Lăng Thiên Truyền Thuyết - Ngoài ý liệu (1) - Lăng Thiên Truyền Thuyết

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả : Chưa rõ
Chương 529 : Lăng Thiên Truyền Thuyết - Ngoài ý liệu (1)

  Nhãn tình Lê Tuyết sáng lên, tỉ mỉ quan sát Lăng Kiếm, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Từ trước đến giờ, Lăng Kiếm vẫn luôn mang bộ dạng lạnh như băng, phàm chỗ nào có Lăng Kiếm xuất hiện, tất nhiên sẽ mang theo máu tanh giết chóc.

Hắn cũng không lo lắng gì hết, lại càng không cần phải giở thủ đoạn hay âm mưu, ý nghĩ duy nhất của hắn, chính là Lăng Thiên chỉ chỗ nào, hắn tới chỗ đó tiêu diệt, tàn sát! Trước đây Lê Tuyết luôn cho rằng, Lăng Kiếm chỉ đơn thuần là một thất phu vũ dũng, chỉ có thể thành công làm một sát thủ tuyệt đỉnh, nhưng không ngờ rằng, tất cả là do Lăng Kiếm cố ý làm ra như vậy! Hiện tại Lê Tuyết mới biết được mình đã quá khinh thường hắn! Lăng Kiếm thông minh, nên đã tìm đúng vị trí của mình! Lấy thông minh tài chí của hắn vốn dĩ hoàn toàn có thể thay thế địa vị của Lăng Thần, trở thành nhân vật số hai của Lăng phủ biệt viện, thay Lăng Thiên quyết định tất cả mọi việc.

Nhưng hắn không như thế, hắn vẫn rất thành thật hạ thấp mình xuống, giấu mình trong bóng tối, chỉ làm công việc của hắn, dưới bất luận tình huống nào cũng không tiến quá một bước! Làm như vậy, cố nhiên sẽ hạn chế quyền hạn của Lăng Kiếm đi rất nhiều, nhưng làm vậy cũng có chốt rất tốt chính là vô luận gặp phải tình huống nào, Lăng Kiếm có thể hoài nghi bất kỳ ai, cũng sẽ không hoài nghi Lăng Kiếm! Đây chính là chỗ thông minh của Lăng Kiếm! Lăng Thần cũng thấy trước mắt sáng ngời, một lần nữa nhìn kỹ lại nam tử cùng mình lớn lên như người anh cả này, trong mắt hiện ra thần sắc cực kỳ vui mừng.

Trong mật thất khi mọi người đang trầm tư, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, thị vệ truyền báo, đại trưởng lão thủy gia cùng tiểu công chúa Thủy gia Thủy Thiên Nhu tới thăm.

Ba nữ nhân nhìn nhau cười, Lê Tuyết uể oải đứng lên:

'Băng Nhan muội muội, ta muốn đi xem Họa Vũ Công rốt cuộc có bao nhiêu tiến bộ, chúng ta đi thôi.

' Ngọc Băng Nhan bật cười, hai nàng tức thì bỏ trốn mất dạng.

Lăng Thần và Lăng Kiếm khẽ cười khổ một tiếng, xem ra lại là hai chúng ta phải làm rồi.

Lăng Kiếm nhìn phương hướng Lê Tuyết đào tẩu, căm giận nói:

'Nàng chạy quả thực nhanh, mỗi lần đều là như vậy' Lăng Thần thở dài:

'Ta sao lại không muốn chạy chứ.

' Lăng Kiếm đảo cặp mắt trắng dã:

'Ta bắt bọn Lăng Lôi Lăng Điện đi cùng ngươi được không?

cũng không muốn gặp vị đại trưởng lão kia.

Ta sợ ta nổi giận sẽ một kiếm giết chết hắn mất thôi.

' Lăng Thiên nhất thời trừng mắt:

'Ý ngươi nói là ngươi cũng không đi phải không?

Không được.

Ngươi phải đi theo ta.

Gặp chuyện đã muốn chạy sao?

Nào có chuyện dễ dàng như thế?

' Lăng Kiếm đau khổ thở dài.

Trong phòng khách.

Lăng Thần thần dịu dàng đãi khách.

Lăng Kiếm trương ra bộ mặt thối ngay đơ như khúc gỗ đứng ở phía sau nàng.

Tuy rằng không nói một lời, nhưng áp lực của hắn với đại trưởng lão thì không gì sánh nổi.

Với việc hợp tác của song phương, Lăng Thần mặc dù cực kỳ khách khí, nhưng lại không chút nào nhượng bộ! Vẫn như cũ đặt ra các điều kiện khi trước bàn bạc với Thủy Thiên Nhu.

Thậm chí còn hà khắc hơn một chút, xác nhận lại lời nói của Lăng Kiếm.

Chính là Lăng gia sẽ không chịu trách nhiệm cung cấp nơi ăn chốn ở cho Thủy gia.

Mỗi người một ngày năm mươi lượng bạc.

Nếu có thương hoạn thì tự mình xử lý.

Ngay khi Lăng Thần nói xong, Lăng Kiếm ở bên cạnh lạnh lùng bỏ thêm một câu:

nếu là hợp tác thì cứ án theo phương án đó mà tiến hành, còn nếu có dị nghị, liền thỉnh bước ngay ra khỏi đây.

Mặt khác, Lăng Kiếm đặc biệt nhấn mạnh, ba tên hỗn đản kia tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt hắn.

Bằng không.

Ba hỗn đản ám chỉ là những ai.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Kết quả này thực khiến cho đại trưởng lão nghẹn khuất tới cực điểm.

Sống hơn nửa đời người, chưa từng nghẹn khuất như thế này! Sớm biết như vậy.

Còn không bằng ủy thác thẳng cho Thiên Nhu, lấy kết quả đàm phán lần trước là xong.

Hiện tại trái ngược hoàn toàn.

Không chỉ ăn phải quả đắng còn không có điểm lý lẽ nào.

Lần trước Thủy Thiên Nhu hiệp nghị tuy nói cũng phải chịu chút thiệt thòi nhưng chung quy so với hiện tại vẫn còn có chút tiện nghi hơn.

Cuối cùng song phương ước định, ngày người của Ngọc gia rút khỏi Thừa Thiên, chính là lúc hai nhà động thủ! Đến lúc đó, Lăng gia sẽ thông tri cho Thủy Thiên Nhu biết trước tiên.

Mà Lăng gia, cũng sẽ chỉ tiếp nhận hợp tác khi Thủy Thiên Nhu làm chủ, đối với người khác, xin lỗi, không tín nhiệm! Vòng vo qua lại, quyền quyết định của Thủy gia cuối cùng lại quay trở lại tay Thủy Thiên Nhu.

Kết quả này làm cho đại trưởng lão gần như muốn thổ huyết! Nhưng chuyện tới hôm nay rồi, rơi vào hoàn cảnh người ta mạnh hơn so với mình, cũng đành nhắm mắt nhắm mũi tiếp nhận quyết định này.

Lần đàm phán này, cao hứng nhất hiển nhiên chính là Thủy Thiên Nhu.

Tình tỷ muội kết nghĩa tha thiết, nàng tự nhiên có thể cảm thấy được.

Đối với việc thực hiện lần hợp tác này, trong lòng Thủy Thiên Nhu có thêm vài phần nắm chắc.

Vào thời khắc Lăng phủ biệt viên đang đàm phán, đám người Thủy Thiên Giang lại có hành động, mà chính bởi hành động này, khiến cho Thủy Thiên Nhu triệt để bất cộng đái thiên với bọn họ.

Sau khi thấy đại trưởng lão và Thủy Thiên Nhu lần lượt ra ngoài, ba huynh đệ Thủy Thiên Giang càng lúc càng cảm thấy bắt đầu không cam lòng.

Nếu lại để tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, cho dù động thủ với Ngọc gia có thành công, chỉ sợ toàn bộ công lao cũng sẽ ghi tạc lên đầu Thủy Thiên Nhu, căn bản là không có chút nào liên quan đến ba người.

Thậm chí nếu như sau đó gia tộc truy cứu chuyện phe mình gây ra hao tổn quá lớn, sẽ trách phạt khuyết điểm của chính ba người mình.

Càng nghĩ càng giận, càng tức giận lại càng không phục, ba người không khỏi bắt đầu chửi ầm lên, lăng mạ từ Thủy Thiên Nhu cho đến Lăng gia, từ Lăng gia lại quay trở lại Thủy Thiên Nhu.

Trên dưới Lăng gia hầu như không có ai không bị lôi vào.

Dưới tàng hoa thụ trong viện, Lăng Trì dựa lưng vào thân hoa thụ, ngước nhìn bầu trời cao vời vợi.

Đột nhiên nghe thấy tiếng chửi rủa kịch liệt truyền ra từ trong phòng.

Lắng tai nghe nội dung của tiếng chửi mắng, trong lòng không khỏi tức giận, thật sự muốn trực tiếp xuất thủ với ba hỗn đản gây lên việc này.

Chợt chuyển tâm niệm, khóe miệng nhếch lên một tia tiếu ý quỷ dị, đắn đo một chút, liền chậm rãi đi vào phòng điều trị thân thể của Thủy Thiên Huyễn.

Vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.

Lúc này Thủy Thất đang sắc thuốc cho Thủy Thiên Huyễn.

Thủy đại công tử nằm nghiêng trên giường, hơi thở trầm trọng, mặt như tờ giấy vàng.

Nội thương lâu như vậy, từ trước đến giờ thủy chung không có chút khởi sắc.

Điều này làm cho vị nhân tài mới xuất hiện của Thiên Phong buồn nản vô cùng.

Tâm tư càng trầm trọng, ác tính lại tuần hoàn như vậy bệnh tình tự nhiên càng khó mà khỏi được.

Lăng Trì vào cửa, Thủy Thiên Huyễn và Thủy Thất cũng không chú ý, nhưng Điệp Nhi ở bên cạnh lại giương đôi mắt sáng lấp lánh, liếc nhìn hắn, rồi không hiểu tại sao lại đỏ mặt vòng vo đi tới.

Lăng Trì trong lòng khẽ động, thầm than một hơi, ôn tồn nói:

'Điều trị nội thương, đầu tiên phải coi trọng tâm tình của bệnh nhân, điều dưỡng bất động là không thể được, vẫn nên thường xuyên ra ngoài đi lại một chút, mới có thể điều dưỡng cả thể xác và tinh thần, sẽ mau khỏi bệnh hơn.

' Điệp Nhi đứng lên, mặt có vẻ lo âu, nói:

'Đi ra ngoài, có thể đi chỗ nào?

Nơi này, dù sao cũng không phải địa phương của chúng ta.

' Giọng nói đè thấp xuống, tràn ngập sầu khổ.

Đôi mắt sáng liếc liếc khuôn mặt tuấn tú của Lăng Trì, đột nhiên lại thở dài, chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn.

Lăng Trì ôn hòa cười khẽ nói:

'Cũng không nhất định phải đi thật xa mới có thể khuây khỏa được.

Thủy công tử dù sao trong người có thương tích, vận động nhiều ngược lại càng không có ích.

Ta nói hoạt động, chính là hoạt động nhẹ nhàng trong phạm vi nhỏ.

Tỷ như hôm nay, khí trời rất không tệ, có thể đi ra ngoài sưởi chút nắng, tiếp xúc chút gió, với thương thế sẽ rất có lợi.

Lúc nào cũng ở trong phòng ngột ngạt, cho dù người khỏe mạnh, cũng bị ngột ngạt đến phát bệnh, huống chi là người bị thương.

' Nhãn tình Điệp Nhi sáng lên, nhìn về phía Thủy Thiên Huyễn thăm dò, nói:

'Thiếu chủ, hôm nay khí sắc của người thật tốt, nếu không thì.

ta đưa ngài ra ngoài sưởi nắng, hít chút khí trời trong lành cũng rất tốt!' Lời này thực ra là an ủi mà nói như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy sắc mặt Thủy đại công tử vàng như nến, không có nửa điểm khí sắc! Thủy Thiên Huyễn gật đầu, hơi có chút tinh thần nói:

'Đi ra ngoài đổi gió cũng tốt.

' Lập tức lệnh cho Thủy Thất ôm lấy thân thể hắn, Điệp Nhi mang theo một cái ghế, đi ra ngoài, tới dưới tàng Hoa thụ.

Không khí giữa bên trong và bên ngoài tự nhiên rất khác biệt.

Thủy Thiên Huyễn ở trong phòng bức bối gần như nửa tháng có thừa, lần này ra ngoài, càng cảm thấy không khí tươi mát.

Thực sự cảm giác khác biệt rất lớn, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, không còn đầy tử khí như lúc trước, tinh thần không khỏi có chút bị chấn động, gật đầu mỉm cười với Lăng Trì tỏ ý cảm tạ.

Điệp Nhi thấy Lăng Trì tựa ở một gốc hoa thụ ở rất xa, trong miệng ngậm một cái lá xanh biếc, ngửa đầu nhìn trời, thản nhiên thoải mái ngồi ở đó, không khỏi có chút ước ao, lại cảm thấy ở trên người trẻ tuổi tuấn tú này tựa hồ có một loại cô độc và nặng trĩu mà bạn cùng lứa tuổi hắn không có.

Nhìn một hồi, đột nhiên cảm giác trong lòng không hiểu vì sao tê rần.

Lại nhìn thoáng qua Thủy đại công tử, đang híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ mặt say sưa, không khỏi lặng lẽ đi về phía Lăng Trì ở bên kia.

Đúng vào lúc này, thanh âm trong chính phòng càng lúc càng lớn.

Đột nhiên choang một tiếng, tựa hồ là vật gì đó bị ném vỡ.

Thủy Thất nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại.

Thủy Thiên Huyễn thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, giống như không nghe không nhìn thấy gì.

Giờ phút này hùng tâm năm xưa của Thủy đại công tử đã hoàn toàn biến mất từ lâu, cho nên không có chuyện gì có thể khiến hắn quan tâm.

Điệp Nhi ngồi xuống bên cạnh Lăng Trì, chớp mắt, thấp giọng bĩu môi nói:

'Tính tình mấy người thiếu gia này, không biết khi nào mới thay đổi được, thực là đáng ghét.

' Lăng Trì ngửa đầu nhìn bầu trời, không để ý tới Điệp Nhi, khóe miệng dấy lên một tia tiếu ý trào phúng, thanh âm trầm thấp nói:

'Công tử từng nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.

Bản tính con người ta đâu phải cứ nói sửa là có thể sửa được.

Mấy người này, sợ rằng đến chết cũng vẫn như vậy.

Có lẽ, bọn chúng sẽ chết bởi chính điệu bộ xui xẻo đó.

' Mấy ngày nay Điệp Nhi vẫn thường trêu đùa tán dóc nhưng Lăng Trì lại không thèm để ý tới.

Hôm nay thấy Lăng Trì mở miệng, không khỏi có chút hưng phấn, nhích lại gần hắn, hì hì cười nói:

'Hóa ra tên đầu gỗ nhà ngươi cũng có lúc nói tiếng người nha.

' Lăng Trì hừ một tiếng, lại không hé ra lời nào nữa.

Điệp Nhi cực kỳ buồn bực, cố tình chọc cho Lăng Trì mở miệng, không ngờ lại còn mất hết mặt mũi.

Giữa lúc đó đột nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ cao vút, một âm thanh hỗn loạn ẩn chứa tiếng kêu to đau đớn.

Chính là Thủy Thiên Hồ lúc trước bị Lăng Kiếm đánh rớt nửa hàm răng, lúc này dược tính của thuốc mê vừa hết, bắt đầu kêu to như tiếng lợn bị chọc tiết.

Chỉ nghe được giọng nói của Thủy Thiên Giang:

'Tên kia thật tàn ác! Một cái tát thôi, đã khiến hàm răng của lão nhị rớt hơn phân nửa.

Xem ra lão nhị mấy ngày nữa khỏi cần nghĩ đến chuyện ăn uống.

Cố chịu đựng, ta đi tìm một đại phu nổi danh đến khám cho ngươi xem sao.

' Thủy Thiên Hải xì một tiếng nhổ ra một ngụm nước bọt, nhìn có chút hả hê nói:

'Ta ngược lại cảm thấy lão nhị lần này không bị thiệt tí nào.

Thiếu chút nữa hắn đã cầm được bàn tay nhỏ bé của nha đầu kia.

Nếu quả thật cầm được thì một cái tát này, dù sao cũng đáng lắm.

' Nói xong hắc hắc cười hai tiếng.

Thủy Thiên Giang cười ha hả nói:

'Đáng tiếc, đáng tiếc.

' Cũng không rõ là đáng tiếc cái gì.

Thủy Thiên Hải đề cao thanh âm, có chút tức giận bất bình nói:

'Bất quá tên phế vật Thủy Thiên Huyễn thật đúng là rất có phúc khí.

Bản thân chỉ là vương bát đản nằm im không nhúc nhích trên giường, lại có thể có một muội tử tốt cam tâm xuất lực vì hắn.

' Vẻ mặt Thủy Thiên Giang nham hiểm hung ác, trầm ngâm không nói lời nào.

Sau một lát mới âm trầm nói:

'Thủy Thiên Huyễn thiểu năng kia lúc này đã là kẻ gần chết, nội thương nghiêm trọng, có thể toi bất cứ lúc nào, đã không còn tương lai nữa rồi, có chỗ nào phải lo lắng nữa?

Ta lo lắng trái lại là.

'

Thủy Thiên Hải vừa nhìn ra bên ngoài, không khỏi cười khùng khục, đè thấp giọng xuống nói:

'Phế vật đang ở ngoài kia.

' Thủy Thiên Giang cười ha ha, cố ý đề cao thanh âm:

'Đi ra thì sao?

Phế vật vẫn chỉ là phế vật! Chẳng lẽ có thể biến thành bảo bối ư?

Ngay trước mặt tên phế vật đó ta cũng sẽ nói như vậy.

Chính mình là phế vật còn cấm được người khác nói sao?

Phế vật, thành sự không đủ, bại sự đã có thừa! Đại phế vật!' Dưới bóng hoa thụ, nghe thấy tiếng nhục mạ, Thủy Thiên Huyễn chấn động thân thể, chậm rãi mở hai mắt.

Hàn quang từ đáy mắt lóe lên, cất giọng khàn khàn nói:

'Một kẻ thiểu năng cũng đủ để làm lên chuyện, còn ba người các ngươi chỉ biết ba hoa khoác lác làm hỏng việc.

Ba tài năng lớn như các ngươi chẳng phải ngay cả phế vật cũng không bằng ư?

Một ngàn người ở đây, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Nhìn đi, nhìn đi, cảnh sắc Thừa Thiên này, đẹp cỡ nào chứ.

Một ngày một đêm mỗi người mất năm mươi lượng bạc, tính ra cũng rất đáng giá đấy.

' Két một tiếng, cửa phòng mở ra, Thủy Thiên Giang đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm nhìn Thủy Thiên Huyễn, giễu cợt nói:

'Cho dù một ngày mất năm mươi lượng bạc để ngắm cảnh, chung quy so với kẻ vô tích sự đem hơn ngàn mạng người, hơn mười năm căn cơ của gia tộc chôn vùi toàn bộ vẫn còn mạnh hơn không ít nhỉ.

Thậm chí ngay cả bản thân cũng rơi vào cảnh sống dở chết dở, thực sự là rất vẻ vang.

' Thủy Thiên Huyễn khụ khụ hai tiếng, mắt nhìn chỗ khác, hắc hắc cười nói:

'Cho dù một thân này trọng thương, chết dở sống dở, cũng là vì Thủy gia, vì gia tộc! Dù có sai lầm, Thủy Thiên Huyễn ta cũng không thẹn với lương tâm! Một ngày nào đó, gia tộc sẽ hiểu rằng mọi việc Thủy Thiên Huyễn ta làm đều là vì gia tộc, vĩnh viễn sẽ không cho phép tiểu nhân vô sỉ hoành hành.

' Thủy Thiên Hải cười the thé:

'Vì gia tộc?

Thực sự là buồn cười! Thủy thiếu chủ, à không, phải là Thủy tiền thiếu chủ bị đánh đến ngu ngốc rồi sao?

Nếu không phải chúng ta đến đây, sợ rằng Thủy thiếu chủ một lòng vì gia tộc đã về chầu diêm vương rồi.

Bây giờ cố kéo hơi tàn mà sống, lại có thể nói khoác không biết ngượng mồm, có phải là cực kỳ buồn cười không?

Ai biết là bị địch nhân làm cho bị thương, hay là tự mình gây ra thương tích đây?

Dù sao thân bị thương như thế, gia tộc cho dù muốn trừng trị cũng không trừng trị được.

Thụ thương thế này quả thực giá trị nha.

' Thủy Thiên Hải nói bóng nói gió, châm chọc khiêu khích, chính là đang nói Thủy Thiên Hải chỉ vì trốn tránh khỏi sự nghiêm phạt của gia tộc mà tự mình gây ra thương thế cho bản thân! Ba người này vừa thấy mặt, tựa như cừu địch từ lâu, lời qua tiếng lại, người khác hoàn toàn không thể chen miệng vào được.

Môi gươm lưỡi kiếm, lời lẽ đặc biệt khó nghe, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.

Lăng Trì lặng lẽ ngồi ở bên cạnh, với cuộc cãi vã của ba người giả bộ mắt điếc tai ngơ, trong miệng không biết tự lúc nào đã ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, không ngừng chuyển động trên môi, mặt vô biểu tình, nhưng cơ nhục trên mặt lại có vẻ thả lỏng.

Đây chính là điều mà Lăng Trì muốn nhìn thấy nhất, cũng chính là tình cảnh một tay hắn dựng lên.

Trò hay như vậy, há có thể không vui vẻ mà thưởng thức?

Từ khi hắn nghe thấy ba người kia trò chuyện đến lúc khuyến khích Thủy Thiên Huyễn ra ngoài cho khuây khỏa, toàn bộ những lời nói của hắn, tất cả đều là vì giờ khắc này! Từ lúc biết được tính tình của ba người Thủy Thiên Giang, lại có quan hệ với huynh muội Thủy Thiên Huyễn, Lăng Thần liền định ra kế sách triệt để ly gián Thủy Thiên Nhu, quyết định đại kế tương lai thống nhất Thiên Phong! Lăng Trì chẳng qua chỉ là một người chấp hành.

Hiện tại nhân tiện xem ba diễn viên quần chúng từng bước trình diễn miễn phí, nếu còn chưa đủ, Lăng Trì tuyệt đối không ngại ở giữa đổ thêm chút dầu vào lửa.

Ngay cả tình cảm giữa bọn họ thật tốt, cũng phải làm ra vô số thị phi, huống chi vốn đã lục đục với nhau, coi nhau như kẻ thù?

'Ngươi làm tất cả là vì gia tộc sao?

Này Thủy Thiên Huyễn, tên phế vật nhà ngươi đã dùng sự ngu dốt của ngươi, phụ lòng gia tộc, trước đem quân đội của gia tộc cùng với bốn mươi vạn đại quân Bắc Ngụy chôn vùi không còn một mảnh! Sau lại lợi dụng gia tộc tín nhiệm, khởi động hệ thống gián điệp Bắc ngụy, là tích góp hơn mười năm của gia tộc, bán lại toàn bộ cho Ngọc gia, cuối cùng ngay cả gốc chân lông cũng chẳng còn! Đây là ngươi vì gia tộc mà xuất lực, làm việc ư?

Thủy Thiên Huyễn, nếu không phải ngươi cật lực bấu víu ở bên ngoài, chúng ta cũng sẽ không phải vạn lý xa xôi mong ngóng đi đến Thiên Tinh! Hơn nữa sau khi chúng ta tới, ngươi lại có thể xúi giục muội muội mình, vì niềm vui của người trong lòng, tự ý hợp tác với Lăng gia, dâng tặng toàn bộ lợi ích! Lại thêm khi chúng ta đàm phán cố ý giấu diễm, làm cho Thủy gia chúng ta hổ thẹn ở Thiên Tinh! Đây là chuyện mà ngươi và muội muội làm cho gia tộc chăng?

' Thủy Thiên Giang hắc hắc cười nhạt, nhãn thần như đao:

'Đây là tất cả sự tình mà ngươi làm vì gia tộc?

Ha ha, chẳng qua là muốn củng cố địa vị của mình, mượn cơ hội ôm mỹ nhân về phải không?

Đáng tiếc, nghe đâu Thủy thiếu chủ dĩ nhiên không thể khiến cho tâm hồn giai nhân rung động!' Nét mặt Thủy Thiên Huyễn vốn vẫn đạm mạc giữa lúc đó chợt hiện ra sự phẫn nộ, ho khù khụ hai tiếng, ngẩng đầu lên căm tức nhìn Thủy Thiên Giang:

'Thối lắm! Việc của Thủy gia là việc của Thủy gia, có liên quan gì đến cô nương nhà ngươi ta?

Thủy Thiên Giang, cái miệng ngươi nên sạch sẽ một chút!' 'Gào to?

Mất hứng rồi sao?

Vì cô nương nhà người ta mà bất bình sao?

' Thủy Thiên Hải cười lạnh một tiếng:

'Chẳng qua cũng chỉ là một thị nữ mà thôi! Lúc trước là ta không biết, nếu biết thân phận của nàng ta, cho dù mang đến cửa cho không ta cũng phải cân nhắc một phen đấy! Bằng không sẽ đánh mất thân phận của ta! Nàng ta là thị nữ thiếp thân của người khác, ngươi đường đường là thiếu chủ của Thủy gia lại thần hồn điên đảo như thế, thật là đức hạnh cầu còn không được ấy chứ.

Tin rằng Lăng Thiên nếu biết chuyện này, nhất định sẽ rất cao hứng.

' Những lời này, nhất thời như mũi dao khoét sâu vào lòng Thủy Thiên Huyễn.

Hắn bắt đầu hít thở gấp gáp, hung hăng trừng mắt nhìn Thủy Thiên Hải:

'Ngươi nói cái gì, ngươi có ý tứ gì?

' 'Ý tứ gì?

Ha ha, suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là ta, ta nghĩ ta cũng sẽ rất cao hứng đấy.

' Thủy Thiên Hải dựng lông mày, quái thanh quái khí nói:

'Người ta là thị thiếp của Lăng Thiên, thị thiếp biết không?

Bị người ta chơi đùa chán chê rồi, lại có thể khiến cho thiếu chủ của Thủy gia một trong hai đại gia tộc của thiên hạ si mê, ha ha ha.

Vinh dự thật đấy!' 'Ngươi không được phép nói Lăng Thần cô nương như vậy!' Thủy Thiên Huyễn đứng lên, ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Thiên Hải:

'Thu hồi lời nói của ngươi lại! Bằng không ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!' 'Chẳng lẽ không đúng sao?

' Thủy Thiên Hải chua ngoa nở nụ cười:

'Đều là thứ người ta chơi chán rồi bỏ, ngươi lại có thể coi như bảo bối! Lại có thể không cho người khác nói, hừ hừ, đáng tiếc người ta lại không chút cảm kích! Hắc hắc, giết ta?

Thủy Thiên Huyễn, ngươi cho là hiện tại Thủy gia là thiên hạ của một nhà các ngươi sao?

Không được phép chọc phá lên mặt với vị thiếu chủ đáng thương nhà ngươi , có đúng hay không đây, tiền thiếu chủ! Ngươi xong đời rồi Thủy Thiên Huyễn ạ, biết không?

Giết ta?

Ngươi có năng lực này sao?

Thật là mơ mộng hão huyền! Cực kỳ buồn cười!' Thủy Thiên Huyễn hô hấp ngày càng gấp, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, miệng mắng té tát:

'Súc sinh! Súc sinh điên rồ!.

Các ngươi có tư cách gì kết thừa Thủy gia?

Các ngươi có tư cách gì dùng cái mồm bẩn thỉu nhắc tới Lăng Thần cô nương?

Các ngươi.

các ngươi không xứng!' Ầm một tiếng, trong phòng một vật tròn tròn như một chiếc ghế đầu xuyên phá cửa sổ bay ra.

Khoảng cách quá gần, hơn nữa ai cũng thật sự không ngờ, cái vật nặng trịch kia lại có thể bịch một tiếng hung hăng nện trên ngực Thủy Thiên Huyễn.

Vài tiếng răng rắc vang lên, xương sườn Thủy Thiên Huyễn ứng thanh mà gãy vài cái! Trong miệng phun ra một ngụm máu màu tím đen, trong nháy mắt liền bất tỉnh nhân sự, hơi thở thoi thóp! Cái vật kia lăn trên mặt đất, vang lên tiếng loong

- coong, hóa ra là một cái nồi đồng dùng để sắc thuốc.

Một màn này thực sự quá bất ngờ, khiến cho mọi người ở đây sợ hãi vô cùng! Giữa lúc mọi người kinh hô, một tiếng chửi mắng phẫn nộ mơ hồ truyền ra:

'Một con thị nữ chó má lại có thể có người xem như bảo bối; nếu không phải vì con tiện nhân này, lão tử cũng không mất sạch hàm răng! Thủy Thiên Huyễn, cái tên phế vật nhà ngươi cứ chờ đó cho ta.

Rồi xem, chắc chắn có một ngày, bản công tử sẽ lột trần người trong lòng của ngươi đặt ở dưới thân, hảo hảo làm cho nàng ta vui sướng!' Thủy Thiên Huyễn gắt gao cứng cỏi thở ra một hơi, mắt như muốn rách ra nhìn vào phòng của Thủy Thiên Hồ, gắng xuất ra chút khí lực cuối cùng, trầm thấp nhưng vô cùng phẫn hận nói:

Thủy Thiên Hồ.

Nhất định.

Tự tay giết ngươi!' Đột nhiên hai mắt khẽ đảo, hôn mê bất tỉnh.

Nội thương của hắn vốn rất nặng, lúc này lại bị cái nồi đồng bất thình lình hung hăng đập tới, xương sườn gãy mất vài cái, nội ngoại giao tiên, có là người sắt cũng không chịu đựng nổi, nhất thời hôn mê, hô hấp càng ngày càng yếu, dĩ nhiên sinh mệnh đã bị đe dọa! Thủy Thiên Giang và Thủy Thiên Hải mắt thấy tình cảnh như thế, đã biết đại họa đến rồi, sắc mặt 'vù' cái liền trắng bệch.

Thủy Thiên Huyễn cho dù phạm phải tử tội, cũng tự có gia pháp của gia tộc trừng trị, chưa đến lượt ba người bọn hắn tự ý xử quyết; hôm nay dưới sự phẫn nộ Thủy Thiên Hồ tiện tay ném ra, nếu quả thật đánh chết Thủy Thiên Huyễn tại chỗ, thì ba người bọn hắn cũng sẽ không thoát khỏi có liên quan, ắt sẽ phải chôn cùng với Thủy Thiên Huyễn.

Bóng người chợt lóe, Lăng Trì đã lao đến bên cạnh Thủy Thiên Huyễn, đưa tay đặt trên uyển mạch của hắn, nội lực tinh thuần thâm hậu nhất thời chậm rãi được truyền vào, trước tiên ổn định tâm mạch, tạm thời bảo đảm sinh mệnh của Thủy Thiên Huyễn.

Sự việc trước sau xảy ra thực sự quá nhanh, ngay cả Lăng Trì cũng không thể nào dự liệu được.

Nghĩ thế nào cũng không ra khi Thủy Thiên Hồ nghe thấy tên của Lăng Thần lại phản ứng kịch liệt như thế này, thậm chí còn vác nồi đồng quăng ra làm bị thương đường huynh đệ của hắn! Công khai không chút thương xót hạ độc thủ, một điểm này cũng quá mức nhanh nhẹn và dũng mãnh rồi! Hiện tại vô luận thế nào Lăng Trì cũng không thể để Thủy Thiên Huyễn chết.

Xảy ra chuyện này, thì ngay cả Lăng Trì luôn trầm ổn cũng bắt đầu có chút luống cuống.

Hôm nay Thủy Thiên Hồ ngay trước mặt người hai nhà bị Lăng Kiếm ngang nhiên hung hăng bạt tai, tiếp đó lại bị giẫm lên mặt đạp xuống đất.

Nhục nhã đến mức đó, vị công tử bột luôn sống an nhàn sung sướng làm sao chịu nổi?

Xét đến cùng đều là vì khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Thần gây ra, nhất thời trút hết giận dữ lên người Lăng Thần.

Lúc này vừa nghe bên ngoài tranh cãi ầm ỹ về Lăng Thần, nhịn không được cơn tức ở trong lòng, hơn nữa vết thương đau đớn khó chịu, trong lúc nôn nóng cực đoan, liền nắm lấy nồi nấu thuốc tiện tay ném ra ngoài.

Đây thuần túy chỉ là khí lực, căn bản không quán chú chân khí, thậm chí cũng không có mục tiêu, có thể nói là ném bừa vào bất kỳ một người nào đó trong sân, chắc chắn sẽ không có chuyện gì! Thế nhưng 'bất kỳ một người nào đó' đương nhiên lại không bao gồm Thủy Thiên Huyễn đang trọng thương! Thật sự là quá mức xảo hợp! Ngay cả Thủy Thiên Hồ cũng không bao giờ có thể ngờ đến, chính mình chỉ vì muốn phát tiết tiện tay ném đi, dĩ nhiên lại chuẩn xác không lệch một tấc nào, nện thẳng lên người Thủy Thiên Huyễn vốn bản thân bị trọng thương, cận kề tử vong!

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-lang-thien-truyen-thuyet-ngoai-y-lieu-1-174071.html