Hồng Đồ Ký - Thần bí sơn động - Hồng Đồ Ký

Hồng Đồ Ký

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1 : Hồng Đồ Ký - Thần bí sơn động

 Lâm Sơn Thôn, chỉ là một cái thôn nhỏ, bên trong khoảng chừng năm trăm hộ.

Truyện 'Hồng Đồ Ký ' Trong thôn dân phong bưu hãn, ngoại trừ làm ruộng ra, thì còn săn thú kiếm sống, bởi vậy mỗi một hộ chí ít đều có một người săn thú (liệp thú giả), mà đại bộ phận gia đình đều toàn là gia đình săn thú.

Có một con sông trong suốt, nhiều năm chảy xuôi không dứt băng qua Lâm Sơn Thôn, mà ở ven hai bờ sông, là các hộ dân Lâm Sơn Thôn làm nhà để ở.

Trong thôn có một hộ họ Khúc, trãi qua tương đối bi thảm, hai vợ chồng ở trong núi bị dã thú cắn chết, để lại một tiểu hài tử năm tuổi, tiểu hài tử này tên là Khúc Nghị.

Từ nhỏ Khúc Nghị đã mất đi song thân, sinh hoạt vui sướng lúc nhỏ đã không có biết qua, từ nhỏ đã bắt đầu đi giúp người trong thôn trồng trọt tạo điền, khi có nhiều thời giờ thì trợ giúp người trong thôn xử lý dã thú săn bắn trở về, như vậy mới có thể được người trong thôn cứu tế một ít, trãi qua gian nan mà sống.

Từ nhỏ đau khổ, cũng khiến Khúc Nghị sớm hiểu chuyện, ngoại trừ việc ở nhà ra, Khúc Nghị rất có tâm đi theo đội săn thú trong thôn học tập, một khi biết được người của đội săn thú trở lại trong thôn, lập tức liền chạy qua, thừa dịp người trong đội săn thú vui vẻ cao hứng, tỉ mỉ cẩn thận thỉnh giáo kinh nghiệm săn thú.

Đương nhiên, muốn trở thành một liệp thú giả hợp cách, thực lực bản thân là tối trọng yếu.

Khúc Nghị mỗi ngày sau khi hết công việc, thời gian còn lại đều đứng ở trong căn nhà đơn sơ của mình, mà liên tục tập luyện.

Thể năng, lực lượng, công kích kỹ xảo, thân pháp.

Khúc Nghị từ liệp thú đội lấy được phương pháp huấn luyện, vẫn đều kiên trì tập luyện, thân thể thể trạng càng ngày càng mạnh, vượt qua rất xa bạn cùng lứa tuổi.

Từ khi lên mười tuổi, Khúc Nghị đã gia nhập liệp thú đội trong thôn, từ một người nho nhỏ bắt đầu, đến trở thành (quân) tiên phong của liệp thú đội tiến bộ rất nhanh.

Mà đến bây giờ, Khúc Nghị đã mười lăm tuổi rồi, tròn năm năm ma luyện, hiện tại đã trở thành độc liệp giả.

Độc liệp giả, ý nghĩa là có thể một người xuất nhập thâm lâm, liệp sát dã thú.

------ Lâm Sơn Thôn ở cực Bắc, có một gian phòng, toàn bộ đều làm từ gỗ, từ bên ngoài nhìn qua coi như khá đẹp, bất quá trong phòng lại rất đơn giản, một cái giường gỗ, một bàn gỗ, chỉ bấy nhiêu thôi không hơn, ở đây là nhà của Khúc Nghị.

'Một ngày mới, mục tiêu, Mãnh Thú Sơn!' Lúc này, trong phòng truyền đến một đạo thanh âm thật to.

Một hồi, cửa phòng loảng xoảng kêu một tiếng, lúc đó liền mở ra, từ cửa đi ra là một nam hài anh tuấn.

Nam hài tuấn tú này khuôn mặt còn có một chút khí tức non nớt, vóc người cũng cao to, bộ thanh sam bình thường cũng không che giấu được cường kiện khí lực của hắn, hơn nữa một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, mang một loại trầm ổn cùng lãnh tĩnh.

Nam hài này là Khúc Nghị.

Khúc Nghị mang một đôi giày làm bằng da sói đen, trên lưng lộ ra một thanh ngạnh thiết đại đao, cước bộ mạnh mẽ, rất nhanh hướng về phía nam đi đến, phải đi băng qua trong thôn, hướng phía nam rất xa làng là Mãnh Thú Sơn.

'Lâm Sơn Thôn ai đẹp trai nhất, không cần phải nói chính là ta Khúc Nghị, Lâm Sơn Thôn khí lực ai lớn nhất, đương nhiên chính là ta Khúc Nghị, mãnh thú trong núi sợ ai nhất, ngàn vạn sông núi đều trả lời là ta Khúc Nghị.

' Khúc Nghị tự biên ca khúc này, lúc này lại tại bên mép lượn lờ, hắn mỗi khi quay về hoặc muốn đi thâm sơn săn thú, sẽ hát ra lời ca này, tự khẳng định, tự cổ vũ, tự điều tiết, khiến thể xác và tinh thần rất dễ đạt được hiệu quả điều kiện tốt nhất.

'Khúc Nghị, lúc này lại muốn đi đâu săn thú đây a?

' Ngay khi Khúc Nghị nhẹ nhõm khoái ý, một nam hài thân cao thể tráng chắn lại trên đường.

Vị nam hài này, là Khúc Mãnh, chính là con trai thôn trường, khi còn bé bình thường hay khi dễ Khúc Nghị, sau đó bị Khúc Nghị giáo huấn vài lần, rồi cũng không dám .

cùng Khúc Nghị đối nghịch nữa.

'Làm sao vậy, Khúc Mãnh, ngươi muốn theo ta vào núi săn thú sao?

Nếu như ngươi thật muốn đi, cũng không sao a, ta ngày hôm nay là muốn đi Mãnh Thú Sơn.

' Khúc Nghị cười nói.

Khúc Nghị khi còn bé tuy rằng cùng Khúc Mãnh này có chút đụng chạm, nhưng hắn biết rõ, chỉ có một mình, không thể cùng người trong thôn kết thù chuốc oán, sẽ khiến cho mình hoàn toàn bị bài xích, bởi vậy đánh qua Khúc Mãnh vài lần, đều tự mình đi tới nhà thôn trường xin lỗi, bình thường cũng rất chủ động đi trợ giúp người trong thôn, như vậy, Khúc Nghị cũng trở nên rất hiền hoà, cùng người trong thôn quan hệ cũng khá tốt.

'Mãnh Thú Sơn!' Khúc Mãnh kinh ngạc một tiếng, lập tức chuyển đôi mắt nhỏ, cười nói:

'Được, Khúc Nghị, ta với ngươi cùng đi, ta nghe người trong thôn nói, Mãnh Thú Sơn này rất nguy hiểm, nhưng tuyệt đối là một địa phương kích thích, ta cũng rất muốn đi tới đó một lần.

' Nói xong, cũng không chờ Khúc Nghị trả lời, Khúc Mãnh lập tức bỏ chạy đi, hướng về phía nhà hắn.

Một hồi sau, Khúc Mãnh chạy trở lại, trong tay cầm theo một thanh trọng kiếm dài ba thước, cười ha hả nhìn Khúc Nghị.

'Thế nào, Khúc Nghị, cái chuôi thiết kiếm này của ta nhìn không tệ chứ.

' Khúc Mãnh đắc ý hỏi.

Khúc Nghị gật đầu, trong lòng lại lơ đểnh, săn thú thì vũ khí tuy rằng trọng yếu, thế nhưng kỹ xảo chiến đấu, dã thú tập tính, địa hình địa mạo v…v…, đều phải thông hiểu, có như vậy mới mau lẹ giải quyết được dã thú.

Hai người, cùng nhau chạy tới Mãnh Thú Sơn.

Chạng vạng tối, Khúc Nghị cùng Khúc Mãnh lúc này mới đi tới sát biên giới Mãnh Thú Sơn, ánh dạ quang sáng ngời, hai người liền vào mộc phòng mà liệp thú đội trong thôn kiến tạo trong rừng.

Trong thời gian này, liệp thú đội đi ra ngoài hoạt động, đã có vài ngày, bởi vậy ở dọc đường, sẽ tu tạo rất nhiều nhà ở tạm, cứ như vậy, một khi đi tới chỗ săn thú, sẽ có chỗ nghỉ ngơi.

Khúc Nghị ăn xong lương khô mà mình mang theo, cũng không cùng Khúc Mãnh nói chuyện, ở trong mộc phòng, ngồi xếp bằng trên tấm ván gỗ, bình tâm tĩnh khí, tu luyện.

Thế giới này, linh khí nồng nặc, mọi người đều có thể cảm thụ được khí tức tươi mát, cho nên người tập võ có rất nhiều.

Khúc Nghị tu luyện chính là một loại công pháp《 Đại Lực Kính 》, ngoại trừ có thể tu luyện nội lực ra, còn có thể cường hóa thân thể gân, cốt, da v…v…, phi thường thích hợp với yêu cầu của độc liệp giả hắn.

'Đông! Đông! Đông!' Ngoài phòng ba âm thanh vang lên, Khúc Mãnh đang gỏ vào mộc phòng.

Khúc Nghị nghe tiếng tức thì tỉnh lại, cầm lấy thiết đao thoát ra mộc phòng, nhìn Khúc Mãnh, hỏi:

'Khúc Mãnh, chuyện gì mà vội vàng như vậy?

' 'Khúc Nghị, ngươi xem trên bầu trời, có một đầu chim ưng thật lớn, ta chưa từng có nghe nói qua có chim ưng lớn như vậy a.

' Khúc Mãnh có chút khẩn trương mà nói rằng, vừa nói còn không ngừng xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh.

Khúc Nghị lập tức ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên không trung quả nhiên có một con chim ưng, một bóng đen gần một thước, nếu như bay đến trên mặt đất, phỏng chừng có cả mười thước dài a, đây đúng là quá mức kinh khủng.

Chim ưng to lớn cả mười thước, Khúc Nghị cũng chưa từng nghe qua! Khúc Nghị ý thức được, Mãnh Thú Sơn này có chút dị thường rồi, trong núi này có điều cổ quái.

Hoa! Hoa! Hoa! Còn không có chờ Khúc Nghị tĩnh táo mà phân tích, hai bên trái phải mộc phòng, liên tục xuất hiện cây cối ngả xuống đất thấy thật kinh khủng, phảng phất như có đầu cự xà đem cây cối ven đường đẩy ngã.

Khúc Nghị cũng có chút bất an, khí tức kinh khủng bực này, lực lượng của hắn không phải có thể chống lại được, thế nhưng, nhiều năm kinh nghiệm săn thú, khiến Khúc Nghị bảo trì được tĩnh táo, liền bảo Khúc Mãnh bình tĩnh lại, ngừng thở, không nên phát ra tiếng vang hấp dẫn ‘ cự xà ’ qua đây là được.

Rất nhanh, ‘ cự xà ’ đưa tiếng vang đã đi xa, Khúc Nghị cùng Khúc Mãnh rốt cục được giải thoát, trọng trọng hô hấp một hơi.

'Khúc Mãnh, ngươi ở lại chỗ này, ta muốn đi theo dõi đầu cự xà kia.

' Khúc Nghị hô hấp vài khẩu đại khí xong, đột nhiên nói rằng.

'Ta.

Kháo!' Khúc Mãnh kinh ngạc một tiếng, hắn hoàn toàn thật không ngờ Khúc Nghị lại có quyết định này.

Đầu cự xà gần như là đi ngang qua, còn vọng lại kinh khủng lực lượng cùng khí tức, khiến cho người ta có loại cảm giác tử vong, nếu như cự xà thực sự ở trước mắt, phỏng chừng ngay cả khí lực đứng lên đều không có a, Khúc Nghị này cư nhiên còn dám chủ động truy tung, làm sao không khiến Khúc Mãnh nghĩ thông được.

Truyện 'Hồng Đồ Ký ' Truyện 'Hồng Đồ Ký ' 'Phú quý hiểm trung cầu, Mãnh Thú Sơn này khác thường, ta muốn đi thăm dò một chút cuối cùng là cái gì.

' Khúc Nghị lãnh tĩnh nói rằng.

Khúc Mãnh quan sát Khúc Nghị một hồi, thấy hắn quả nhiên cố tình muốn đi theo dõi cự xà vừa rồi, con ngươi chuyển động, trong lòng cũng hạ quyết tâm.

'Được, Khúc Nghị, ngươi đã muốn đi, ta sẽ đi cùng ngươi, chúng ta nam nhân Lâm Sơn Thôn, ai sợ ai a.

' Khúc Mãnh hung hãn nói.

Vì vậy, hai người lập tức mang theo túi đeo lưng, một người cầm đao, một người cầm kiếm, lập tức chạy đuổi theo, đi tìm dấu vết ‘ cự xà ’ vừa đi qua, sau đó theo dõi truy tung.

Một thước rộng, đúng là một thước rông, ‘ cự xà ’ này để lại vết tích biểu lộ thân thể nó thật lớn, mà mặt đất như lún xuống giống đường hầm cũng nói rõ trọng lượng của nó, hai bên đại thụ trốc gốc ngã nghiêng cũng nói rõ lực lượng của nó mạnh cở nào.

Cường đại! Kinh khủng! Khúc Nghị trấn định thần sắc một chút, lập tức đi theo dấu vết ‘ cự xà ’ lưu lại, chạy đi tới.

Khúc Mãnh khẽ cắn môi, cũng theo sau.

Trăng sáng trên không, dạ quang sáng tỏ, hai người men theo vết tích, một đường chạy mau, cư nhiên chạy được mười dặm đường, lúc này mới lần thứ hai cảm thụ được khí tức của ‘ cự xà ’, sau đó ngừng lại.

Trung tâm Mãnh Thú Sơn, có một cái khe sâu, hai bên khe sâu là đỉnh núi, lại có một chỗ đất bằng phẳng, đó chính là vọng sơn nhai, tức có thể nhìn ra xa vách núi đối diện.

Mà lúc này, hai bên vọng sơn nhai, lại có một con cự xà, dài có ba mươi thước, bề ngang chừng một thước.

Bên phải cự xà toàn thân hỏa hồng, đầu hình vuông có một cái sừng nhọn hình trùy, bên trái cự xà toàn thân xanh đen, cũng đầu hình vuông có một cái sừng như đinh ốc.

Hai con cự xà này phảng phất như thiên địch, đứng ở trên vọng thiên nhai, liên tục gào thét, chấn động khe sâu phía dưới hồi âm vọng lên không ngừng.

Lưỡng xà rống lên một hồi, đột nhiên lại hòa hoãn mà nhìn đối phương, coi như trao đổi ẩn tình, ngấm chịu mùi sốt ruột.

Lưỡng xà an tĩnh nhìn nhau một hồi, đứng tại sát biên giới vọng sơn nhai như muốn bay qua khe sâu phía đối diện.

Khe sâu rộng chừng năm mươi thước, lấy lực lượng cự xà, toàn lực bắn ra phía dưới, cũng có khả năng qua được.

Bỗng nhiên, trên không trung một hắc ảnh phi xuống, nhanh như sấm sét, nguyên lai là trên không trung con ưng khổng lồ bay xoay quanh một vòng trở lại.

Con ưng khổng lồ này phi xuống, lao thẳng tới hồng sắc cự xà bên phải, cặp cánh dài cả mười thước phát ra từng đợt gió lớn, mà hai móng vuốt sắc bén cực kỳ thì thẳng tới hai mắt cự xà.

Khí lãng cuồn cuộn, như cơn lốc, hồng sắc cự xà toàn bộ thân thể đều ở trên vọng sơn nhai, muốn động cũng không có thể động được, hai con mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn con ưng khổng lồ, liền né tránh cặp ưng trảo kia.

Bên trái cự xà vừa thấy vậy, nhất thời như lửa cháy, toàn bộ thân thể hung mãnh khẩn khẩn tạo thành một đoàn, sau đó toàn lực bắn ra, thân thể như mũi tên, vượt qua khe sâu, cắn thẳng tới cái đuôi của con ưng khổng lồ.

Hồng sắc cự xà ở bên phải khi con ưng khổng lồ chộp tới, nhanh chóng lệch đầu qua một bên, sau đó cái đuôi dài quyển một cái, trực tiếp bao lấy cần cổ của con ưng khổng lồ.

Con ưng khổng lồ nỗi giận, hai cánh cuồng phác, như muốn tránh xa ra.

Lúc này, cự xà bên trái cũng là vừa mới phóng qua khe sâu, cái miệng thật lớn há ra, hung hăng cắn cái đuôi con ưng khổng lồ.

Bất quá, khi cự xà bên trái ngậm được cái đuôi cự ưng, đại bộ phận thân thể của nó lại rơi xuống phía dưới vọng sơn nhai, thể trọng khổng lồ nhất thời đau đớn hạ xuống, vì vậy liên quan đến cự ưng cùng cự xà bên phải, toàn bộ hướng khe sâu dưới đáy cốc rơi xuống.

Khúc Nghị cùng Khúc Mãnh hai người, một chỗ bên phải sát đỉnh núi, quỳ rạp trên mặt đất thấy được toàn bộ quá trình ưng xà đã đấu, chấn động thật sâu, thấy ba đầu mãnh thú song song rơi xuống, hai người lập tức lại đi tới vọng sơn nhai.

Trên vọng sơn nhai, rơi xuống đất đầy lông đen dài cả thước, cùng với mấy chỗ vũng máu bằng bàn tay, mặt đất bị cự xà tạo thành bình địa.

Khúc Nghị nhặt lông chim lên, lại ngửi ngửi mùi máu tươi, trong lòng có chút suy nghĩ, sau đó lại đi tới bên vọng sơn nhai, nhìn xuống dưới.

Mà ở phía sau, Khúc Mãnh trong mắt lóe ra hàn quang, thong thả đi tới phía sau Khúc Nghị, làm bộ cũng muốn nhìn tình cảnh phía dưới khe sâu.

Đột nhiên, Khúc Mãnh hai tay tống xuất, đẩy phía sau lưng Khúc Nghị.

Khúc Nghị phía sau bị đẩy, nhất thời thân thể văng lên, sau đó hướng khe sâu phía dưới rơi xuống.

'Khúc Mãnh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!' Trong hạp cốc, Khúc Nghị phát ra tiếng rống tức giận.

Khúc Mãnh đứng trên vọng sơn nhai, cuồng tiếu không ngừng, la lớn:

'Khúc Nghị, ngươi một đứa cô nhi, cư nhiên dám ở trước mặt toàn bộ thôn nhân, đánh ta vài lần, khiến ta không ngẫng đầu dậy nổi, bây giờ ta rốt cục đã trả được thù rồi.

' Nguyên lai, Khúc Mãnh này khi còn bé bị Khúc Nghị đánh vài lần, biểu hiện ra ngoài hình như không có việc gì, nhưng vẫn ẩn nhịn xuống, hôm nay biết được Khúc Nghị muốn tới Mãnh Thú Sơn, thấy có cơ hội, nên liền đi theo, bây giờ rốt cục xuất thủ.

Khúc Nghị rơi xuống, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, rốt cục minh bạch Khúc Mãnh tâm tư ác độc, nộ khí bột phát, nhưng đã quá muộn.

'Lẽ nào Khúc Nghị ta sẽ như vậy chết đi sao?

' Cuối cùng hiện lên như vậy một đạo ý niệm trong đầu, thì Khúc Nghị liền trực tiếp hôn mê luôn, thân thể vẫn như cũ hướng dưới đáy khe sâu rơi xuống.

Chẳng biết qua bao lâu, Khúc Nghị trong đầu xuất hiện một đạo ý niệm đau đớn, sau đó cả người như thanh tỉnh lại.

Hai mắt vừa mở, phát hiện ánh dương quang sáng chói, hiện tại đã tới ban ngày rồi.

Lập tức, Khúc Nghị liền phát hiện, mình cư nhiên nằm ở trên thân một hồng sắc cự xà, chính là đầu cự xà buổi tối thấy qua, mà ở hai bên trái phải hồng sắc cự xà, thì có đầu cự ưng khổng lồcùng xanh sẫm cự xà.

'Ha ha, nguyên lai Khúc Nghị ta không có chết!' Khúc Nghị kinh hỉ, la to một tiếng.

Tiếng vọng còn chưa dứt, trong mắt Khúc Nghị liền phát hiện một cái sơn động kỳ lạ, hai con mắt đều nhìn chăm chăm.

Sơn động ở vào phía trên đáy cốc trên vách đá, có lẽ là do cự xà cùng cự ưng khổng lồ rơi xuống thì đem tảng đá lớn phong bế sơn động cắt nát, toàn bộ cái động khẩu mới lộ ra, mà cái động khẩu này cư nhiên tất cả đều là bạch ngọc, mà trên cái động khẩu bạch ngọc ngũ thải quang mang biến ảo, phảng phất như trong sơn động có cái bảo vật gì kỳ lạ vậy

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-hong-do-ky-than-bi-son-dong-105770.html