Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em! - Chọn nhẫn - Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Tác giả : Chưa rõ
Chương 8 : Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em! - Chọn nhẫn

Lại…lại nữa?

Lại hôn?

Cơ mà…nụ hôn này…không còn là nụ hôn ‘chuồn chuồn đạp nước’ như lần trước nữa thì phải, theo bờ môi bị ác thú ngoạm chặt, Giai Băng cô thấy nó đã hóa kiếp thành nụ hôn dai dẳng dong dài giữa con người với con người hơn.

Những lúc thế này, trên tivi, trong phim ảnh, chắc chắn sẽ có đoạn người con gái hứng chí mở to mắt nhìn chàng trai đối diện ‘vừa ngủ’ vừa hôn, đồng thời cong chân lên ra phía sau thể hiện sự tiếp nhận của cô ta đối với chàng trai kia, và để khẳng định rằng nụ hôn họ trao cho nhau là nụ hôn của tình yêu chân chính.

Nhưng…quan hệ giữa Giai Băng cô và cụ già họ Đằng biến thái này là gì?

Là người dưng với hai lần chạm nhau bằng tế bào biểu bì môi, không hề có quan hệ máu mủ ruột rà hay thậm chí là kẻ thù trăm năm nuôi hận nghìn năm trả thù.

Vậy…nụ hôn này…mang ý nghĩa cái quái gì chứ?

Nó giống như viêc dằn mặt nhau tranh giành lãnh thổ giữa hai con sư tử một con cái một con đực thì hơn, chỉ thiếu mấy cái bạt tai mãnh lực, tiếng gầm gừ xét nát trời xanh, và những chiếc răng nhanh nhọn hoắt đấu đá nữa là đủ bộ.

Cứ cho là thế đi…cơ mà…cô đã giành lấy cái gì của hắn, để phải trả giá những 3 nụ hôn đầu đời quý giá của mình như thế này?

Trợn mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy đượm nồng hàn khí ẩn nấp trong đôi mắt khép dài đầy mị lực như thể đang có vẻ rất say đắm của Đằng Dạ, Giai Băng không khỏi khựng người.

Đôi mắt của đối phương…do tâm địa cô quá đen tối hay sao…mà cô lại nhìn thấy được nét khiêu khích, cời cợt lẫn lộn trong sự mê hoặc đó.

Hắn đang khiêu khích cô?

Khiêu khích cái gì?

Đừng nói đang thách xem cô có dám đáp trả lại cái hôn nồng của hắn không nhé?

Bắt cô lấy chổi đập hắn còn được, chứ kiểu trả đũa bằng môi này…dù bị động hay chủ động…cô vẫn là người thiệt thòi nhất.

Thử nghĩ xem, người ngoài nhìn vào, theo hướng nào cũng sẽ nghĩ cô là loại con gái lẳng lơ, hư hỏng, còn hắn, dựa vào cái mị lực chết người kia, đảm bảo có 10 người, hết cả thảy đều sẽ nói “Cậu nhóc kia tội thật, bị loại con gái hư hỏng đó cưỡng hôn” cho xem.

Cái thiên lí nghiêng về sắc đẹp nó tàn khốc thế đấy.

Sau khi ăn no liền vất xó.

Đằng Dạ cũng vậy, thỏa sức cưỡng đoạt môi Giai Băng xong, hắn không hề lưu luyến tự động rời môi mình khỏi môi cô.

Ánh mắt lúc này không còn độc nhất hướng về phía Giai Băng nữa mà hướng về một nơi khác, khá chếch với người cô một chút.

Trước thái độ có mới nới cũ của Đằng Dạ, lòng tự tôn của phụ nữ Việt Nam trong lòng Giai Băng được nước béo cò, nổi lên dậy sóng theo mớ acid cồn cào trong bụng.

Cô nắm chặt cây nạng-thứ vũ khí thức thời có sức sát thương khủng, không chết cũng khiến người ta gãy chân, trật tay, da dẻ bầm dập dung nhan hủy hoại-cố vặn não nghĩ dáng đánh người cho thật văn minh, vừa thể hiện thần thái dũng mãnh nhưng lại vừa toát nét yếu đuối quyến rũ mê hồn để tránh làm hỏng hình tượng khó khăn lắm mới gầy dựng nên của mình trong lòng mọi người trước khi hạ thủ.

Nhưng…Giai Băng còn chưa kịp ‘thiết kế’ dáng đứng mình xong, Đằng Dạ đã lên tiếng phá tan bầu không khí.

Song, nghe ra lại chẳng thấy như đang nói với cô chút nào.

-Đừng nhìn tôi như thế, sẽ lác cả mắt đấy_Tổ tông ơi, đội mồ lên mà nhìn nụ cười tà ác của hắn kìa, hắn định làm trái tim cô lũng loạn đến khi nào?

-Anh đang nói tôi hả?

_Giai Băng ngây ngốc trỏ tay vào người mình.

“Cụ ơi, cụ nói với con thì nhìn con giùm cái, muốn con bóp cổ cụ chết cụ mới chịu nhìn à?

-Đồ ngốc!_Nụ cười tà ác trên môi Đằng Dạ biến hóa, một chốc mang theo cái vẻ cợt nhả muốn chọc tức người, nhất là Giai Băng lúc này.

-Anh…_Ở đời, chỉ có 2 người duy nhất nói cô là đồ ngốc mà cô cho qua:

một là thầy cô giáo, hai là…người tâm thần.

Hai đối tượng này quá sừng sỏ khiến cô không tài nào ra tay nổi, nhưng những người khác, kể cả đó có là Lãnh Kiên cô đều không bỏ qua.

Vậy mà, tên này…hình như hắn chưởi cô không dưới 3 lần rồi.

Điều này làm cô không khỏi nóng máu muốn đạp chết hắn.

Tuy nhiên, Giai Băng chưa kịp hạ thủ, tiếng nói quen thuộc tựa nứt từ băng sơn đằng sau lưng vang lên làm cô giật mình, tiếng dây thần kinh đứt phựt trong đầu nghe cũng vô cùng rõ ràng.

-Giai Băng! Em làm gì ở đây vậy?

-Anh!?

_Chậm rãi nghe tiếng rạn nứt trên cơ thể nhỏ bé của mình, Giai Băng rùng mình một cái rồi trưng nụ cười hết sức thơ ngây quay đầu nhìn người đăng sau, trơ lì hỏi_Em mới phải hỏi anh đang làm gì ở đây chứ, hình như chưa hết giờ học thì phải.

-Cậu không thấy tôi và cô ấy đang nói chuyện…_Đằng Dạ mở miệng cợt nhả

-Cụ Đằng, anh không nói tôi cũng sẽ không nghĩ anh câm đâu!_Giai Băng tươi cười nhắc nhở, răng nghiến lên trèo trẹo nhằm cho ai kia thấy hành vi khủng bố của mình.

Cứ mỗi lần hắn mở miệng, y xì chẳng có gì tốt đẹp.

Thiên tài là kẻ biết rút kinh nghiệm để đời.

-…bằng môi_Đằng Dạ không thèm quan tâm dáng điệu đe dọa không ra đe dọa của Giai Băng, vẫn dán mắt lên khuôn mặt sầm tối của Lãnh Kiên, tiếp thêm hai chữ cuối cùng.

Ghép câu trước với câu này sẽ thành gì?

‘Cậu không thấy tôi và cô ấy đang nói chuyện…bằng môi’?

“Tên khốn, tôi sẽ giết anh!!”

Đương lúc Giai Băng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết đưa nụ cười ra che đậy một bên nội tâm đang hèn hạ co rúm, run rẩy như sốt trước mảng đen u tối Lãnh Kiên, một bên hận muốn tứ mã phân thây cái tên mặt trời sáng lạng Đằng Dạ, tiếng chuông điện thoại thường ngày rú lên như heo bị chọc tiết giờ tựa bài ca thánh cứu rỗi linh hồn tội lỗi của cô vang lên, êm tai kinh khủng.

Giai Băng ngay lập tức vui mừng quẳng luôn cây nạng nằm sõng soài dưới đất, mò túi lục điện thoại, không thèm nhìn số điện thoại liền áp ngay lên tay, nói lớn ra vẻ ‘I’m busy’

-Tôi là Hạ Giai Băng xin nghe!

-Giai Băng hả?

Mẹ đây!_Tiếng người bên kia có vẻ rất gấp gáp.

-À…Mẹ Đằng ạ! Có chuyện gì không?

_Liếc nhìn hai người kia một cái ngụ ý giới thiệu rằng ‘xem đây, bà là phụ nữ sắp có chồng, ngươi nên ngộ ra điều này một chút đi’, Giai Băng mỉm cười đáp lễ, lời nói thanh thoát, nhẹ nhàng như tiếng ngọc.

-Ờ, con đến Wings-siêu thị trang sức-đi, chúng ta đi chọn nhẫn cưới.

-Nhẫn?

Giờ ạ?

_Giai Băng đưa mắt nhìn đồng hồ.

-Ừ! Ta cho người đến đón con rồi, cứ đến đó chọn đồ trước, thích cái nào thì chọn cái đó, ta sẽ đến sau_Mẹ Đằng nói gấp rồi cúp máy, trước đó, tiếng nói chuyện cười đùa đập vào tai Giai Băng, có lẽ, bà đang tiếp khách.

Nhưng…đi bây giờ…thôi, 36 kế, chuồn là thượng sách.

Nghĩ vậy, Giai Băng từ tốn cười lệ rồi cáo lui.

Vừa chống nạng vừa nhấc chân đi được một quãng xa, cô bỗng quyến luyến quay đầu nhìn lại.

Thiên địa ơi! Cảnh tượng gì ‘đá’ thủng mắt cô thế này?

Kia…có phải cái tên họ Đằng biến thái đó đang giơ cao tay, bắt lấy nắm tay của Lãnh Kiên nhà cô không?

Còn nữa…sao lâu như vậy, 5 giây rồi vẫn chưa chịu buông tay con trai nhà lành ra, đã thấy, mắt dán chặt lên mặt Lãnh Kiên nữa chứ!! Chẳng lẽ…

“No no no!!! Never! Không thể được! Không thể có chuyện 2 người đó ‘trong lòng như đã bên ngoài còn e’ được.

Không! Lãnh Kiên, anh còn có em đây nè.

Em đang nhìn anh đây nè! Mau cho hắn một đấm đi chứ! Anh đừng nhìn hắn không rời như thế!!!!!!!!”

Khi xưa, Giai Băng đọc một chuyện kể rằng:

có một đôi tình nhân thường nắm tay đợi xe buýt và một chàng trai lái xe ô tô siêu sành điệu thường đậu trước mặt họ.

Dần dà, cô gái kia có cảm tình với tên siêu sành điệu đó.

Một hôm, hắn đem hoa đến tặng cô và bảo “Em có vui lòng bỏ tên kia không?

”, Cô ta nghiễm nhiên đỏ mặt gật đầu cái rụp.

Kết quả, tên đó vui sướng như điên, chạy sang ông anh bạn trai vừa bị đá bên cạnh, cầm tay mà nói “Anh à, cô ta bỏ anh rồi, chúng ta yêu nhau nhé!”.

Thế có lừa tình không chứ.

Lúc đọc cái này, Giai Băng cười đến sái quái hàm, nhưng giờ, khi thực tại đang dần có xu hương như trong câu chuyện ấy, cô lại không cười nổi.

Liệu có khi nào truyện giả tình thật không trời?

Lo lắng cho mình bị bỏ rơi, Giai Băng toan quay lại, chống nạng đến chia rẽ thì bị một đám người áo vest đen chỉnh tề, mắt đeo cặp kính râm ngầu không tả nổi chắn ngay trước mặt, trịnh trọng cúi đầu rồi người bưng đầu, người xách tay, kẻ nâng chân cô ‘vận chuyện’ ra một chiếc xe cũng đen nốt đậu gần đó.

Trong cô lúc này, như con lợn nái bị nướng đen thui sắp được lên bàn mổ cho người ta khai tiệc vậy.

Chuyện gì thế trời!

-Cậu là người đầu tiên phản ứng thái quá với cương vị của một người anh trai đấy!_Hất nắm tay bị mình bắt được sang bên, Đằng Dạ phủi tay, giọng nói ẵm lạnh đánh giá.

-Cút ra xa khỏi em gái tôi!_Lãnh Kiên xoa xoa nắm tay mình, nghiến răng như muốn gào lên.

-Tại sao?

Cậu không thể lấy quyền anh trai để bắt ép tôi điều đó…_Đằng Dạ lãnh đạm nhắc nhở.

-Một kẻ không hề có địa vị, tiền bạc, quyền lực trong xã hội như anh…không xứng!_Lãnh Kiên cười lạnh_Nên nhớ, chức hội trưởng của anh…là do hiệu trưởng sống chết bảo vệ.

-…trừ phi…giữa anh và Hạ Giai Băng có quan hệ gì đó…_Đằng Dạ không thèm đếm xỉa gì đến câu nói xúc phạm kia, ra vẻ đăm chiêu suy đoán.

-Anh…

-Tôi…sẽ tìm ra điều đó…những việc như thế…rất đáng để quan tâm_Đằng Dạ lẩm bẩm như tự nói với chính mình rồi rời đi, cũng cáo lui theo_…cố mà giữ em gái anh cẩn thận!

***

Tại Wings…

-Đây là số trang sức cuối cùng, Hạ tiểu thư!_Cô nhân viên có sức kiên nhẫn lớn nhất trong đám nhân viên sau khi theo Giai Băng chống nạng đi hết một vòng sảnh lớn chọn nhẫn vui mừng nói, cuối cùng, chị ta cũng không cần phải lết người đi nữa rồi.

Nếu không phải vì nể đây là Giai Nhân Kì của P-P, chị ta đã kêu người đưa cô vào trại tâm thần.

-Nếu chị có việc cứ đi trước, em ở đây sẽ từ từ chọn đồ!_Giai Băng nhỏ nhẹ đề nghị rồi chăm chú nhìn ngắm những cặp nhẫn đẹp lung linh trong tủ kính, ánh mắt dừng lại trên một đôi nhẫn của nhãn hiệu nổi tiếng Doji bằng vàng trắng có kiểu dáng độc đáo lạ lẫm rất gây trí tò mò thích thú, rất quyến rũ và tinh tế cho chủ nhân sở hữu nó.

Vừa nhìn vào, Giai Băng đã không ngần ngại muốn thử nó ngay.

Cô lấy chiếc nhẫn của phái nữ, đeo vào tay mình rồi tự sướng ngắm nhìn nó.

Thật đẹp.

cô chưa nhìn thấy tay con gái nhà ai đeo nhẫn đẹp như tay cô cả.

Hơhơ.

Đang tự sướng, cô đảo mắt đến chiếc nhẫn còn lại…thật bất ngờ…nó biến mất!!!

Hoảng hồn, Giai Băng đảo mắt đưa tay lục tìm khắp nơi nhưng đều không thấy.

Thế nên, cô đành cúi người xuống ngồi xổm xuống đất, tìm kiếm chiếc nhẫn còn lại.

Không có! Khắp nơi đều không có ngoại trừ chỗ quanh đôi chân của một người nào đó cô chưa tìm.

Ôi nhẫn của cô! Ôi tiền của cô!

Khóc than, Giai Băng đưa tay sờ soạng chân của vị khách mới đến, nhìn thấy cái quần tây đen ôm sát chân của vị khách mà cô bỗng nổi sướng nghĩ bậy “Bên trong chiếc quần tây này, có một lớp lông chân hết sức nam tính của đàn ông, hơhơ!”

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-do-ngoc-toi-la-chong-cua-em-chon-nhan-227164.html