Quan Cư Nhất Phẩm - Biến cố trong hôn lễ - Quan Cư Nhất Phẩm

Quan Cư Nhất Phẩm

Tác giả : Chưa rõ
Chương 860 : Quan Cư Nhất Phẩm - Biến cố trong hôn lễ

Yêm Đáp thở hắt ra, lời nghẹn trong miệng.



- Ngài không cần băn khoăn tới suy nghĩ của Đại Thành Thai Cát, hắn không cha không mẹ, có ngày hôm nay toàn dựa vào ngài, hiện giờ chẳng qua chỉ đòi hắn một nữ nhân, nếu hắn oán trách, thật không phải người.



- Ừm.


Yêm Đáp cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu, nghĩ :

' Đúng thế thi thoảng hắn phải hiếu thuận một lần chứ, nếu không sao báo đáp được ơn nuôi dưỡng của ta?

'

- Vậy là quốc chủ đồng ý rồi?


Tiêu Cần mừng rỡ.



- Cái này .

Nếu ngoại tôn nữ kia chỉ là con gái tế nông đã đành, nhưng nó là quận chúa được người Hán phong, còn có vệ đội, có quyền cống nạp, không phải tùy tiện xử lý được.



- Quốc chủ quá lo rồi.


Tiêu Cần mắt ánh lên vẻ oán độc, nhưng mau chóng thu lại:


- Nữ nhân à, có được thân thể là có được trái tim, chỉ cần thu lại, tất cả không phải là của quốc chủ sao?



- Ừm.


Yêm Đáp lại gật đầu:


- Có điều phải nói sao với Đại cáp truân?



Y Khắc Cáp Truân là thiếu phu nhân của cha Yêm Đáp, hơn ông ta mười mấy tuổi, một đời phò tá hai đại hãn, là một nữ nhân cực kỳ anh minh, rất được tộc nhân tôn kính, Yêm Đáp coi như mẹ đẻ, tới nay vẫn kính sợ.



Bả Hán Na Cát là thịt trong lòng lão cáp truân, nếu biết cháu mình bị cướp vợ, sẽ không để yên.



- Cho nên phải tranh thủ đem gạo nấu thành cơm.


Tiêu Cần phất mạnh tay:


- Đợi đem tam cáp truân về thành, đại cáp truân dù nói vài câu cũng không thể làm gì.



- Được.


Yêm Đáp cuối cùng cũng hạ quyết tâm:


- Ngươi nói phải làm thế nào?



- Sáng sớm ngày mai .


Tiêu Cần ghé tai thì thầm:


- Tân nhân tới bái kiến tổ phủ, chỉ cần đêm nay chuốc say Đại Thành Thai Cát, hắn sẽ không bò dậy nổi, tân nương tử sẽ tới một mình .

Làm thế tân cáp trân của ngài sẽ còn nguyên vẹn.



Yêm Đáp cười lớn:


- Tiết Thiện nhiệt tình như thế, chẳng lẽ có thù với đồ đệ?



- Không có.


Tiêu Cần thản nhiên:


- Đồ đệ ngốc của thần không biết cái tốt của quốc chủ, sư phụ đành giúp nó, tương lai còn dựa vào nó dưỡng lão cơ mà.



Yêm Đáp biết chuyện không phải như thế, nhưng không bóc trần .




~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~


Lễ cuồng hoan thâu đêm, tới gần sáng mới dần an tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy trong từng cái lều tiếng ngáy như sấm.



Chiếc lều chính giữa là phòng tân hôn, thứ bày biện bên trong đều do Đại cáp truân mang từ trong vương cung tới, cái nào cũng xa hoa, đắt tiền.


Trên tấm thảo lông cực dầy, tân lang nằm thẳng cẳng, miệng há to ngáy phì phò, thi thoảng còn cười ngây ngốc, nước giãi ướt hết cả thảm.



Chung Kim thì y phục chỉnh tề ngồi bên ghế, nàng hoàn toàn không lên giường, nửa đêm hôm qua, Bả Hán bị đám tộc nhân ghen tỉ chuốc say ngất, dìu vào phòng tân hôn.

Chung Kim bảo người ném hắn lên thảm, lệnh tất cả lui xuống, mọi người cho rằng nàng muốn đích thân hầu hạ Đại Thành Thai Cát nên tuân mệnh lui ra.



'Hầu hạ ngươi?

Kiếp sau đi' Chung Kim rút thanh chủy thủ sáng loáng ra giỏi giày, làm động tác vạch lên mặt Bả Hán:


- Kiếp sau cũng đừng mơ.


Đương nhiên nàng không thể làm việc không đầu óc đó, chỉ huơ mấy cái cho hả giận:


- Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ cắt .



Bả Hán ngủ như lợn chết, nàng có làm gì cũng chẳng có phản ứng, Chung Kim chán đặt chùy thủ lên bản, bỏ cái mũ đính đầy châu báu xuống, xoa cái cổ mỏi nhừ.

Cảm thấy hơi đói, nhìn điểm tâm trên bàn nhưng không dám ăn nhiều, sợ ăn no buồn ngủ, ngủ rồi để tên Bả Hán kia hưởng lợi.



Vì thế cả đêm, cô ngương Chung Kim đáng thương không dám chợp mắt, nhưng nàng trải qua một ngày nghi thức rắc rối, lại đeo trang sức nặng nề trên người, vừa mệt vừa buồn ngủ, đành phải kiếm gì đó làm cho tỉnh táo .



Nàng lấy tấm vải đỏ, chia làm hai, bàn tay khéo léo bận rộn một hồi, gấp thành hai hình nhân, trong đó một mặc váy, Chung Kim lại dùng bút kẻ mi vẽ diện mạo, hình nhân không mặc váy kia mắt to, râu ba chỏm, trông rất hay.



Làm xong hình nhân một nam một nữ đó, Chung Kim quỳ trước ghế, dựa theo nghi thức người Hán mà nàng biết, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, sau đó vào động phòng .


Chơi mãi chơi mãi nước mắt chảy ra lúc nào không hay, không sao kìm lại được, càng khóc càng thê thảm, tay chĩa vào 'tiểu lang quân' nức nở nói:


- Sư phụ thối, sư phụ đáng chết, rõ ràng thích người ta lại sợ con hổ cái trong nhà, đẩy người ta vào lò lửa, chàng không phải là người, chàng có nghĩ tới cảm thụ của người ta không?

Chỗ này kẻ nào cũng như sói đói hận không thể nuốt chửng người ta, tới ngay cả gia gia của hắn cũng vô sỉ, đây là chốn quỷ quái gì chứ?

Đồ nhi sợ, sư phụ, mang đồ nhi về đi, hu hu .


Khóc mãi khóc mãi, cuối cùng mơ màng ngủ mất, trong lúc mơ màng nàng mặc áo cưới, đang bái đường thành thân cùng người trong mộng …

- Thái cát, cáp truân .


Không biết là giờ nào, bên ngoài có tiếng gọi, Chung Kim mơ hồ ngẩng đầu lên, miệng há tròn, vội vàng nhìn lên người, vẫn nguyên xi, tên Bả Hán kia ngư như heo, còn ôm gối cọ cọ, hình như đang gặp xuân mộng gì đó.



'Muốn chết hả?

' Chung Kim giơ nắm đấm, lẩm bẩm :

' Dám có suy nghĩ xấu xa cũng cắt' lúc này bên ngoài lại gọi, Chung Kim đứng dậy, hoạt động cơ thể mỏi nhừ, cất hình nhân vào ống tay áo, cắm dao vào giày mới lên tiếng:


- Có việc gì?



- Hồi bẩm cáp truân, tân nhân phải đi bái kiến tổ phụ, tới giờ rồi ạ.



- Vào đi.


Chung Kim lạnh lung nói nhỏ.



Thị nữ vén rèm đi vào, nhìn ánh sáng bên ngoài, thì ra là sáng sớm.



- Đánh thức thai cát của các ngươi dậy.


Chung Kim tự rửa mặt, bảo thị nữ của Bả Hán hầu hạ hắn.



Thị nữ khẽ gọi, ai ngờ hắn ngủ như chết, gọi thế nào cũng không phản ứng.



Lễ quan lại giục:


- Tân nhân nhanh lên, lỡ giờ là không tốt.



Đây chính là điều lo lắng của Chung Kim, nàng không chịu nổi cái mặt già háo sắc của Yêm Đáp, cho nên tránh phải đơn độc đối diện với ông ta, phải đánh thức Bả Hán.


Thấy thị nữ gọi sao cũng không tỉnh, nàng bê ngay chậu nước rửa mặt hất thẳng vào mặt hắn, trong ánh mắt kinh hoàng của thị nữ.



Bả Hán choàng tỉnh ngồi dậy:


- Mưa à?



- Mau dậy đi.


Chung Kim mày liễu dựng ngược:


- Theo ta đi bái kiến tổ phụ.



Nhận lấy khăn lông của thị nữ, Bả Hán có chút bất mãn làu bàu:


- Nàng tự đi là được.



- Có đi hay không?


Chung Kim quát.



Bả Hán thấy thế mừng thầm, như vậy nói lên nảng dựa vào mình, tức thì hớn hở nói:


- Đi, đương nhiên là đi, phu nhân đã nói, sao ta dám không tôn trọng.


Vì thể bắt đầu cởi thắt lưng.



- Ngươi làm gì đấy?


Chung Kim trừng mắt lên.



- Thay y phục, chẳng lẽ thế này mà đi à?


Bả Hán cười khổ.



- Ra ngoài thay.



- Đây là tân phòng của chúng ta, ta còn đi đâu được?


Bả Hán buồn bực nói.



- Vậy ngươi thay đi.



- Vậy mới đúng .


Mới nói được nửa câu, hắn thấy Chung Kim đi ra ngoài, vội hỏi:


- Nàng đi đâu?


Nhưng không được trả lời.



Đợi Bả Hán thay y phục ra ngoài thì thấy Chung Kim cũng đã thay lễ phục, đang vừa mân mê bím tóc nhìn phía tây nam.

Chỉ thấy mặt nàng trắng như ngọc, thu ba sóng sánh, diễm lệ kinh người, Bả Hán đi tới nắm tay nàng:


- Phu nhân, chúng ta đi thỉnh an gia gia.



Chung Kim lách người khiến hắn nắm hụt, lạnh nhạt nói:


- Đi trước dẫn đường.



- Còn e thẹn nữa .


Bả Hán đành nghe lệnh đi trước, tới ngoài lều Yêm Đáp, thị vệ trưởng A Lỗ thấy hắn tới ngạc nhiên:


- Thai cát sao dậy sớm thế?



- Tới hành lễ với hãn gia .


Với cận thần của hãn gia này, Bả Hán không dám sơ xuất, người nói:


- Hãn gia đã dậy chưa?



- À à, ồ, dậy rồi, dậy rồi.


A Lỗ hơi lúng túng:


- Vào đi.



Bả Hán và Chung Kim đi vào, A Lỗ theo sau.



Yêm Đáp đang khoác áo ngoài ngồi nghiên trên giường đọc sách, nhìn qua có vẻ tùy ý, nhưng nhìn kỹ râu ria tỉa tót gọn gàng, chỉnh tề hơn hôm qua ba phần.



- Hãn gia, tôn nhi và tôn tức tới thỉnh an.


Bả Hán cùng Chung Kim quỳ xuống.



Yêm Đáp mắt không rời khỏi sách, chỉ gật đầu không đáp.



Thấy không khí gượng gạo, Bá Hán đành nói:


- Hãn gia để tôn tức đi chuẩn bị bữa sáng cho người.


Rồi phẩy tay bảo Chung Kim đi mau.



Chung Kim lúc này rất sãn lòng nghe lời hắn, liền đứng dậy rời đi, Bả Hán cũng muốn theo nhưng Yêm Đáp gọi lại:


- Ngươi đi làm gì?



- Tôn tức phụ mới qua cửa, tôn nhi e nàng không biết chỗ.


Bả Hán giải thích.



- Không được đi, chuyện nữ nhân, nam tử quanh quẩn bên cạnh làm gì?


Yêm Đáp nghiêm giọng ngăn cản.



- Vâng .


Bả Hán đành nhìn Chung Kim với vẻ bất lực, nói:


- Ta đợi nàng ở đây.



Chung Kim gật đầu, theo thị nữ ra ngoài.



Yêm Đáp lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy Bả Hán còn chưa quay đầu lại, cơn ghen bốc lên, quát:


- Nhìn ngươi kìa, nữ nhân là cái thá gì mà bắt mất hồn ngươi rồi, ta khinh bỉ ngươi.



Bả Hán cúi đầu xuống không nói một lời, Yêm Đáp như ăn phải thuốc nổ, chửi mắng không ngớt miệng.



A Lỗ làm bộ không đành lòng, cứu giá:


- Hôm nay là ngày hỉ của thai cát, lão đại vương bớt mắng vài câu vậy.


Nói rồi nháy mắt với Bả Hán:


- Hôm qua mấy huynh đệ trực không được uống rượu mừng của thai cát, ta dẫn thai cát đi bồi thường.



Bả Hán bị chửi choáng váng, nghe thế vội nói:


- Được được .



A Lỗ cười với Yêm Đáp:


- Xin mượn thai cát dùng một lúc.



- Xéo đi.


Yêm Đáp ném sách vào Bả Hán, mắng:


- Nhìn cái mặt ngươi là bực.



Bả Hán không biết mình làm gì để hãn gia giận như thế, đành tránh trước, theo A Lỗ đi rất xa, qua doanh của thân vệ Yêm Đáp, thắc mắc:


- Sao không tới doanh thân vệ.



- Ở kia lắm quy củ, uống chỗ này mới sướng.


A Lỗ giải thích đã đánh nghi ngờ của hắn.



Tới doanh nô lệ xa nhất, tên ngu xuẩn Bả Hán còn mừng rỡ nói:


- Chỗ này hay lắm, đảm bảo không ai làm phiền.



- Vào đi.


A Lỗ chỉ một lều, đẩy Bả Hán vào.



Bá Hán không kịp đề phòng, ngã lăn quay ra đất.



- Làm gì đấy?


Bả Há bị ngã đau tay, giận dữ nghìn A Lỗ:


- Bọn họ đâu?

Rượu đâu?

Ngươi làm cái gì đấy?



- Thai cát, đắc tội, tiểu nhân làm việc theo lệnh.


A Lỗ cười khổ phất tay:


- Trói vào.



Liền có hai tên đại hán vạm vỡ đi vào, trói nghiến Bả Hán lại, hắn giận dữ rống lên:


- Các ngươi làm cái gì?

Hãn gia sẽ không th .

Ưm .


Lời phía sau không nói ra được vì bị đút rẻ vào miệng.



A Lỗ thở dài:


- Thai cát, người dậy sớm thế làm gì để gặp họa.



- Ưm ưm.



- Vốn định nói sau, nhưng giờ thì .


A Lỗ cũng thấy khó mở miệng, vòng vo mãi mãi nói:


- Lão đại vương nhìn trúng nữ nhân đó, mong thai cát nhường cho .



Bả Hán mắt trợn tròn đầy vẻ kinh hoàng.



- Đúng thế, chính là tân cáp truân Chung Kim.



Bả Hán người cứng đờ, sau đó điên cuồng vùng vẫy như rắn bị lột da, hai tên ban đầu không giữ nổi, đành thêm hai tên nữa, giữ hai chân hai tay, đè hắn không nhúc nhích được.

Hả Hán bụng đầy lửa giận không thể phát tiết, mắt trợn trừng như muốn nứt toác ra .



- Thai cát đừng nên như thế.


A Lỗ an ủi:


- Tắt đèn đi thì nữ nhân nào chẳng như nhau, huống chi miếng thịt đã vào miệng lão đại vương, dù có nhổ ra cũng không còn tư vị gì nữa , không bằng để lão đại vương hưởng.

Hơn nữa lão đại vương cũng không để thai cát bị thiệt, tất cả mỹ nữ tuyệt sắc các bộ dâng hôm qua, thái cát tùy ý chọn, hơn ba mươi nàng, thai cát lấy hết cũng được, mỗi ngày đổi một nàng .



Nhưng Bả Hán không nghe vào câu nào nữa, lại không thể chống cự, nước mắt chảy ra trong câm lặng .




~~~~~~o0o~~~~~~

Chung Kim bưng mâm bực đầy thức ăn vào lều của Yêm Đáp, rèm sau lưng liền bị buông xuống, trong lều tối đi rất nhiều, làm nàng có chút căng thẳng, đôi tay run run, một ít canh bị bắn ra ngoài.



Hít sâu một hơi nàng đi vào lều trong, vừa vào, rèm cửa lại lập tức buông xuống, hơn nữa nàng phát hiện, ngoài trừ mình và Yêm Đáp không còn ai khác.



- Ngẩn ra làm cái gì, lại đây.


Yêm Đáp ra lệnh, lúc này ông ta không nắm nữa mà ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm Chung Kim đầy áp lực.



Khí thế này Chung Kim chỉ thấy trên người sư phụ, nhưng đó là khí thế nắm trọn càn không, nhẹ nhàng thanh thoát, ẩn chứa bên trong, tuyệt đối không đẩy tính xâm lược như Yêm Đáp, làm Chung Kim hoảng loạn, tay bê mâm càng run dữ.



- Sợ cái gì, ta có ăn thịt ngươi đâu.


Yêm Đáp nặn ra nụ cười:


- Đặt mâm xuống đi, bê vậy mệt lắm.



Chung Kim hít sâu một hơi, quỳ xuống bày thức ăn trước mặt Yêm Đáp.



Nụ cười của Yêm Đáp càng thêm tự tin, nhìn cháu dâu khắp lượt, từ mặt xuống ngực rồi tới eo chân nàng, càng nhìn càng ngây ngất, càng nhìn càng nóng người.



Chung Kim thì sởn hết gai ốc, vội bày cho xong đồ ăn, rồi cầm mâm muốn cáo lui.



- Để một mình lão già cô đơn ngồi đây ăn cơm sao?


Yêm Đám nhìn nàng thích chí như mèo nhìn chuột:


- Ngươi nhẫn tâm bỏ đi sao?



- Tôn tức gọi tôn tử ngài tới.


Chung Kim tuy hoảng loạn, nhưng dù trí khôn của nàng dù có tụt mất một nửa cũng có thể ứng phó với bất kỳ tình huống nào.



- Nó không tới đâu.


Yêm Đáp lắc đầu:


- Thư giá áo túi cơm, nó theo thị vệ đi uống rượu rồi.


Chỉ vào cái ghế thấp ở bên cạnh:


- Tới đây ngồi ăn cơm với ta.



- Điều này, nữ nhân không được ngồi chung bàn .



- Ài, ta bảo sao thì làm vậy.


Yêm Đáp nhướng mày lên:


- Muốn làm ta tức hả?



- Tôn tức không dám.


Chung Kim đành quỳ xuống bồ đoàn.



- Tới gần một chút, ta có ăn ngươi đâu.


Yêm Đáp không vui.



Thấy thế Chung Kim biết lọt bẫy của lão súc sinh rồi, vì thế lùi lại nói:


- Từ cổ có nói :

'Công tức không ngồi cùng bàn, đó là lễ.

' Hãn gia là lão công công của tôn tức, xin cho tôn tức rời đi, cảm thánh ân vô tận.



- Học đâu ra quy củ chó má đó?


Yêm Đáp phát hiện ra tiểu nương tử này rất khó chơi, nhưng càng thêm hưng phấn:


- Đừng mang lễ tiết người Hán ra lừa ta, đừng quên, ngươi còn là tôn nữ của ta.

Theo ta biết ở Trung Nguyên, rất nhiều nơi tôn nữ còn ủ ấm giường cho gia gia.



Chung Kim vạn lần không ngờ lão súc sinh này vô sỉ đến thế, biết chuyện hôm nay không lành, nàng bình tĩnh lại, mỉm cười nói:


- Tôn tức xưa nay sùng bái anh hùng, trừ thánh tổ gia gia ra là lão nhân gia ngài, hiện giờ cô nam quả nữ chung một phòng, nếu có lời ra vào gì, tôn tức tất nhiên không sống nữa, thanh danh anh hùng cả đời của ngài cũng bị vấy bẩn.



Lời nói cả cứng cả mềm, làm Yêm Đáp đỏ mắt tía tai, muốn cười lớn rồi xuống thang.

Nhưng nghĩ lại, nữ tử này không chỉ tướng mạo xuất chúng, khí độ và trí tuệ càng hiếm có, nếu bỏ lỡ, chẳng phải nối tiếc suốt đời?


Vì thế bỏ đi ý định chơi đùa ban đầu, đứng dậy chắp tay nói:


- Chung Kim nói đúng, bổn vương làm thế đúng là càn rỡ.



- Hãn gia làm tôn tức tổn thọ mất.


Chung Kim cho rằng lão súc sinh ghìm cương trước vực, nên không cứng nữa:


- Tôn tức ăn nói không lựa lời, sau khi trở về sẽ kiểm điểm, lần sau không tái phạm nữa.



- Được được, ta có chính sự muốn thương lượng với ngươi đây.



- Hãn gia, mời nói.


Chung Kim trở nên nghiêm túc.



- Nàng xem, hai chỗ bên ta đều bỏ trống, hôm nay ta muốn phong ngươi làm Tam cáp truân, ý nàng thế nào?


Yêm Đáp khôi phục bản sắc, nói thẳng.



Câu này như sét đánh giữa trời quang, Chung Kim không ngờ lão súc sinh càng quá đáng hơn, đưa ra yêu cầu vô sỉ, nhất thời không đối đáp được.



- Nàng đừng hiểu lầm.


Yêm Đáp giải thích:


- Bản vương tuổi gần 70, đã giả rồi, năm xưa nếu thấy nhìn thấy tiểu kiều nương như nàng, chắc chắn cướp lấy mang về ủ giường, cho tới khi đầu gối ta trúng tên .

Ài, hảo hán không nhắc tới cái dũng năm xưa, nay bản vương gân lực suy kiệt, nào còn sắc dục nữa?

Chẳng qua vì cáp truân mà thôi, Đại cáp truân già cả nhiều bệnh, hoàng thai cát thì là người yêu đuối, ta thăng thiên rồi, xã tắc Đại Kim phó thác cho ai đây?

Chỉ có nàng, Chung Kim Biệt Cát, nàng trẻ trung uy nghi, có phong thái Nguyệt Luân thái hậu, để nàng phụ chính, long đình có thể an, quốc gia được duy trì.

Nàng hiểu không?



Chung Kim biết mình rơi vào miệng hổ, nếu không thuận theo ông ta, chắc chắn không thoát.

Xem ra lão súc sinh muốn chiếm trái tim mình, không đụng vào mình ngay, không bằng đối phó một chút, tìm cơ hội bỏ chạy sau .

Vì thế nàng hoảng sợ nói:


- Tiểu nữ có tài đức gì mà giám sánh với thánh tổ hoàng hậu?



- Ấy, nàng đừng tự coi thường bản thân.


Yêm Đáp thấy nàng có ý động lòng, mừng rỡ nói:


- Nhãn quan bản vương không sai đâu.



- Vậy .

Vậy phải nói sao với Đại Thành Thai Cát.



- Chuyện này nàng đừng lo, ta sẽ thuyết phục nó.


Yêm Đáp vung tay đầy khí phách:


- Cùng lắm cho hắn chút bồi thường, nếu không thức thời đuổi khỏi Thổ Mặc Đặc, cho hắn tự sinh tự diệt.


Cười tủm tỉm nhìn nhìn Chung Kim:


- Vậy nàng đồng ý rồi chứ?



- Chuyện .

Hôn nhân đại sự, phải nghe cha mẹ.


Chung Kim rụt rè nói:


- Tiểu nữ phải hỏi cha mẹ.



- Cha nàng là cháu ta, gia gia nàng chết, ta là cha hắn.


Yêm Đáp có chút bực mình:


- Chuyện của hắn ta còn định đoạt được, ta đồng ý nàng thay hắn.



- Tiểu nữ .


Chung Kim gò má ửng hồng:


- Tiểu nữ lòng rất loạn, xin hãn gia cho về suy nghĩ rồi trả lời sau.



- Nếu nàng đồng ý, thì sẽ thành quốc mẫu Đại Kim, chuyện này mà còn do dự, nàng làm ta quá thất vọng.


Yêm Đáp triệt để mất kiên nhẫn.



- Nhưng .

Hiện giờ trong lòng rất loạn, không biết nói sao.



Yêm Đáp cười :


- Vậy nàng uống với ta một chén, sau đó cho nàng về.



Chung Kim ngờ vực nhìn ông ta, hỏi lại :


- Chắn chắn thế chứ?



- Chắn chắn.



Vì thế Chung Kim liền ngồi về chỗ, rót một một chén rượi, đưa tới mặt Yêm Đáp:


- Hãn gia, mời uống rượu.



- Xa quá.


Yêm Đáp mỉm cười.



Chung Kim tới gần thêm một chút.



- Vẫn xa.


Yêm Đáp bất mãn:


- Nàng sợ cái gì ?



Chung Kim đành tới gần thêm, Yêm Đáp tủm tỉm cười nhìn nàng, chậm rãi đưa tay ra, thấy sắp chạm vào chén vàng, đột nhiên cười phá lên, chộp lấy tay Chung Kim .



Chung Kim sớm biết lão súc sinh này lòng dạ bất lương, hai mắt luôn theo dõi sát tay ông ta, vừa thấy tay ông ta vươn ra tóm lấy mình, liền ném chén rượu đi, lui về sau.


Ai ngờ vấp chân ngã ngửa ra .

Thì ra Yêm Đáp bảo nàng tới gần là để chiếc bàn dưới chân ngáng nàng lúc lùi lại.



Thấy âm mưu đắc thủ, Yêm Đáp gầm lên như con thú động tình, vồ tới như hổ đói, đè lên người Chung Kim, miệng gào to:


- Để bản vương giúp nàng quyết định.



Sắp đè lên nàng thì Yêm Đáp đột nhiên thấy trong tay Chung Kim có thêm thanh chủy thủ sáng loáng chĩa lên, đang đợi mình rơi xuống.



Yêm Đáp tuy tuổi đã cao, nhưng cả đời chinh chiến, sớm có phản ứng bản năng với nguy hiểm, ông ta dùng hết sức bình sinh vặn mình, thay đổi phương hướng, lăn đỉ rất xa, không biết xô đổ bao nhiêu bình lọ.



Nghe thấy tiếng loảng xoảng bên trong, đám sĩ tốt bên ngoài cười hô hố nháy mắt với nhau, ý tứ đương nhiên là, đại vương chúng ta đúng là già mà vẫn mạnh.



Trong trướng, cả hai đều ngã đau, Chung Kim là nữ tử, năng lực chịu đựng không tốt, còn Yêm Đáp đã 67, xương cốt cũng không được như xưa.



Nhưng hai người vẫn lồm cồm bò dậy, Yêm Đáp thiếu chút nữa bị giết, biết nàng không ngại gì làm lần nữa.

Kỳ thực lúc này ông ta có thể hô vệ binh, nhưng đường đường đại hãn anh hùng cái thế, ngay cả nữ tử yếu đuối cũng không xử lý được, truyền ra ngoài sẽ thành trò cười, nên ông ta định tự giải quyết.



Còn Chung Kim biết mình có gào thét cũng vô dụng, chẳng bằng tiết kiệm sức lực, đối phó lão súc sinh.



Hai người đồng thời bò dậy trong im lặng, Yêm Đáp mắt lộ hung quang, xương cốt kêu răng rắc, hiển nhiên thực sự nổi giận.



Chung Kim nhìn nhìn chủy thủ trong tay, rồi vứt ra xa, mặt lạnh tanh:


- Ai chẳng biết đại hãn thủa trẻ tung hoành vô địch thảo nguyên, ta là một nữ tử yếu đuối, không phải đối thủ của ngài.



Thấy nàng buông tay đầu hàng, Yêm Đáp cười gằn:


- Biết là tốt, có điều vừa rồi nàng mạo phạm ta, nàng phải trả giá đắt.



- Ngài muốn thân thể ta chứ gì?


Chung Kim lạnh nhạt nói:


- Không cần ngài động thủ, ta cho đấy.


Rồi đưa tay cởi cúc .



Mỹ cảnh mê người nhất trên đời này là mỹ nhân cởi y phục, Yêm Đáp dù gần cổ lai hi, nhưng vẫn nhìn trố mắt, máu toàn thân sôi lên, chăm chú vào từng cái cúc áo được mở, lộ ra áo lót màu xanh nõn bên trong.



Nhìn ngọc nhũ gồ lên dưới lớp áo lót, Yêm Đáp muốn chảy máu mũi, không ngờ nàng trong nhỏ nhắn lại phát triển thế rồi, toàn thân như có lửa thiêu đốt.



Chung Kim tựa hồ có chút xấu hổ nói:


- Ngài nhắm mắt lại .



- Cởi .


Giọng Yêm Đáp cũng biến đổi, mắt nhìn nàng hau háu, đồng thời cởi y phục của mình, vì ông ta chỉ mặc áo trong, nên giật một cái là còn mỗi khố.


Chung Kim đang cho tay vào áo lót, tưởng nàng định cởi bỏ thứ gây trở ngại đó, Yên Đáp cúi xuống cởi khố, khoe khẩu súng ông ta luôn kiêu ngạo .



Nhưng chỉ mới cởi một nửa liền ngừng lại, vì Chung Kim móc súng ra trước, súng đen, thật, súng giết người .

Thì ra không phải là nàng muốn múa thoát y mà muốn lấy súng giấu giữa khe vú, mặc dù hai người đều có súng,

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-cu-nhat-pham-bien-co-trong-hon-le-24100.html