Quan Cư Nhất Phẩm - Hy vọng - Quan Cư Nhất Phẩm

Quan Cư Nhất Phẩm

Tác giả : Chưa rõ
Chương 846 : Quan Cư Nhất Phẩm - Hy vọng

Điều khiến Nặc Nhan Đạt Lạp bất ngờ đó là đại nhân Minh triều muốn gặp mình lại cũng đang ở trong trạch viện này.



Đi theo binh đinh dẫn đường, Nặc Nhan Đạt Lạp đi tới ngoài noãn thính ở tiền viện, binh đinh đi vào thông báo một tiếng rồi dẫn hắn đi vào.



Đi vào liền cảm thấy ấm áp như xuân, hơi nóng hôi hổi.

Hắn lại nhìn thì thấy trên kháng đặt một cái nồi lẩu bằng đồng thau, bên nồi lẩu là mười mấy đĩa chứa đầy thức ăn.

Nặc Nhan Đạt Lạp không xa lạ gì thứ lẩu này, bởi vì nó vốn là do tổ tông Nguyên triều của họ lưu truyền tới nay.

Hơi nóng đang bốc ra từ đó.

Một nam tử trung niên mặc miên bào xanh thẫm nghiêng người ngồi ở mép kháng, đang dùng quạt nhẹ nhàng thổi gió vào cửa lò, than củi trong bụng lò bị quạt cháy nổ đồm độp, ngọn lửa thoát ra từ cửa lò, thức ăn trong nồi tản mát ra hương thơm mê người.



Nặc Nhan Đạt Lạp vừa nghe không khỏi nuốt nước bọt, sau đó thầm mắng mình không có tiền đồ.



Trung niên nam tử liếc hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục quạt.



- Ngồi đi.



Nói chính là một người ngồi vị trí thượng thủ bên trong, bị hơi nóng từ nồi lẩu che đi nên Nặc Nhan Đạt Lạp không phát hiện.



Mãi đến khi ngồi yên bên phải mép kháng rồi Nặc Nhan Đạt Lạp mới nhìn thấy người nói là một nam tử ngoài 30, mặt trắng như ngọc, đầu đội mũ quả dưa gấm màu đen có nút thắt bằng san hô, mặc bộ miên bào mỏng màu grafit nửa cũ, quần bó ống rất phẳng phiu, vớ trắng, dày đen, phong thần tiêu sái, từ đầu đến chân đều là kiểu cách của quý công tử Thanh Hoa gia thế.

Chỉ ngồi ở đó, phần khí độ bất động như núi làm cho Nặc Nhan Đạt Lạp biết, người này tuyệt đối là đại nhân vật khó lường.

Nếu như không phải là biết hoàng thân quốc thích của Minh triều không thể tham gia vào chính sự, hắn sẽ đoán đối phương có phải là thái tử gia của người Hán hay không.



- Tại hạ Thẩm Mặc, ngưỡng mộ đại danh của Nặc Nhan Tế Nông đã lâu.

- Đối phương không úp úp mở mở với hắn, tươi cười ôn hoà nói:

- Hôm nay gặp lại như vậy, cũng đừng trách tại hạ thất lễ.



- Thảo nào.

- Nặc Nhan Đạt Lạp cười khổ nói:

- Ta còn đang suy nghĩ, vị đại quan người Hán nào trẻ tuổi có tướng mạo trẻ tuổi có liên hệ với Thẩm đốc sư, lại không thể có được uy danh hiển hách như ngài đây.


Rồi hắn cảm kích cười nói:


- Đa tạ đốc sư đại nhân thông cảm.



Đây dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt giữa tù binh và người thắng, hắn mặc vào lễ phục long trọng nhất, chính là vì khi gặp mặt có thể thoát khỏi bi kịch dập đầu chịu nhục.

Nhưng đối phương an bài như vậy khiến hắn không cần phải vì hành lễ mà xấu hổ nữa, cứ cởi giày leo lên kháng ăn lẩu là được.



- Người tới đều là khách mà.



Thẩm Mặc cười chỉ tay sang nam tử trung niên nói:


- Giới thiệu một chút, vị này chính là tam biên tổng đốc Vương Sùng Cổ, hiệu Giám Xuyên.



Nặc Nhan Đạt Lạp ôm quyền nói với Vương Sùng Cổ:


- Bái kiến Vương bộ đường.



Vương Sùng Cổ chỉ nhìn hắn gật đầu không nói gì, khiến Nặc Nhan Đạt Lạp có chút xấu hổ.



- Đừng chú ý, hắn là người ngoài lạnh trong nóng thế đấy.


Thẩm Mặc giải vây cho hắn, cười nói:


- Tế Nông tới Du Lâm cũng gần nửa tháng rồi, tại hạ bận việc quân vụ nên vẫn chưa gặp mặt, hôm nay rốt cuộc có cơ hội ngồi cùng nhau, phải uống vài chung mới được.



Rồi y bày ra mấy bình rượu hình dạng khác nhau ra kháng, nói với Nặc Nhan Đạt Lạp:


- Không có rượu sữa ngựa, nhưng ở nơi Thiểm Tây đây lịch sử đã lâu, rượu nổi tiếng cũng nhiều.



Y liền thuộc như lòng bàn tay nói:


- Đây là Tần Xuyên danh tái Tây Phượng, đây là Đỗ Khang hà dĩ giải ưu, đây là rượu thái bạch thi tiên Lý Bạch từng uống qua, đây là hoàng quế trù tửu Dương phu nhân thích nhất.

Tế Nông thích uống loại nào?



Thẩm Mặc nhiệt tình giới thiệu làm cho Nặc Nhan Đạt Lạp không còn câu nệ nữa, nhỏ nhẹ nói:


- Đốc sư cứ gọi ta là Nặc Nhan đi, Tế Nông đã là quá khứ rồi, hiện tại ta chỉ là một tù nhân.



- Ai nói ngươi là tù nhân?

- Thẩm Mặc cười hỏi Vương Sùng Cổ:

- Ngươi hạ lệnh bắt Nặc Nhan Tế Nông sao?



Vương Sùng Cổ lắc đầu nói:


- Không có.



Lúc này nồi sôi rồi, Vương Sùng Cổ liền dùng đũa gắp lấy một miếng thịt dê tốt nhất hơi mỏng, cả đĩa cũng đổ xuống trong nồi nước sôi sùng sục.

Trong nồi đã có hải sâm, cẩu khởi, trứng bồ câu, các món cao cấp bổ dưỡng, chính là mỹ thực hiếm có vào mùa lạnh này.



- Ta đã nói mà.

- Thẩm Mặc cười nói:

- Tế Nông là quý khách chúng tôi mời tới, ngài hoàn toàn tự do, không có quan hệ gì với tù nhân hết.



- Đa tạ ân điển của đốc sư.



Nặc Nhan cảm kích cười nói.

Hắn rốt cuộc tin tưởng, trên đời này có loại người có thể khiến cho người cùng hắn nói chuyện như được tắm gió xuân, không quan tâm trước kia lập trường đối lập thế nào, chỉ nói với hắn mấy câu thì ngươi cảm thấy hắn là người rất dễ thân cận.



- Đừng khách khí thế.


Thẩm Mặc xua tay, cầm lấy bình rượu sứ men xanh nói:


- Chúng ta uống trước Đỗ Khang đi, hà dĩ giải ưu, chỉ có Đỗ Khang mà.



Rồi y châm cho Nặc Nhan Đạt Lạp một ly:


- Vẫn luôn hâm nóng trên kháng, vừa lúc uống.



Nặc Nhan Đạt Lạp vội vàng hai tay đỡ ly rượu, tâm trạng thấp thỏm.



Thẩm Mặc lại châm cho Vương Sùng Cổ một ly:


- Đừng có dài mặt ra vậy, Tế Nông sẽ nghĩ là ngươi không chào đón đấy.



Vương Sùng Cổ liền nặn ra nụ cười, Thẩm Mặc bất đắc dĩ nói:


- Cười gì còn khó coi hơn khóc.



Rồi y cũng tự châm cho mình một ly, giơ lên ly rượu nói:


- Có câu là, 'Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, nhất hồ trọc tửu hỉ tướng phùng' (Bạn đầu bạc ngư tiều trên bãi, một bầu rượu vui vẻ tương phùng) chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ uống rượu, chính là duyên phận thiên đại rồi đấy! Nào, cạn một ly!

Vương Sùng Cổ đành phải bất đắc dĩ bưng lên chung rượu cạn một cái với Nặc Nhan Đạt Lạp, ba người ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, Thẩm Mặc vừa cầm bình châm rượu, vừa nói:


- Mau mau, thịt sắp nhừ rồi kia, nhanh động đũa đi

Nặc Nhan Đạt Lạp đành phải gắp một đũa thịt dê bỏ vào trong chiếc chén của mình.

Hắn không khỏi thầm cười khổ, thực sự là nằm mơ cũng không ngờ được, mình có thể được ăn món ăn của tam biên tổng đốc nấu, các lão của Đại Minh rót rượu.

Nhưng hắn tuyệt không cảm thấy vinh hạnh, trái lại trong lòng nặng trịch.

Hắn biết người Hán giảo hoạt hơn xa người Mông, huống chi mình còn là một kẻ bình thường, đối phương tận lực bày tỏ như vậy, chỉ sợ lát nữa sẽ bị họ bán, mình còn giúp người ta kiếm tiền nữa chứ.



Gắp một miếng thịt dê đưa vào miệng.

Quái lạ, thường ngày nhắc tới thịt dê non liền thèm đến chảy nước miếng, lúc này lại nhạt như nước ốc.

Nặc Nhan Đạt Lạp nín thở miễn cưỡng nuốt xuống, nhìn qua không khác gì uống thuốc độc, khiến cho Thẩm Mặc kỳ quái nói:


- Sao hả, thịt này không ngon sao?



Rồi y gặp một miếng nếm thử, lắc đầu nói:


- Đâu có đâu.



Vương Sùng Cổ mặt đanh lại nhìn Nặc Nhan Đạt Lạp, ý là, ngươi tốt nhất cho một lý do, thịt lão tử nấu sao lại ăn không ngon?



- Nhị vị hiểu lầm rồi.

- Nặc Nhan Đạt Lạp bưng lên ly rượu nói:

- Cảm tạ đốc sư sư bộ đường đại nhân ưu ái như vậy, ta mượn hoa hiến phật, trước kính nhị vị một ly.



Thẩm Mặc cười uống rượu của hắn, chờ hắn nói tiếp.



- Nhận được chiêu đãi đều là mỹ tửu mỹ thực tốt nhất, nếu là thường ngày, ta khẳng định sẽ ăn một bữa ra trò.

- Uống một hơi cạn, Nặc Nhan Đạt Lạp đặt chung rượu xuống:

- Nhưng mà hiện tại, thật sự ăn không vô.



- Vì sao thế?

- Thẩm Mặc châm rượu cho hắn:

- Lẽ nào rượu Đỗ Khang này cũng giải không được tâm ưu của Tế Nông sao?



- Nỗi lo của ta không ở bản thân, mà là các tộc nhân của mình.

- Nặc Nhan Đạt Lạp nhỏ nhẹ nói:

- Vừa nghĩ đến mình hưởng dụng mỹ thực mỹ tửu ngon thế này, nhưng họ còn chịu đói trong cơn gió lạnh, lòng ta đau như đao cắt, làm sao có thể nuốt xuống được.



- Chỉ dựa vào những lời này.

- Thẩm Mặc nhìn Vương Sùng Cổ nói:

- Nặc Nhan Tế Nông tốt hơn nhiều so với đa số quan viên của Đại Minh rồi.



Vương Sùng Cổ không nói gì.



- Đại nhân quá khen rồi, khiến ta xấu hổ vô cùng.

- Nặc Nhan Đạt Lạp có chút thương cảm nói:

- Nhìn các tộc nhân đang trong tai hoạ mà không thể cứu vãn, sao ta xứng với bản chức của mình được.



Mặc dù hắn am hiểu Hán ngữ, nhưng dù sao vẫn nói chuyện còn ít với người Đại Minh, nên luôn mang theo chút ngữ pháp và cường điệu không được tự nhiên.



- Sự tại nhân vi mà, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt.

- Thẩm Mặc bưng lên chung rượu lại cạn một ly với hắn:

- Đúng rồi, hôm qua mới biết Tế Nông tìm Vương tổng đốc đã lâu nhưng hắn không để ý tới ngươi, ta để ý, tới cùng là có chuyện gì?



- Là như thế này.



Lại uống một hơi cạn ly, Nặc Nhan Đạt Lạp đặt chung rượu lên bàn, hai mắt đỏ lên nhìn Thẩm Mặc, thấp giọng nói:


- Lúc trước khi rời khỏi thành Tế Nông, các bộ dân của ta hai tay không có gì, thậm chí ngay cả phần lương 10 ngày cũng không có, năm nay mùa đông lại đặc biệt lạnh.

Ta hết sức lo lắng, không biết tình cảnh hiện tại của họ thế nào, muốn hỏi một chút.



- Vấn đề này ta có thể trả lời ngươi.

- Thẩm Mặc gật đầu, nhỏ nhẹ nói:

- Mặt Hoàng Hà đã đóng băng, có thể phi ngựa qua được, nhưng người bộ lạc của ngươi thủy chung không có qua sông, còn đang ở Sóc nội.



Rồi y nhìn Nặc Nhan Đạt Lạp nói:


- Ngươi cũng biết đây là vì sao mà?



- Tám phần mười là đám đệ đệ của ta không cho phép họ qua sông rồi.

- Nặc Nhan Đạt Lạp chán nản nói:

- Nếu là thường ngày thì họ mong sao có cơ hội chiếm đoạt chúng tôi, nhưng hiện tại đều coi tộc nhân của ta như là gánh nặng, dẫn theo chỉ sợ liên lụy đến mình.



- Không sai.

- Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Chính là nguyên nhân này, căn cứ theo thám báo nói, bộ lạc của ngươi thiếu y thiếu dược, càng thiếu lương thực, từ lâu đã dựa vào giết ngựa mà sống rồi.



Người thảo nguyên ngay cả ngựa cũng không có thì chính là con sơn dương đợi làm thịt, cho nên không đến tình cảnh sơn cùng thủy tận lộ tuyệt, người Mông Cổ thà rằng bị đói cũng sẽ không ăn thịt ngựa.



- Chỉ sợ, ngay cả ngựa cũng bị ăn hết.



Trong bộ lạc có bao nhiêu cái miệng thì có bấy nhiêu con ngựa, có thể ăn đến khi nào, trong lòng Nặc Nhan Đạt Lạp biết rõ.

Hắn tháo nón xuống, bi thương nói:


- Nếu như không phải là hết cách rồi, các tộc nhân của ta sẽ không ăn ngựa của mình đâu.

Ta không thể nhìn họ đi chết được, đốc sư đại nhân, mặc dù yêu cầu này có hơi mạo muội, nhưng ta vẫn cả gan xin ngài suy nghĩ, có thể tiếp thu nội phụ (quy phụ triều đình) của Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ chúng tôi hay không?



Vương Sùng Cổ đang gắp một viên thịt, nghe xong lời này tay hắn run run làm viên thịt rơi vào trong nồi.

Mu bàn tay bị nước lẩu bắn lên đau đến nhăn cả đít lại.

Trên mặt thì vẫn như không có việc gì, từ từ thu tay về.



- Nhưng ngài đừng hiểu lầm, Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ mà ta nói chỉ là Tế Nông bản bộ của ta.



Thấy Thẩm Mặc trầm mặc không nói, Nặc Nhan Đạt Lạp giải thích:


- Khi phụ hãn tại thế, toàn bộ hữu quân Mông Cổ 3 vạn hộ đều phải nghe Tế Nông, nhưng đám con trai vô năng của ta, ngay cả bọn đệ đệ của mình cũng khống chế không được.



************

Gió Bắc gào thét, bầu trời âm u như mực, gió tuyết lạnh lẽo và cát đá cuồn cuộn nổi lên vỗ vào nhà bạt cũ nát.



Những căn nhà bạt này đã hỏng be hỏng bét, mặc dù sửa chữa qua vô số lần nhưng khi bão tuyết vừa đến nhà bạt sẽ hở ra khắp nơi, tuyết cứ thế chui vào.

Không ra khỏi cửa, rúc ở bên trong còn co được cổ, gập thắt lưng, ưỡn chút ngực.

Phía sau thì như chạm phải một thanh dao lạnh lẽo.



Bên trong nhà bạt ánh sáng rất mờ, tràn ngập mùi hôi, mùi mốc, mùi nước tiểu.

Người già trẻ lớn bé ngồi quây quanh chậu than dùng phân trâu ngựa trộn với cỏ khô thành sưởi ấm, phân trâu ngựa tươi sau khi khô dùng để đốt thời gian cũng dài, nhiệt lượng cũng mạnh.

Nhưng trong quá trình đốt sẽ sinh ra mùi khó ngửi, khiến người choáng đầu, mê man.



Mỗi người quây quanh lò đều như ăn mày, toàn thân rách nát, tả tơi không chịu nổi.

Ngay cả hai con trai của Nặc Nhan Đạt Lạp, đầu lĩnh Tế Nông bản bộ hiện giờ cũng không ngoại lệ.

Trên đầu Triết Hách còn mang theo vết thương khi thủ thành chưa lành.

Hắn bị đá văng làm rách da đầu, dùng băng vải bẩn quấn lấy, không chết đã là vạn hạnh rồi.

Biệt Hách ăn mặc xem như là chỉnh tề nhất, nhưng tay áo bông lù xù mấy sợi bông rách, chiếc quần da bằng lông cừu đen dính vụn cỏ lộ ra theo miếng rách.

Tất cả có thể nói rõ tình cảnh mấy tháng gần đây của họ.



Trên chậu than đang đun thịt ngựa, bọt sủi bốc lên mùi tanh tưởi khiến người khác ăn không vô, nhưng loại nước trắng đun thịt ngựa lại là vật cứu mệnh của Ngạc Nhĩ Đa Tư Tế Nông bộ.



Đợi thịt ngựa nấu chín rồi, một phụ nhân Mông Cổ múc thịt ra, trước tiên múc cho nhị vị Đài cát hai chén.

Thấy thịt ngựa trắng bệch, Triết Hách nhíu mày nói:


- Ngửi đã muốn nôn rồi, ta ăn không vô.



Biệt Hách lại cầm lấy một miếng thịt, cố cắn một miếng nói:


- Ăn không được cũng phải ăn, bằng không sẽ bị đói.



- Chết đói cũng không ăn thịt ngựa.

- Triết Hách gắt gỏng:

- Ngựa là bạn của người thảo nguyên chúng ta, ăn chúng rồi thì chúng ta lấy ngựa đâu mà chở?



Những lời này có lực sát thương rất lớn, người nào vốn có thể nuốt trôi, giờ thì ăn không nổi nữa.



- Sống sót là quan trọng nhất.

- Biệt Hách cũng cảm giác không nuốt nổi, nhưng vẫn còn ép mình nuốt vào miếng thịt trong miệng, chán ngán nói:

- Ngựa không có cỏ khô đã chịu không nổi cưỡi, sớm muộn gì cũng phải chết đói.

Chúng ta chỉ có thể trước tiên bảo đảm các tộc nhân không đói bụng chết thôi.



- Chỉ dựa vào giết ngựa có thể giải quyết vấn đề sao?

- Triết Hách hậm hực nói:

- Mùa đông còn dài lắm, đợi ăn hết ngựa rồi thì chúng ta sống qua được hả?


Dừng một chút hắn lại nói:


- Nói xa một chút, cho dù sống qua thì đi thế nào?

Đợi đến khi xuân ấm hoa nở, người Hán khẳng định sẽ càn quét.

Đến lúc đó chúng ta không có ngựa, còn không phải cũng chờ nhận lấy cái chết?



Biệt Hách nhìn đệ đệ, rốt cuộc phát hiện ngày hôm nay kỳ thật là hắn đang nói bóng nói gió.

Biệt Hách không khỏi sầm mặt nói:


- Rốt cuộc ngươi có ý gì?

Nói những lời không may này có ích lợi gì?



- Nếu là thủ lĩnh thì phải có nghĩa vụ tìm một con đường sống cho chúng ta, mà không phải là rúc ở đây giết ngựa sống qua ngay.

Đây không phải là biện pháp!

- Triết Hách không khoan nhượng, lớn giọng nói.



Hai huynh đệ gây gổ với nhau, tất cả thân thuộc trong trướng đều nín hơi yên lặng nghe.

Khi nghe được những lời này của Triết Hách, tâm tình tích tụ nhiều ngày nay bỗng như tìm được chỗ phát tiết, vì vậy họ đều nói theo:


- Đúng vậy Đài cát.

Tiếp tục thế này không phải là cách đâu!

Thấy mình đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Biệt Hách cố nén tức giận nói:


- Quả thật không phải là cách, nhưng còn có cách nào khác đâu?



- Người sống sẽ không bị mắc đái chết.

Biện pháp luôn luôn có!

- Triết Hách lớn tiếng nói:

- Nếu như ngươi không nghĩ ra thì xin mời ngươi nhượng hiền, đừng chiếm lấy đồng cỏ không chăn thả, lại còn liên lụy đến các tộc nhân.



- Xem ra ngươi có biện pháp.

- Biệt Hách giận quá hóa cười:

- Không ngại nói ra để mọi người nghe thử xem! Nếu như có đạo lý thật thì ta sẽ nhượng hiền, thế nào?



Triết Hách vừa muốn bắt đầu thì lại nghe Biệt Hách bổ sung một câu:


- Nhưng không thể quy thuận Thổ Mặc Đặc bộ.

Việc này tuyệt đối không thể thương lượng!

- Vì sao!

- Triết Hách tức giận đến xì khói:

- Lẽ nào một cái danh phận lại quan trọng đến thế?

Có thể khiến ngươi không màng đến sống chết của tộc nhân?



- Ngươi đừng có mà tin lời của Bả Hán Na Cát.


Biệt Hách thấy quả nhiên đoán trúng tâm tư của đệ đệ, hắn khẽ nói:


- Hắn chỉ có cái miệng, tin hắn chúng ta sẽ bị hãm hại chết.


Chương 846:

Hy vọng (3)








Chuyện này phải nói đến từ lúc trước Biệt Hách đi Hồi Hột cầu cứu binh, kết quả ngoại trừ Hoàng Đài Cát, đến Hà Sóc còn có Bả Hán Na Cát bảo bối tôn tử của Yêm Đáp.

Ý của lão già lưu manh Yêm Đáp đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ép cưới Chung Kim Biệt Cát, hoàn thành tâm nguyện của tôn nhi, cũng dễ bề thu Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ dắt lên lưng.



Ai ngờ đại quân còn chưa qua Hoàng Hà thì thành Tế Nông đã bị chiếm, Nặc Nhan Đạt Lạp cũng bị bắt làm tù binh.

Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ bị cái vận rủi này đương nhiên là xấu chuyện đối với Thổ Mặc Đặc bộ vốn đồng khí liền nhánh.

Nhưng đối với Bả Hán Na Cát thì dường như lại là một tin tức tốt.

Một là, không có vướng bận của lão trượng nhân, tỷ lệ ôm được mỹ nhân tức thì tăng nhiều.

Thứ hai, hắn thấy được cơ hội tốt đem Ngạc Nhĩ Đa Tư Tế Nông bộ làm của riêng.



Thật ra Nặc Nhan Đạt Lạp vừa chết, các con trai của Yêm Đáp liền có ý nghĩ chiếm đoạt các bộ của Ngạc Nhĩ Đa Tư, bất đắc dĩ thảo nguyên mấy năm liên tục đại hạn, khấu biên (cướp biên giới) lại liên tục chịu trở ngại, nuôi sống con dân cũng thành vấn đề lớn, thì làm sao dám tiếp nhận nhiều người hơn đến tranh thủy thảo chứ?



Đặc tính của dân tộc du mục đã quyết định họ cần diện tích mục trường lớn thì mới có thể duy trì sinh tồn cho bộ lạc.

Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ bị đuổi ra khỏi Sóc nội hiện tại tụ tập ở trên bình nguyên hậu Sóc của Thổ Mặc Đặc bộ.

Đợi đến khi mùa xuân mùa chăn thả vừa đến, khẳng định sẽ tranh cỏ tranh nước, cuối cùng ngay cả Thổ Mặc Đặc bộ cũng chịu liên lụy.



Cho nên trừ phi đoạt lại thành Đông Thắng để cho Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ trở về Sóc nội thảo nguyên chăn thả, bằng không Thổ Mặc Đặc bộ không dám nuốt họ vào.

Vậy nên mặc dù trong các bộ Ngạc Nhĩ Đa Tư không ít lần phái người đi Hồi Hột, chủ động thỉnh cầu quy thuận nhưng Yêm Đáp kề cà không có trả lời thuyết phục.

Cũng không nói có thể, cũng không nói không thể.

Các con hắn tự nhiên vâng lão tử như như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng cự tuyệt lén liên lạc với các bộ Ngạc Nhĩ Đa Tư.



Chỉ một ngoại lệ, chính là Bả Hán Na Cát, vị Đại Thành Đài cát trẻ tuổi này không chỉ muốn cưới công chúa của Ngạc Nhĩ Đa Tư làm vợ, còn muốn ăn luôn cả bộ lạc của nàng.

Về phần mình có năng lực nuôi sống hơn 2 vạn người này hay không thì Bả Hán Na Cát không quá lo lắng.

Hắn tin tưởng cho dù gia gia không đáp ứng, Y Khắc Cáp Truân, nãi nãi thương yêu hắn nhất cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn tìm được đồng cỏ.



Vị quý nhân trẻ tuổi từ nhỏ đã kiêu căng này hạ quyết tâm liền tìm Biệt Hách xưa nay có giao hảo, nói ra ý nghĩ của mình.



Biệt Hách thường xuyên qua lại Hồi Hột nên biết rõ nội tình.

Hắn biết rõ Yêm Đáp sắp già rồi, mấy đường thúc của mình người nào cũng đang lén đoạt địa bàn, chỉ lo cha già vừa chết mình sẽ chiếm không được nhiều mục trường.

Dưới bối cảnh này, Bả Hán Na Cát chỉ có mấy trăm mẫu đồng cỏ, trên dưới một trăm dân, mà dám có chủ ý tới hai ba vạn nhân khẩu của họ, thật không biết nên nói hắn to gan lớn mật hay là si tâm vọng tưởng.



Trong lúc bó tay hết cách, Biệt Hách thà rằng cái gì cũng không làm cũng sẽ không đồng ý đề nghị không phụ trách nhiệm của Bả Hán Na Cát.

Sau đó hắn nói chuyện này cho muội muội, Chung Kim cũng kiên quyết không đồng ý.

Vì vậy hai huynh muội quyết định từ chối Bả Hán Na Cát.



Từ sau đó Bả Hán Na Cát không đề cập qua chuyện này nữa, Biệt Hách còn tưởng rằng hắn bỏ ý định rồi chứ.



***************

Hiện tại mới biết, Bả Hán Na Cát cũng không phải bỏ ý định, mà là du thuyết đệ đệ Triết Hách của Biệt Hách.

Dưới giáp công của tiền cảnh tốt đẹp hắn miêu tả cùng với hiện thực tàn khốc, một kẻ tay chân phát triển, đầu óc đơn giản như Triết Hách, lại thêm đầu vừa mới bị va đập mạnh quả nhiên vào tròng.

Vì thế hắn không tiếc phản bội thân ca ca của mình.



- Đến bây giờ thì mọi người cũng chỉ có thể tin tưởng ta thôi!

Hai huynh đệ đang trợn mắt với nhau thì rèm cửa bị hai người vạm vỡ xốc lên, Bả Hán Na Cát trong bộ da cừu lộng lẫy hăm hở lớn tiếng nói:


- Dù gì cũng tốt hơn ngồi chờ chết đúng không.



Nhưng rất nhanh hắn ngửi được mùi khó ngửi, hắn dùng tay phải đeo bao tay da trâu che mũi, trong lòng mắng thầm:

'Còn thối hơn cả chuồng dê.

'

Trong lều mọi người bởi vì cực độ thất vọng đối với hiện trạng, vốn phần lớn phản đối Biệt Hách, nhưng sau khi thấy Bả Hán Na Cát thì tất cả đều cúi đầu không nói.

Nói như thế nào thì họ cũng là bản bộ của Mông Cổ Tế Nông.

Hiện tại lại cần một tiểu tử không có râu mép che chở, nhân tình này đâu thể tiếp nhận được.



Triết Hách lại cảm giác có chỗ dựa vững chắc, hắn càng lớn tiếng nói:


- Đại ca, nhanh đáp ứng đi, thừa lúc các tộc nhân còn có thể động, chúng ta phải mau chóng xuất phát đi Thổ Mặc Xuyên.



Trước mặt nhiều người như vậy, Biệt Hách không thể làm Bả Hán Na Cát mất hết thể diện, dù cho tương lai sẽ thế nào hắn cũng không tiện nói, không thể đắc tội với đứa con mà Yêm Đáp sủng ái nhất.

Hắn liền cười nói với Bả Hán Na Cát:


- Bộ lạc khác đầu trốn tránh chúng tôi, chỉ có Đại Thành Đài Cát thì nhiệt tình như xưa.

Nếu như Biệt Hách còn không cảm động thì tệ quá rồi.



Nghe hắn nói như thế Bả Hán Na Cát mặt mày rạng rỡ nói:


- Không dám không dám, chờ ta thành thân với Chung Kim rồi, chúng ta chính là người một nhà mà.



- Nói đến Chung Kim.


Biệt Hách thoáng dừng lại, mỉm cười nói:


- Nó đi tìm sư phụ nó cầu viện rồi, trước khi đi nói với ta, Đại Thành Đài Cát đã đồng ý, trước khi nó trở về sẽ không nhắc lại việc quy thuận.



Bả Hán Na Cát nghe vậy thì đỏ mặt, không nghĩ tới Chung Kim lại đem chuyện mình đã thuận miệng đáp ứng nói cho đại cữu ca rồi:


- Ta vốn đâu có muốn nhắc tới, chỉ là trùng hợp đi ngang qua nên vào nói vài câu.



Hắ ngượng ngùng nói:


- Cứ coi ta chưa nói qua, coi ta chưa từng tới đây là được rồi.



Nói xong hắn liền rời khỏi căn nhà bốc mùi khó ngửi.



Xem ra dù cái khác là giả, nhưng cảm tình của tiểu tử này đối với Chung Kim là thật.

Biệt Hách cũng không ngờ được lời của muội muội lại có tác dụng với Bả Hán Na Cát như vậy, hắn không khỏi giảm đi chút địch ý với tiểu tử này.



- Nhưng mà.


Cảm thấy đồng ý đi như thế thì mất mặt quá, Bả Hán Na Cát dừng bước trước cửa trướng, quay đầu lại nói:


- Nếu như Chung Kim một tháng không trở lại, lẽ nào chúng tôi ở chỗ này đợi một tháng?



- Không quản thành hay không, trong một tháng khẳng định sẽ có tin tức.

- Biệt Hách thản nhiên nói:

- Đến lúc đó chắc chắn sẽ cho Đài cát một câu trả lời.



- Được, một lời đã định!

- Bả Hán Na Cát nhìn Biệt Hách nói.



- Một lời đã định!

- Biệt Hách gật đầu.



********

Cùng lúc đó, Thiểm Tây Du Lâm bảo, trong noãn thính, hành dinh của tam biên tổng đốc.



Cố lấy dũng khí nói xong câu đó, Nặc Nhan Đạt Lạp thấy Thẩm các lão vẫn cúi đầu ăn thịt dê, không có mở miệng trả lời.

Vương Sùng Cổ bên kia thì nghiêm mặt nói:


- Người Mông Cổ từ trước đến nay thay đổi thất thường, sao chúng tôi biết được qua mùa đông này các ngươi có thể phản loạn nữa hay không?



- Người Mông Cổ chúng tôi nói tín nghĩa nhất.

- Nặc Nhan Đạt Lạp rất không vui với lời đánh giá của Vương tổng đốc, hậm hực nói:

- Chỉ cần người Hán các ngươi đối đãi với chúng tôi sáu phần, chúng tôi sẽ trả lại các ngươi mười phần.


Dừng một chút hắn mới nói:


- Nếu như ngươi không tin thì ta có thể phát thệ với Trường Sinh Thiên.

(Thần tối cao của người Mông Cổ)

- Cho dù ngươi có cái tâm này, nhưng ngươi có thể thuyết phục tộc nhân của ngươi sao?

- Vương Sùng Cổ cười lạnh nói:

- Khói thuốc súng trận chiến Đông Thắng vừa mới đi, người các ngươi chết cũng không ít.



Nỗi đau tận đáy lòng bị Vương Sùng Cổ khơi dậy, Nặc Nhan Đạt Lạp chán nản nói:


- Đúng vậy, người chết không ít.



Rồi hắn chuyển đề tài, chậm rãi nói:


- Nhưng chỉ có lần thành phá nhân vong này khiến ta cảm nhận được nỗi đau khổ của người Hán khi bị chúng tôi cướp bóc.

Bạo lực không phải là thứ tốt, nó chỉ mang đến tử vong và hủy diệt, khiến người rơi vào nỗi đau đớn dài lâu.

Cho nên cho dù chiến tranh có tốt cũng không bằng hòa bình xấu nhất.



Chuyện này phải nói đến từ lúc trước Biệt Hách đi Hồi Hột cầu cứu binh, kết quả ngoại trừ Hoàng Đài Cát, đến Hà Sóc còn có Bả Hán Na Cát bảo bối tôn tử của Yêm Đáp.

Ý của lão già lưu manh Yêm Đáp đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ép cưới Chung Kim Biệt Cát, hoàn thành tâm nguyện của tôn nhi, cũng dễ bề thu Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ dắt lên lưng.



Ai ngờ đại quân còn chưa qua Hoàng Hà thì thành Tế Nông đã bị chiếm, Nặc Nhan Đạt Lạp cũng bị bắt làm tù binh.

Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ bị cái vận rủi này đương nhiên là xấu chuyện đối với Thổ Mặc Đặc bộ vốn đồng khí liền nhánh.

Nhưng đối với Bả Hán Na Cát thì dường như lại là một tin tức tốt.

Một là, không có vướng bận của lão trượng nhân, tỷ lệ ôm được mỹ nhân tức thì tăng nhiều.

Thứ hai, hắn thấy được cơ hội tốt đem Ngạc Nhĩ Đa Tư Tế Nông bộ làm của riêng.



Thật ra Nặc Nhan Đạt Lạp vừa chết, các con trai của Yêm Đáp liền có ý nghĩ chiếm đoạt các bộ của Ngạc Nhĩ Đa Tư, bất đắc dĩ thảo nguyên mấy năm liên tục đại hạn, khấu biên (cướp biên giới) lại liên tục chịu trở ngại, nuôi sống con dân cũng thành vấn đề lớn, thì làm sao dám tiếp nhận nhiều người hơn đến tranh thủy thảo chứ?



Đặc tính của dân tộc du mục đã quyết định họ cần diện tích mục trường lớn thì mới có thể duy trì sinh tồn cho bộ lạc.

Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ bị đuổi ra khỏi Sóc nội hiện tại tụ tập ở trên bình nguyên hậu Sóc của Thổ Mặc Đặc bộ.

Đợi đến khi mùa xuân mùa chăn thả vừa đến, khẳng định sẽ tranh cỏ tranh nước, cuối cùng ngay cả Thổ Mặc Đặc bộ cũng chịu liên lụy.



Cho nên trừ phi đoạt lại thành Đông Thắng để cho Ngạc Nhĩ Đa Tư bộ trở về Sóc nội thảo nguyên chăn thả, bằng không Thổ Mặc Đặc bộ không dám nuốt họ vào.

Vậy nên mặc dù trong các bộ Ngạc Nhĩ Đa Tư không ít lần phái người đi Hồi Hột, chủ động thỉnh cầu quy thuận nhưng Yêm Đáp kề cà không có trả lời thuyết phục.

Cũng không nói có thể, cũng không nói không thể.

Các con hắn tự nhiên vâng lão tử như như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng cự tuyệt lén liên lạc với các bộ Ngạc Nhĩ Đa Tư.



Chỉ một ngoại lệ, chính là Bả Hán Na Cát, vị Đại Thành Đài cát trẻ tuổi này không chỉ muốn cưới công chúa của Ngạc Nhĩ Đa Tư làm vợ, còn muốn ăn luôn cả bộ lạc của nàng.

Về phần mình có năng lực nuôi sống hơn 2 vạn người này hay không thì Bả Hán Na Cát không quá lo lắng.

Hắn tin tưởng cho dù gia gia không đáp ứng, Y Khắc Cáp Truân, nãi nãi thương yêu hắn nhất cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn tìm được đồng cỏ.



Vị quý nhân trẻ tuổi từ nhỏ đã kiêu căng này hạ quyết tâm liền tìm Biệt Hách xưa nay có giao hảo, nói ra ý nghĩ của mình.



Biệt Hách thường xuyên qua lại Hồi Hột nên biết rõ nội tình.

Hắn biết rõ Yêm Đáp sắp già rồi, mấy đường thúc của mình người nào cũng đang lén đoạt địa bàn, chỉ lo cha già vừa chết mình sẽ chiếm không được nhiều mục trường.

Dưới bối cảnh này, Bả Hán Na Cát chỉ có mấy trăm mẫu đồng cỏ, trên dưới một trăm dân, mà dám có chủ ý tới hai ba vạn nhân khẩu của họ, thật không biết nên nói hắn to gan lớn mật hay là si tâm vọng tưởng.



Trong lúc bó tay hết cách, Biệt Hách thà rằng cái gì cũng không làm cũng sẽ không đồng ý đề nghị không phụ trách nhiệm của Bả Hán Na Cát.

Sau đó hắn nói chuyện này cho muội muội, Chung Kim cũng kiên quyết không đồng ý.

Vì vậy hai huynh muội quyết định từ chối Bả Hán Na Cát.



Từ sau đó Bả Hán Na Cát không đề cập qua chuyện này nữa, Biệt Hách còn tưởng rằng hắn bỏ ý định rồi chứ.



***************

Hiện tại mới biết, Bả Hán Na Cát cũng không phải bỏ ý định, mà là du thuyết đệ đệ Triết Hách của Biệt Hách.

Dưới giáp công của tiền cảnh tốt đẹp hắn miêu tả cùng với hiện thực tàn khốc, một kẻ tay chân phát triển, đầu óc đơn giản như Triết Hách, lại thêm đầu vừa mới bị va đập mạnh quả nhiên vào tròng.

Vì thế hắn không tiếc phản bội thân ca ca của mình.



- Đến bây giờ thì mọi người cũng chỉ có thể tin tưởng ta thôi!

Hai huynh đệ đang trợn mắt với nhau thì rèm cửa bị hai người vạm vỡ xốc lên, Bả Hán Na Cát trong bộ da cừu lộng lẫy hăm hở lớn tiếng nói:


- Dù gì cũng tốt hơn ngồi chờ chết đúng không.



Nhưng rất nhanh hắn ngửi được mùi khó ngửi, hắn dùng ta

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-cu-nhat-pham-hy-vong-24086.html