Phong Lưu Tiêu Diêu Thần - Công Kê Sái Hoành - Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Tác giả : Chưa rõ
Chương 142 : Phong Lưu Tiêu Diêu Thần - Công Kê Sái Hoành

“Cầm lấy đi, cầm lấy đi!” Mộc Phong vừa vung tay đến trước người gom hai ba chục tinh cầu màu sắc sặc sỡ ở trên mặt bàn lại phía mình, mà bản thân không hiểu vì sao thắng được, thuận tay nhặt ra năm quả ném cho đại công kê, phần còn lại đều thu vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc.

Nhìn không nổi một đại nam nhân văn nhã có thể giống như nữ nhân, lại còn làm ra dáng nũng nịu! Ăn một con gián thì có cảm giác gì?

Mộc Phong nhìn đại ngô công làm ra vẻ ưỡn ẹo, giống như ăn một xâu gián! Vốn định đưa cho hắn những tinh cầu này, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân và hắn xưa nay không quen biết, thà tự mình cũng đi ghiền một phen còn hơn lấy banh bao thịt ném chó…một đi không trở lại.

Đại công kê tiếp lấy năm tinh cầu Mộc Phong quăng sang, ngón cái dựng lên, miệng ném ra một câu “Anh em tốt!” Rồi lại nhảy vào trong, tinh cầu cầm trong tay cũng không gấp đặt xuống, quay đầu nhìn về phía Mộc Phong, ngươi không phải là vận số tốt sao?

Ta xem ngươi giam vào đâu ta sẽ giam theo đó.

Mộc Phong không cam chịu kém, bước đến bên cạnh gã, nửa nhìn nửa không mặt bàn, giơ tay đặt năm tinh cầu phía trên bạch tuyến.

“Lại giam tài?

' Đại công kê chần chừ một chút rồi khẩn trương đem hai tinh cầu cũng đặt bên trên bạch tuyến, tay hơi run rẩy, vội vã rút về đặt trước ngực niệm một câu, đại khái là “Thần linh phù hộ”.

Bản thân cũng là thần nhân, còn cầu cái rắm! Mộc Phong xem thường nhìn gã, hình dáng giống như đàn bà, không ngờ động tác cũng giống nốt! “Mở!” “Lại là tài! Trúng tà rồi! Con mẹ nó!” Có người lầm bẩm chửi.

“Cuối cùng đã thắng một lần!” Đại công kê mừng không kiềm nổi cầm tinh cầu thắng được về, lén nhìn Mộc Phong, lộ ra thần tình tựa như cảm động đến rơi nước mắt.

“Ta không tin lần nào cũng là tài!” Hoa Vũ mặt dài ra, hung hăng đập hai tinh cầu phía dưới bạch tuyến.

Trên mặt bàn tài xỉu đều có ngươi giam.

Đại công kê cầm bốn tinh cầu trong tay, thành kính nhìn Mộc Phong, người anh em lần này giam tài hay xỉu?

Mộc Phong bị gã nhìn đến toàn thân ớn lạnh, thầm nói:

“Xem bộ dạng, bản thân nếu không sớm thua sạch tinh cầu trong tay, đại công kê này thắng sẽ dùng loại nhãn quang buôn nôn này nhìn mình; nếu như hắn thua nhất định lại đến tìm mình mượn! Đồ điếm con, lão tử cũng không tin lần này sẽ mở ra tài!” Thế là, dứt khoát chồng toàn bộ gần ba mươi tinh cầu trong tay lên phía trên bạch tuyến.

Bạch diện thư sinh ở phía sau mặt bàn hắc ngọc lướt mắt nhìn, giam tài nhiều hơn hẳn giam xỉu, thầm dùng thần thức đếm tinh cầu của mình, lần này nếu lại mở ra tài, mình e rằng sẽ phải phá sản! Động tác trên tay theo đó có chút biến hóa, tốc độ lắc hồ lô chậm lại.

“Mau mở ra!” Thần nhân nóng tính nhịn không được gào lên.

Bạch diện thư sinh tay cầm hồ lô có chút run rẩy, mở mạnh hồ lô ra, tức thì mắt trợn tròn, lại là tài! “Không chơi nữa! Tinh cầu của lão tử đều thua sạch!” Bạch diện thư sinh cầm một chồng tinh cầu ném lên mặt bàn, xé bỏ vẻ mặt văn nhã, thu lấy hồ lô kêu lớn.

“Không có tinh cầu thì đứng sang một bên! Tiểu tử này thắng nhiều, kêu hắn làm nhà cái!” Một thần nhân gầy đen thanh âm như vịt đực gào lên.

“Chủ ý không tệ!” “Ủng hộ!” “Mộc Phong, ngươi làm nhà cái! Mọi người lại cao hứng!” Hoa Vũ liền vẫy tay, Mộc Phong thân bất do kỷ nhảy qua mặt bàn màu đen.

Quả nhiên không có việc gì tốt, chẳng qua là đỏ mắt vì mình thắng nhiều tinh cầu như vậy, tử noãn tử, ỷ công lực cao không cho ta chút thể diện.

Mộc Phong trong lòng hết sức bực tức, cáu tiết nói:

“Ta không có hồ lô, sao mà chơi?

” Bạch diện thư sinh tay giơ lên, đẩy hồ lô đen xì đến trước mặt Mộc Phong:

“Đem mười tinh cầu ra! Ta tạm thời thế cho ngươi Hấp Tinh Hồ Lô này!” Lời chưa nói xong đã nắm lấy mười tinh cầu bên cạnh Mộc Phong.

Kẻ sau còn ngang ngược vô lý hơn kẻ trước! Mộc Phong nhận lấy hồ lô, lắc thử hai lần, rồi ra sức úp mạnh miệng hồ lô lên mặt bàn, ngươi bắt nạt ta, lão tử phải cho hồ lô của ngươi chịu cực khổ! Liền trầm giọng quát:

“Mau giam! Ta mở ra đây!” Mộc Phong không dám nói “Lão tử mở đây”, mắt thấy những thần nhân này khi đánh bạc mặt mày hung tợn, bản thân thế đơn lực bạc, bất tất phải nói những lời càn rỡ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt! Đại công kê do dự, hiện giờ hắn là nhà cái, mình không có cách nào tham khảo, chỉ đành lướt nhìn hai bên, trên mặt bàn giam tài nhiều hơn, cắn răng, tài thì tài! Giơ tay lấy một tinh cầu “bộp” một tiếng đập lên trên bạch tuyến.

“Mở!” Mộc Phong không chút để ý, thua mới thoải mái đi khỏi! Đâu biết trời không toại lòng người, lần này lại mở ra xỉu! Mộc Phong nhìn tinh cầu lăn tới tấp trên mặt bàn, thở dài, lại thắng một đống phế phẩm! Hắn tức giận cầm hồ lô lắc mạnh một trận, quát lớn:

“Giam tài hay giam xỉu!” Sau vài ván, một nửa thần nhân đều thua sạch tinh cầu, phùng mang trợn mắt làm kẻ bàng quan.

Mộc Phong lại hung bạo lắc vài lượt, ngoài trừ đại công kê mỗi lần chỉ giam một tinh cầu, ngẫu nhiên có thắng có thua, còn đang khổ sở đấu tranh, tinh cầu của các thần nhân khác đều lăn vào tay Mộc Phong, Hoa Vũ cũng không ngoại lệ, mặt ưu sầu giống như khổ qua.

“Ngươi còn đánh hay không?

” Mộc Phong nhìn chằm chằm vào đại công kê, trong tay ngươi cũng không có mấy tinh cầu, nhân bây giờ trả lại cho ta, mọi người đỡ phải thương tổn đến hòa khí! Thấy ngươi có phần ái nam ái nữ, lão tử tặng ngươi mười tám tinh cầu, bằng hữu với ngươi thì không làm! “Ta vẫn muốn đánh!” Đại công kê âm vang hùng hồn, nói chém đinh chặt sắt, mùi vị tựa như cá chết lưới rách, thề không buông xuôi! Mặt dày mày dạn! Mộc Phong cười lạnh nói:

“Trong tay ngươi còn bao nhiêu tinh cầu?

” “Vẫn có ba quả.

” Đại công kê lập tức không còn sức lực, thanh âm nhỏ hẳn.

“Chúng ta đánh ván cuối cùng, nếu ngươi thắng, chồng tinh cầu này đều cho ngươi, nếu ngươi thua, ba tinh cầu đó của ngươi ngoan ngoãn giao lại đây!” Mộc Phong thần sắc chợt đổi, bí hiểm cười nói.

Chẳng ai biết trong hồ lô của Mộc Phong bán những dược hoàn gì, gần mười thần nhân thua đỏ mắt lập tức lại trợn tròn mắt, không nghe nhầm chứ?

Tiểu tử này hiện giờ ít nhất cũng có vài trăm tinh cầu, mà hắn lại đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy! Nhất thời đều đấm ngực giậm chân, hối hận vì mình không kiên trì đến cuối cùng để cùng hắn đọ một lần liệu đoán kịch tính này! Nếu như thắng thì quả thật phát tài rồi! Lão tử nếu có vài trăm tinh cầu cầm trong tay, đường nào cũng có thể đi ngang! Cua xem là vật gì, đi tìm tôm tép ở bên cạnh chơi đùa chứ sao! Có điều Mộc Phong chỉ muốn sớm kết thúc trò chơi hết sức nhàm chán này, không hề biết có nhiều tinh cầu Thần giới như vậy sẽ có lợi ích gì.

“Lời ngươi nói có tính hay không?

” Đại công kê trợn to đôi mắt ngang bướng, tay cầm ba tinh cầu càng run kịch liệt.

“Đương nhiên là tính!” Mộc Phong “bộp” một tiếng úp miệng hồ lô trên mặt bàn hắc ngọc, quát:

“Tài hay là xỉu?

” “Xỉu!” Đại công kê lớn tiếng la, tựa như sợ la nhỏ sẽ bị thua.

“Ai! Ta lại thắng rồi!” Mộc Phong mở hồ lô ra, cực kỳ thất vọng vỗ xuống đầu, chính diện của thể lục phương lộ ra hai chấm đen! Vận khí quả thực là con mẹ nó quá tốt, muốn thua cũng thua không được! “Chuột con đào hang nhỏ!” Thần nhân mặt đỏ than thở, “Đổi lại là ta, thì đã đoán là tài!” “Ngươi đoán tài khi nào?

Lúc ta làm cái, liên tục mở ra hơn mười lần tài, ngươi còn không phải luôn thích làm chuột con sao!” Bạch diện thư sinh mỉa mai nói, “Thế là xong, vất vả vài trăm năm, một đêm lại trở về Thần giới hỗn loạn trước kia!” Đại công kê hai mắt ngấn lệ.

“Tinh cầu ta đều trả lại các ngươi!” Mộc Phong động lòng trắc ẩn, những tinh cầu này, bản thân cầm cũng không biết có công dụng gì, đối với bọn họ đã quan trọng như vậy, không bằng làm một việc thuận thủy nhân tình (1), mọi người đều vui vẻ.

“Bằng lòng đánh thì thừa nhận thua! Đánh hay không sai, đánh thua mới có chỗ sai, không có máu cờ bạc sai càng thêm sai!” Bạch diện thư sinh ném ra một câu, hóa thành lưu quang tức thì tan biến.

Gần mười thần nhân theo đó cũng tung người li khai, thua tinh cầu, lại không thể thua người, chẳng ai muốn để người khác khinh thường mình.

Trong gian phòng bạch ngọc to lớn chỉ còn lại ba người.

“Tại sao ngươi không đi?

” Ánh mắt Mộc Phong lướt qua chiến công hiển hách trên mặt bàn, ngước đầu nhìn thấy đại công kê thần sắc có chút ủ rũ, không phải là do thua mấy quả tinh cầu chứ?

Biểu tình có cần khoa trương như vậy không?

Hùng kê nhất xướng thiên hạ bạch.

Đại công kê ở trước mắt này không lên tiếng, đoán chừng trời còn chưa sáng.

“Ta đâu có kêu ngươi trả lại, ngươi đừng dùng ánh mắt kiểu đó nhìn ta, làm như là nông nô chịu khốn chịu khổ không bằng.

” Mộc Phong bất lực nhìn đại công kê đang rủ đầu, “Chúng ta ân oán lưỡng đoạn, không ai nợ ai, ngươi mau đi đi! Đại…bằng hữu!” Mộc Phong thiếu chút nữa kêu ra “đại công kê”, xem kiểu dáng của hắn càng giống một con gà mái đẻ không ra trứng.

“Không được, mắc nợ thì phải trả, Tuyết Nhạn ta chưa bao giờ nợ người khác, hôm nay cũng vậy không thể nợ ngươi!” Đại công kê ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn chằm chằm vào Mộc Phong, quật cường nói.

Hóa ra gã tên là Tuyết Nhạn, đại khái vẫn thuộc về loài chim, không khác xa mấy so với đại công kê, cùng lắm là bay nhanh hơn một chút.

“Ngươi lấy cái gì mà trả?

Tinh cầu thua nhiều như vậy.

Huynh đệ của ta không cần ngươi trả, ngươi đừng tự mình tìm bọ chét đến bò nữa!” Khi Hoa Vũ nói đến “huynh đệ”, có ý nhấn mạnh giọng nói, nghe trong tai Mộc Phong có phần dễ chịu, dẫu sao xưng huynh gọi đệ với một thần nhân vài chục vạn năm tuổi vẫn xem như là phúc khí.

“Thua bao nhiêu tinh cầu là việc của bản thân ta, không phiền ngươi bận tâm!” Tuyết Nhạn giận dữ nhìn chằm chằm Hoa Vũ, không khách khí đánh trả lại một câu,”Ngươi vội dò hỏi ta, hẳn là muốn cướp tinh cầu của ta?

” “Hoa Vũ ta lừa gạt gian lận đều biết…” “Thì không biết cướp sao?

Vậy ngươi bây giờ vẫn ở gần hắn, có phải là đã bắt đầu suy sâu tính kỹ, làm sao để lừa gạt gian lận phải không?

” Tên ái nam ái nữ Tuyết Nhạn này nói mười phần eo éo, Mộc Phong nghe đến muốn rớt một chồng gai ốc.

Hoa Vũ giậm chân giận dữ, bực tức nói:

“Ngươi, ngươi là cái đồ nhìn ngươi qua khe cửa!” “Coi thường người khác?

” Tuyết Nhạn lạnh lùng nói tiếp, “Vậy ta mở cửa ra xem, ngươi tốt nhất hãy thử tam thập ngũ kế thêm một kế, ta sẽ tin ngươi không lừa gạt!” “Tam thập ngũ kế thêm một kế?

” Hoa Vũ lắc lắc đầu, ý là hắn chưa nghe rõ.

“Tẩu vi thượng sách!” Tuyết Nhạn giễu cợt nói, “Lão ngoan đồng, đây là ngươi ép ta nói, thật không thể trách ta!” “Miệng mồm lanh lợi, chết không yên lành!” Hoa Vũ nổi giận đùng đùng ném ra một câu, thân hình thoáng cái đã lập tức không thấy bóng dáng.

“Tiền bối!” Mộc Phong không ngờ Hoa Vũ nói chạy là chạy, sống mấy chục vạn năm, tính tình lại vẫn như trẻ con.

“Trước mấy đời?

” Tuyết Nhạn thấy Hoa Vũ đã chuồn đi, tức thì đổi lại vẻ mặt tươi cười, “Họ Mộc kia, theo đi ta trộm tinh cầu!” “Không đi!” Mộc Phong lăn qua lăn lại đống tinh cầu trên mặt bàn, không vui nói.

“Không đi cũng phải đi!” Tuyết Nhạn lý lẽ hùng hồn nói, “Ta nợ ngươi tinh cầu, ngươi không theo ta đi trộm, ta làm sao trả được cho ngươi!' Mộc Phong lửa giận dồn nén:

“Ta không cần ngươi trả!” “Ta nhất định phải trả! Ngươi đi hay không đi?

” Ánh mắt Tuyết Nhạn chợt lạnh, giọng điệu cường ngạnh, vô cùng uy hiếp! (1)Thuận thủy nhân tình:

nhân tiện cho người khác lợi ích.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-phong-luu-tieu-dieu-than-cong-ke-sai-hoanh-172966.html