Quan Cư Nhất Phẩm - Chiến thắng chi đạo(5) - Quan Cư Nhất Phẩm

Quan Cư Nhất Phẩm

Tác giả : Chưa rõ
Chương 743 : Quan Cư Nhất Phẩm - Chiến thắng chi đạo(5)

Sau khi yến hội kết thúc, Thẩm Mặc gọi Tam Xích tới phân phó vài câu, sau đó mời Bàn Thạch Công, còn có mấy vị tông lão Xa tộc đến thư phòng dùng trà.

Thẩm Mặc đi đến phía sau thay y phục, thị vệ dâng lên trà cũng lui xuống.

Thừa dịp cơ hội này, mấy vị tông lão vội vàng hỏi Bàn Thạch Công:

- Thạch công, hắn gọi chúng ta qua đây làm gì?

- Nghe thử chẳng phải sẽ biết.

Còn chưa biết trong hồ lô của Thẩm Mặc rốt cuộc bán thuốc gì, Bàn Thạch Công không dự định lãng phí nước bọt với họ.

- Kệ hắn nói gì, phát xuống lương thực mới là quan trọng nhất.

- Các tông lão ngươi một lời ta một tiếng nói:

- Bàn Thạch Công, đợi lát nữa kinh lược đại nhân vừa đến, ông nói với hắn đưa lương thực cho chúng ta trở về đi.

Bàn Thạch Công gật đầu, ý bảo mọi người chớ có lên tiếng, quả nhiên chẳng mấy chốc, chợt nghe được tiếng bước chân vang lên, sau đó thị vệ trưởng của Thẩm Mặc nói:

- Mời chư vị chờ ở thư phòng một chút, đại nhân lát nữa sẽ ra.

Đang nói thì cửa mở ra, đi vào năm người trung niên quần áo chỉnh tề, tay chân nhanh nhẹn.

Tam Xích nói với đám người Bàn Thạch Công:

- Đây cũng là khách nhân ngày hôm nay.

Mấy người sau khi vào bèn nở nụ cười ôn hoà với bọn Bàn Thạch Công, Bàn Thạch Công chỉ gật đầu, cũng không tiếp lời.

Tam Xích an bài khách nhân ngồi xuống, song phương vừa lúc ngồi một bên một hàng ghế, đông tây chiêu mục mà ngồi.

Dâng trà cho khách nhân mới tới xong, bọn Tam Xích lại lui xuống, hai nhóm khách nhân còn lại thì mắt to trừng mắt nhỏ.

Khách nhân sau muốn bắt chuyện một chút, bất đắc dĩ vài lần dẫn chuyện nhưng vẫn không nhận được sự đáp lại, đành phải xấu hổ im lặng, tràng diện có hơi xấu hổ.

Kỳ thật Bàn Thạch Công cũng đang lặng lẽ đánh giá đối phương, chỉ nhìn một nhười đeo nhẫn Mặc ngọc trên ngón tay, liền biết đây đều là đại tài chủ.

Lại nhìn khí chất khôn khéo lão luyện của họ, chắc hẳn không phải là người đọc sách, mà là các thương nhân.

Ông ta liền mở miệng hỏi:

- Bằng hữu đây làm buôn bán?

Mấy người liền cùng nhau gật đầu:

- Ngài quả là có ánh mắt, chúng tôi quả thật là thương gia.

- Làm buôn bán gì?

- Bàn Thạch Công trong lòng mấp máy, tiếp tục đề ra nghi vấn.

- In nhuộm.

- Trong đó một người tướng mạo anh tuấn, tuổi tác hơi nhỏ, cũng chính là nam tử đeo Ban chỉ thay đồng bạn đáp:

- Chúng ta đều làm in nhuộm.

- In nhuộm?

Bàn Thạch Công có chút thất vọng, cái này có can hệ gì với Cán Nam đâu.

Mấy người thương nhân cũng không phải thủ lĩnh của chuyến này, cũng không dám nói lung tung, thấy đối phương không có hứng thú nói chuyện nữa nên cũng không lên tiếng.

Đôi bên ngồi im một hồi thì tiếng cười của Thẩm Mặc vang lên từ sau bình phong:

- Để mọi người phải đợi lâu rồi.

Hai nhóm người vội vàng đứng dậy nghênh đón, thấy Thẩm Mặc đã thay bằng một bộ trường bào bằng vải bông xanh đen có in chìm hoa, càng có vẻ phiêu dật xuất trần hơn người.

Y không phải đi ra một mình, mà dắt tay theo một lão già có vẻ phúc hậu, tóc hoa râm, hai người bộ dạng thân mật xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Thẩm Mặc ôn hoà mời mọi người ngồi xuống, lão giả kia ngồi xuống thủ vị bên trái, vừa lúc đối diện với Bàn Thạch Công, hiển nhiên là đầu não của các thương nhân.

Thẩm Mặc đã ngồi xuống thủ vị, mặt đầy tươi cười nói với Bàn Thạch Công:

- Thạch công, vị này chính là Nguyễn hội trưởng của thương hội Huy Châu, hiệu trưởng công tiên sinh.

- Trưởng công.

- Bàn Thạch Công cung kính chào hỏi:

- Bàn Thạch có lễ.

Lão giả kia mỉm cười hoàn lễ:

- Ngài đây chắc là Bàn Thạch Công đại danh đỉnh đỉnh rồi?

Mặc dù ông ta là một thương nhân, nhưng khí độ ung dung, cử chỉ rộng lượng, rất khó không khiến người khác tâm sinh thân cận, ngay cả Bàn Thạch Công cũng lần đầu tiên cười nói:

- Người sơn dã thì có danh khí gì, nhưng ngài đây là hội thủ của một trong tam đại Thương Bang, đó mới là đại danh đỉnh đỉnh đấy chứ.

- Chẳng qua là làm chút chuyện cho đồng hương mà thôi.

Nguyễn hội trưởng khiêm tốn cười cười, lại nói với Thẩm Mặc:

- Nhờ có đại nhân an bài cơ hội lần này, mới có thể nhìn thấy Bàn Thạch Công cùng chư vị tộc trưởng.

Tràng diện vĩnh viễn sẽ không vắng vẻ tôn giả.

- Nếu mọi người biết nhau rồi.

- Thẩm Mặc cười gật đầu nói:

- Vậy ta sẽ đi thẳng vào chính đề.

Y nói với Nguyễn hội trưởng:

- Trưởng công, lần này các vị thiên lý đến đây, khẳng định là chuyến đi này không tệ.

Vấn đề lớn vẫn làm phức tạp các vị ta rốt cuộc tìm được con đường giải quyết rồi.

※※※ Trưởng công tiên sinh này tự Lương Thần, tên là Nguyễn Bật, quả thật là một nhân vật không thể không nói.

Ông ta sinh trong năm Hoằng Trị tại Huy Châu huyện Dục, trong một gia đình tiểu địa chủ, đọc qua sách, học qua y, sau đó xin phụ thân một khoản tiền, nói là muốn 'buôn bán tứ phương', sau khi trải qua ngăn trở thất bại, rốt cuộc tại Vu Hồ đã tìm được mục tiêu nhân sinh của mình.

Bởi vì ông ta phát hiện Vu Hồ là một địa phương của thành tựu sự nghiệp.

Đầu tiên vị trí địa lý ở đây hết sức ưu việt, có giao thông thủy lộ thông suốt, vả lại nằm ở điểm trung tâm của mấy trung tâm kinh tế quan trọng như Nam Kinh, Tô Châu, Hàng Châu, Hợp Phì, là một đầu mối then chốt của giao thông thuỷ bộ cực kỳ quan trọng, không chỉ có giao thông phát triển, hơn nữa tình hình thị trường linh thông, hoàn toàn có đủ tiền cảnh rộng lớn để phát triển làm 'Trường Giang cự phụ, Hoản chi trung kiên'.

(Hoản tên gọi khác của tỉnh An Huy, Vu Hồ thuộc An Huy) Càng quan trọng là, ở đây ông ta đã tìm được sự nghiệp của mình

- Hách đề.

'Hách đề' là thế nào?

Tương truyền là một loại giấy mỏng năm đó tỷ muội Triệu Phi Yến tạo ra, sau Đường Tống liền được coi như cách gọi thay cho giấy nhuộm màu.

Ngay lúc đó Vu Hồ đã là trọng trấn của ngành nhuộm của Minh triều, nhưng vẫn còn chưa có người kinh doanh ngành nghề giấy nhuộm màu.

Chủ yếu là bởi vì thứ này không phải là nhu yếu phẩm của cuộc sống, mà là vật đề cao phẩm chất cuộc sống, cho nên sau khi hưng thịnh tại Đường Tống thì vẫn mai danh ẩn tích.

Mà mấy đời hoàng đế sau khi quốc triều thành lập đều tôn trọng tiết kiệm, quốc gia cũng đang ở trong giai đoạn khôi phục, cho nên trong một đoạn thời gian rất dài 'Hách đề' cũng không có thị trường, mãi đến trong năm Gia Tĩnh.

Nhưng Nguyễn Bật đã nhạy cảm phát hiện đối với sự biến đổi của thị hiếu xã hội, ông ta cảm nhận được, trào lưu của xã hội đã xảy ra thay đổi rất lớn, dần dần chuyển sang tôn trọng xa hoa lãng phí.

Loại trào lưu này thể hiện trước tiên ở các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại.

Lúc lập quốc mỗi tục lệ mà Thái tổ hoàng đế định ra không ngừng bị đột phá, bị đi quá giới hạn.

Tỷ như nói tại phương diện y phục, lúc đầu chỉ có sĩ phu mới có thể đội nón ngõa lăng, sớm trở thành trang phục lưu hành của tiểu dân phố phường, đào kép, kỹ nữ khắp người là lăng la, đầu đầy châu ngọc, thái giám bên trong cung đình đều mặc vào mãng y.

Những người này đặt ở quốc sơ đều phải rơi đầu, nhưng hiện tại, ngay cả Ngự sử đều quen thói, ngay cả hoàng đế nhìn cũng không để bụng, xem một chiếc lá biết mùa thu, chỉ cái này thôi đủ biết thế đạo đã triệt để thay đổi.

Nguyễn Bật nhạy cảm nhận thấy được, yêu cầu của mọi người đối với chất lượng cuộc sống sẽ càng ngày càng cao, rất nhiều thứ tại vài chục năm trước còn không người hỏi đến, giờ thì đã có tiền cảnh về thị trường vô cùng tốt.

Vì vậy ông ta bán hết gia sản, mở một xưởng nhuộm giấy màu sản xuất hách đề.

Sau khi Hách đề nhuộm ra, bán thế nào lại là một vấn đề.

Nhưng ông ta sớm xem trọng địa phương để khai hỏa phát pháo đầu tiên

- Nam Kinh! Nơi Lục triều kim phấn, có hằng hà danh kỹ đào kép, văn nhân mặc khách, đương nhiên là thị trường tốt nhất của hách đề rồi.

Hơn nữa càng quan trọng là, toàn quốc lưu hành nhìn Nam Kinh, ở đây hưng khởi cái gì, lập tức mỗi thành thị chính sẽ hưng khởi theo, rồi cứ từng cấp truyền xuống.

Chỉ cần khai phá được thị trường Nam Kinh, thị trường toàn quốc cũng đều nắm giữ trong tay.

Kết quả không ngoài sở liệu, thu lợi rất nhiều, vả lại tên tuổi đã gầy dựng thành công, đơn đặt hàng cần mua các nơi tới như tuyết rơi, đã vượt quá một xưởng của Nguyễn Bật có thể sản xuất, mặc dù ông ta đang cực lực mở rộng, nhưng vẫn không thể thỏa mãn nhu cầu thị trường.

Lúc này các công trường in nhuộm khác thấy thế cũng đều chuyển sang sản xuất hách đề, vả lại không chỉ vùng Vu Hồ, các tỉnh còn lại phàm là có sản nghiệp nhuộm đều thấy lợi mà dựng lên, cùng vui vẻ sản xuất, thoáng cái sản lượng bạo tăng, cạnh tranh hết sức tàn khốc, dần dần lợi nhuận giảm xuống, thậm chí không còn lợi nhuận.

Nhưng sinh ý của Nguyễn Bật vẫn phát triển không ngừng, bởi vì ngoại trừ ưu thế đi đầu, ông ta còn nắm giữ một kỹ thuật đặc biệt, gọi 'Vạn niên hồng'.

Đó là một loại giấy viết màu đỏ thắm, nó tiên diễm vô cùng, vĩnh viễn không phai màu, xưởng khác căn bản không thể mô phỏng theo.

Vạn niên hồng cũng trở thành thương hiệu trong hách đề, rất được tán dương, tiếng tăm khắp thiên hạ, vượt ra cả hải ngoại.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-cu-nhat-pham-chien-thang-chi-dao5-23908.html