

Bất quá điều kiện này, Vương Phật Nhi có thể đáp ứng, hai người lập tức áp tay giao kết, Tinh Tuyết cười giảo hoạt, lập tức phát động Ma Đà, giành chạy trước.

Vương Phật Nhi ha ha cười, hắn dùng Ba Di thức lướt qua đầu Ma Hùng Sắc Sắc, đối với bản lĩnh đầu mãnh thú này rõ như lòng bàn tay.

Tuy rằng thể trạng nặng nề, nhưng bằng thể lực cường hãn, cũng có tốc độ cấp thiên tuấn mã.

Tuy rằng so với Ma Đà tốc độ chậm hơn một chút, nhưng Vương Phật Nhi có thể sử dụng vô số thủ đoạn ăn gian.

Vỗ song chưởng, Vương Phật Nhi cưỡi Ma Hùng Sắc Sắc, trên người đầu Ma Hùng này lông rậm ấm áp, so với giáp phiến bóng loáng trên lưng Hoàng Đô thì thoải mái hơn nhiều.

Được rót vào chân khí mạnh mẽ, Ma Hùng Sắc Sắc lập tức rú lên một tiếng dài, bốn chân tung ra chạy như điên.

Có Vương Phật Nhi chủ nhân thất đức lấy nội lực bá đạo trợ giúp, đầu Ma Hùng này tạm thời đột phá đệ nhất phẩm, tốc độ ngay lập tức tăng lên hai thành, cùng Ma Đà của Tinh Tuyết đuổi nhau trên đường.

Những thiếu niên nam nữ kia biết Tinh Tuyết gặp nạn, lòng dũng cảm liền nổi lên, đuổi theo phía sau, nhưng bọn hắn không có bổn sự ngự khí phi thiên như Vương Phật Nhi, nên dớt lại phía sau.

Khi bọn hắn nhìn thấy Tinh Tuyết cưỡi Ma Đà chạy như bay, phía sau là một con gấu to lớn như một tòa núi nhỏ chạy như điên đuổi theo, nhất thời cũng không chú ý Vương Phật Nhi đang lọt trong vùng lông rậm trên lưng Ma Hùng, lập tức đều tự lắp cung tên, hướng Sắc Sắc bắn tới.

Tinh Tuyết kinh hãi, mặc dù biết Vương Phật Nhi có thể ứng phó, nhưng cũng có chút lo lắng, hét lớn:

- Vương Phật Nhi đã thu phục được đầu Ma Hùng này mọi người đừng công kích.

Vương Phật Nhi ha ha cười, cua tay một vòng đã bắt được mấy mũi tên dài, bây giờ những thiếu niên nam nữ Long Thứu thôn mới nhìn thấy Vương Phật Nhi đầy mặt hồng quang đang cưỡi trên lưng Ma Hùng, nên mới buông ra chút lo lắng.

Vương Phật Nhi vung tay đem những mũi tên dài cắm xuống đất, để bọn nhỏ trong Long Thứu thôn thu hồi, đang muốn thúc cho Ma Hùng Sắc Sắc tăng tốc độ.

Đột nhiên Tinh Tuyết hô lớn:

- Các ngươi ngăn Vương Phật Nhi lại, đừng cho hắn đuổi kịp ta.

Chúng ta thi xem ai tới Long Thứu thôn trước, người thua phải chịu thiệt thòi lớn… Những thiếu niên này cùng Tinh Tuyết lớn lên, tự nhiên tình cảm thâm sâu.

Vừa nghe thấy thế đều lấy làm kinh hãi, không để ý đến nguy hiểm ngăn ở trước mặt Ma Hùng.

Vương Phật Nhi lúc này chỉ biết cười khổ, vỗ Ma Hùng Sắc Sắc, để cho đầu mãnh thú này dừng lại.

Lớn tiếng hỏi:

- Được rồi, các ngươi có muốn cùng ta về thôn, đầu Ma Hùng này đủ cho tất cả mọi người cùng cưỡi.

Các thiếu niên Long Thứu thôn nhất thời hoan vô vang trời, trèo lên lưng Ma Hùng, Vương Phật Nhi lại tiếp tục điên cuồng thúc giục kỵ thú, nhưng chỉ có thể lấy tốc độ bình thường trở về.

Tinh Tuyết tất nhiên đến trước hắn, thấy Vương Phật Nhi xuống khỏi lưng Ma Hùng ở đầu thôn.

Không khỏi làm ra mặt quỷ, thập phần đắc ý.

Hành động Vương Phật Nhi thu phục được đầu Ma Hùng, lập tức truyền khắp Long Thứu thôn.

Tinh Vũ gặp được Vương Phật Nhi cũng không nói gì nhiều, chỉ mời hắn ở lại dùng cơm trưa.

Vương Phật Nhi có ý mượn sức Long Thứu thôn, tự nhiên phải để lại phần mặt mũi.

Tinh Vũ quả thật cũng không kêu nhiều người, chính là đưa Vương Phật Nhi đến nhà, chỉ có cô nàng Tinh Tuyết phụng bồi cùng hắn.

Tinh Vũ phu nhân, làm đồ ăn thập phần xuất sắc.

Tuy rằng chỉ là vài món cây nhà lá vườn, cũng làm cho Vương Phật Nhi ăn vô cùng ngon miệng.

Trên bàn rượu, Tinh Tuyết nhắc lại chuyện thách đố.

Đối với Vương Phật Nhi nói:

- Ta luôn ở Vô Tận Lâm Hải rộng lớn, nhiều lắm chỉ đến Đại Lôi Âm tự.

Nghe nói bên ngoài có rất nhiều địa phương, rất nhiều sự vật, Vương Phật Nhi ngươi thua ta, vậy phải mang ta đi kiến thức bộ mặt thành phố được không?

Tinh Vũ lấy làm kinh hãi, vội vàng ngăn cản, nói:

- Vương Phật Nhi thân là trụ trì Đại Lôi Âm tự, có nhiều việc phải làm?

Ngươi sao có thể làm phiền hắn, hơn nữa mẫu thân ngươi cũng không đống ý.

Tinh Tuyết bĩu môi nói:

- Mẫu thân đã đáp ứng rồi.

Nhưng thật ra phụ thân lo lắng điều này mới phải, trong Vô Tận Lâm Hải cũng không được an toàn lắm, lần trước không phải con cũng suýt bị đầu Tam Đầu độc nhiêm cấp cắn sao?

Tinh Vũ trầm ngâm không nói, nhất thời cũng không tiện phản đối.

Chỉ nhìn Vương Phật Nhi, muốn nghe hắn nói như thế nào.

Vương Phật Nhi trong lòng vừa động, lập tức hiểu được, đây cũng không đơn giản là Tinh Tuyết muốn đi ra ngoài, mà là lớn thanh niên thế hệ sau Long Thứu thôn, đối với thế giới bên ngoài muốn tìm hiểu, khiến cho Tinh Vũ không có biện pháp.

Nhưng khéo léo của ra duy nhất sơn mạch này, lại chính là Đại Lôi Âm tự, đối với cấp bậc võ giả như Tinh Vũ có thể ra theo đường khác, nhưng thiếu niên Long Thứu thôn làm gì có bổn sự này.

Muốn Long Thứu thôn phát triển ra ngoài, cửa ải Vương Phật Nhi chắc chắn phải thông qua.

Hiện giờ Đại Lôi Âm tự binh hùng tướng mạnh, Long Thứu thôn làm gì đủ bản lĩnh mà kiêu ngạo, đã sớm không thể cùng đối kháng với Đại Lôi Âm tự.

Truyện 'Đại Viên Vương ' Được, ta gần đây vừa cùng Bạch Nguyệt võ thánh có chút duyên phận.

Tinh Tuyết muốn mở rộng tầm mắt, ta chẳng những có thể mang ngươi đi thăm thú phong thổ nhân tình Trung Thổ, chỉ cần ngươi nghuyện ý, đến khi hạm đội của ta chế tạo tốt, chúng ta còn có thể ra du lịch ngoài lục địa.

Nghe nói có đến mười khối đại lục, khoảng cách gần chúng ta nhất là Thương Mang Thần Châu, con người cùng thiên nhiên gần như ở Trung Thổ, bốn mươi bảy đảo ngoài hải ngoại thường có thương thuyền đi qua.

Truyện 'Đại Viên Vương ' Tinh Tuyết nghe thấy hắn nói vậy đôi mắt đẹp long lanh rạng ngời, khuôn mặt có chút hồng nhuận, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi:

- Ngươi nói hay thì phải giữ lời, ta muốn đi Thương Mang Thần Châu, nghe nói nơi đó sản vật là một loại cây lớn có trái tạo ra mùi hương quyến rũ, mãi mãi không tiêu tan, ta muốn mua một ít mang bên người, chẳng phải là rất được sao! Vương Phật Nhi ha ha cười, nói:

- Chỉ cần Tinh Vũ đại thúc đồng ý, vài ngày sau ta lại phải đi Đông Hải.

Đáp ứng mang Tinh Tuyết đi mở rộng tầm mắt, cuối cùng Vương Phật Nhi có việc trong lòng, tới buổi chiều liền đứng dậy về tự.

Hiện tại Đại Lôi Âm tự được hắn lập ra thành viên nòng cốt cũng chỉ có lục đại trưởng lão cùng Phượng Sồ cẩu huyết quân sư này.

Vương Phật Nhi muốn rời khỏi, tất nhiên cần phải sắp xếp ổn thỏa.

Lúc điều Nhạc Sư Đà đi Vương Phật Nhi cũng đã nghĩ kỹ, sẽ đem Đao Nhất một tròn cửu đại phân thân lưu lại, có đại thi yêu trấn thủ Đại Thiên Môn quan cũng như chính là hắn, tự nhiên so với thủ hạ hắn càng thêm yên tâm.

Sau khi cùng Phượng Sồ đóng ở Nam Hoang hàn huyên, Vương Phật Nhi cũng lười thúc giục Ma Hùng, liền chậm rãi trở về Đại Lôi Âm tự.

Ma Hùng trời sinh tính tình lười nhác, nếu không phải là lúc đi săn, sải bước so với người thường cũng nhanh hơn không nhiều lắm.

Trời vào đêm gió nhẹ khiến cho thêm phần mát mẻ, Vương Phật Nhi cứ như vậy trên lưng Ma Hùng suy nghĩ liên miên bất tận, không biết phiêu du đến nơi nào.

Hắn cũng khó có thể quyết đinh, hướng đi sau này.

Nếu như lấy tâm cảnh lúc hắn mới tới Trung Thổ, thì đã đạt được mục đích.

“Bảo trụ cái mạng nhỏ của mình!” Hiện tại ở Trung Thổ Thần Châu, có mấy người dám nói làm Vương Phật Nhi sống không nổi?

Cho dù Ngọc Lê Vương triều, Đại Kiền Hoàng tộc, cũng không có phần thực lực này.

Mấy tuyệt thế cao thủ, có tâm tư tìm hắn gây phiền toái cũng không nhiều, cho dù là Hoàng Thúc Hình Xích Đế, cũng không có bổn sự đuổi kịp Ly Loan biến.

Muốn giết hắn cũng phải tốn không ít tâm tư.

Dựa theo tiêu chuẩn Võ Thánh lão nhân gia nói, mỗi lần vượt qua thiên kiếp, đối với bản thân lực lượng chính mình có hơn một tầng cảm ngộ.

Muốn xuyên qua vô số thời không, trở lại thế kỷ hai mươi mốt ở địa cầu, không vượt qua thiên kiếp lần thứ ba thì tuyệt đối không có khả năng.

Tiểu thiên kiếp cao thủ sau khi phá toái hư không thì không có cánh nào nắm chắc phương hướng của mình.

Nếu mà bị đi đến một nơi hoàn cảnh còn tồi tệ hơn so với hiện tại, thà rằng chọn ở lại Trung Thổ Thần Châu.

Dù sao nơi này cũng có vô số mỹ nữ mê hồn.

Đang suy nghĩ miên man, Vương Phật Nhi không để ý đến ở một nơi xa có một tia thanh quang xông thẳng lên trời.

Một nam tử Mộc tộc thân hình cao lớn quần áo bằng vải thô, đang ở trong rừng rậm luyện võ.

Trên thân thể người này vết thương dày đặc, Vương Phật Nhi nếu tận mắt nhìn thấy người này, chắc chắn kinh ngạc đến không ngậm được miệng.

Bởi vì người này chính là Hoang Mộc đại tướng Mộc tộc.

Từ khi còn ở Thanh Mộc thành cùng Đại Lương Vương đại chiến một trận, Hoang Mộc đại tướng bị thương rất nặng, trong nạn binh hỏa loạn lạc, để cho thủ hạ thành chủ Mộ Dung thôn nhập vào làm bộ đội của Lý Huyền Cảm, việc này căn bản không ai biết.

Vương Phật Nhi lúc ấy vui vẻ thu thập tàn quân Hoang Mộc, nào có lòng dạ mà nghĩ đến sống chết của Hoang mộc đại tướng?

Bởi vậy luôn không hỏi tới Cơ Huyễn, hoặc là bắt nhân vật trong yếu này của Tây Địch Yêu tộc.

Không có mặt Hoang Mộc đại tướng, hoang mộc quân đã sớm bị các chư hầu Yêu tộc chia cắt, khiến cho vị đại tướng Yêu tộc này vô cùng buồn bực, mặc dù trong thời gian dưỡng thương, cũng muốn lén đi vài lần thu thập lại thủ hạ cũ, lại phát hiện ra hoang mộc quân đều đã bị người ta chia cắt, đi đến chiến trường Đại Kiền vương triều.

Không có cách nào khác, Hoang Mộc đại tướng đành tiếp tục ẩn thân trong Đại Lôi Âm tự, tận lực tu luyện vũ kỹ, làm vốn để sau này tái khởi.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-dai-vien-vuong-q12-chuong-14-114443.html