Quan Cư Nhất Phẩm - Phong dữ đình - Quan Cư Nhất Phẩm

Quan Cư Nhất Phẩm

Tác giả : Chưa rõ
Chương 849 : Quan Cư Nhất Phẩm - Phong dữ đình

Sau khi cùng triều đình đạt thành nhận thức chung, Sách Nam Gia Thố liền đi cùng với 1000 lạt ma chuẩn bị xuất phát.

Nặc Nhan Đạt Lạp lo lắng cho tộc nhân của mình, nhưng chung quy cảm thấy Đại Minh không có khả năng thả mình trở về, cho nên khi Thẩm Mặc gọi hắn đến phòng Thiêm áp, hỏi hắn là có muốn tiếp tục đợi ở Du Lâm hay là đi về cùng các lạt ma, hắn có chút khó tin nói:


- Không phải là đốc sư đại nhân đang đùa ta đấy chứ?



- Ta đùa ngươi làm gì?

- Thẩm Mặc khép sách lại, cười nói:

- Đám lạt ma này mặc dù lòng đầy nhiệt tình, nhưng chung quy là nhân sinh địa không quen, không có người chủ nhà là ngài chiếu ứng, khẳng định từng bước khó khăn.



Nói đoạn Thẩm Mặc đứng dậy đi tới trước mặt hắn, mỉm cười nói:


- Ngài là Tế Nông của Mông Cổ, tại Hán địa giống như con hùng ưng bị buộc cánh, có thể làm được gì chứ?

Cứ trở về đi, dẫn dắt tộc nhân của mình thoát khỏi khốn cảnh, bước trên con đường hòa bình hạnh phúc.



Lúc này Nặc Nhan Đạt Lạp mới xác định Thẩm Mặc thực sự không phải là nói đùa, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm động, khàn giọng nói:


- Đa tạ đại nhân tín nhiệm, ta định không phụ nhờ vã.



- Sự tồn vong của tộc nhân, trọng trách hòa bình, tất cả đều đặt lên vai ngươi.

Trọng trách của Tế Nông rất nặng, áp lực cũng tự nhiên rất lớn.

- Thẩm Mặc nắm tay hắn:

- Cần phải đứng vững trước áp lực.

Chúng ta cùng nhau vì hòa bình Mông Hán mà phấn đấu!

- Ừh.



Nặc Nhan Đạt Lạp cũng cầm chặt tay Thẩm Mặc, động tình nói:


- Ta lấy danh nghĩa của Phật tổ phát thệ, đời này kiếp này quy thuận Đại Minh, tuyệt không làm bất cứ việc gì trái với đại nhân.



- Ta cũng lấy tổ tiên của mình phát thệ.

- Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Đối xử bình đẳng giữa người Mông và người Hán, toàn lực vì hòa bình vĩnh viễn của song phương, đưa người người Mông Cổ có được cuộc sống giàu có yên ổn!

Sau khi thề non hẹn biển, Thẩm Mặc đưa Nặc Nhan Đạt Lạp ra ngoài cửa, vừa thấy Ô Nạp Sở trong bộ võ sĩ phục màu đỏ tía cổ tròn, ống tay bó, đai lưng da trâu thặt chặt khiến vòng eo càng có vẻ thon nhỏ, hấp dẫn ánh mắt người.

Ngày hôm nay nàng không đội loại quan mạo của Mông Cổ mà dùng cây trâm buộc mái tóc lên, trán quấn khăn khảm lục bảo thạch, nổi bật dưới cổ áo lông cừu nhung trắng mịn, đôi mắt càng sáng trong, tư thế oai hùng hiên ngang.



Trong tụ điểm quân sự thiết huyết trang nghiêm, nữ tử này tựa như một đóa tuyết liên hoa sáng rực, ngay cả Thẩm Mặc cũng nguyện ý nhìn thêm hai lần.



Thấy được ánh mắt thưởng thức của Thẩm Mặc, Nặc Nhan Đạt Lạp cười hỏi:


- Đại nhân cảm thấy con gái của thế nào?



- Rất tốt.

- Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Chung Kim Biệt Cát như vì tinh tú của thiên địa, rất có phong thái của nữ tử không thua đấng mày râu, quả thật là niềm kiêu hãnh của Tế Nông đấy.



- Đúng vậy.

- Nhìn con gái, Nặc Nhan Đạt Lạp nở nụ cười kiêu ngạo:

- Cả đời này điều ta kiêu ngạo nhất chính là nuôi được một đứa con gái tốt như thế.



Đang nói thì ánh mắt của hắn lại trở nên phức tạp:


- Con gái là bảo bối của ta, khối mỹ ngọc ta yêu thích nhất.

Từ ngày nó trưởng thành, cả ngày ta suy nghĩ nên tìm cho con gái mình một người nam nhân thế nào thì mới có thể xứng đôi với nó.



- Ba.



Ô Nạp Sở mặc dù không sợ trời không sợ đất, nhưng chung quy là con gái, bị cha mình rao bán cũng xấu hổ đến đỏ mặt, có chút không nghe theo rồi.



'A.

' Nụ cười của Thẩm Mặc có hơi phức tạp, y nhìn Ô Nạp Sở nói:


- Chung Kim có lương phối chưa?



Mấy ngày này gặp mặt không ít, y và Ô Nạp Sở đã quen thuộc rồi, hỏi cái này cũng không tính thất lễ.



- Vẫn chưa.

- Nặc Nhan Đạt Lạp ngạo nghễ nói:

- Không phải là người làm cha này của mình mình quý, thật sự là trên thảo nguyên này, sau Yêm Đáp rất lâu đã không có anh hùng rồi, giới thanh niên không ai đáng để mắt hết.



Hắn không quản con gái đang ở bên nhéo hông mình thế nào, đăm đăm nhìn Thẩm Mặc nói:


- Lần này đến Hán địa, vốn tưởng vốn tưởng rằng mình có đến mà không có về, nhưng may mắn gặp được đại nhân, đối đãi ta như thượng khách, giúp ta như cha mẹ, phong tư khí độ, trí tuệ hàm dưỡng của đại nhân thật sự là ta bình sinh khó gặp.

Ta nghĩ, đại nhân chính là người ta vẫn muốn tìm.



Thoáng dừng lại, hắn như đã hạ quyết tâm rất lớn:


- Nếu như đại nhân không chê, ta sẽ gả con gái cho đại nhân!

Lời vừa nói ra, trong viện tức thì có thể nghe được tiếng kim rơi, ngay cả các vệ sĩ huấn luyện có tố cũng không khỏi bắt đầu thất thần.

Thầm nghĩ người này thật không biết thẹn, không ngờ rao bán cả con gái mình, sợ rằng ông trời cũng nguyền rủa hắn nửa đời sau làm hòa thượng thôi.



*******

- Ba.



Người thứ nhất định thần lại nhưng là Ô Nạp Sở, nàng đỏ bừng mặt, hàm răng cắn chặt môi dưới phúng phính:


- Không phải ba nói là hôn sự của con gái sẽ do bản thân làm chủ sao?



Xem ra chuyện này chưa có thương lượng qua trước, nàng tự nhiên trở tay không kịp.



- Là do con không có chủ ý nghiêm chỉnh.


Nếu nói ra rồi, Nặc Nhan Đạt Lạp đương nhiên phải giữ lập trường của mình:


- Tự nhiên ta phải giúp con quyết định rồi.



Hắn nhe răng cười nói với khuê nữ:


- Tin tưởng cha, nam nhân ưu tú hơn Thẩm đốc sư còn chưa sinh ra đâu.



- Ba thích thì tự ba gả đi.

- Chung Kim cũng ngăn không nổi xấu hỗ tức tối nữa, giậm chân một cái nói:

- Con sẽ không gả cho người Hán.



Nói xong không quản đến an toàn của cha mình nữa, nàng chạy đi ra ngoài mất.



- Con bé này.


Mắt thấy không thấy bóng nàng đâu nữa, Nặc Nhan Đạt Lạp xấu hổ cười nói với Thẩm Mặc:


- Thật ra nó vẫn rất có giáo dưỡng, chỉ là da mặt mỏng, xấu hổ thôi.



- Ha ha.


Thẩm Mặc lúc này mới từ trong tiết mục 'quái đại thúc chiếm đoạt tiểu la lỵ' định thần lại, cười khổ nói:


- Chẳng lẽ Tế Nông muốn chiếm tiện nghi của ta?



- Chỉ giáo cho?

- Nặc Nhan Đạt Lạp khó hiểu nói.



- Vốn là hai ta lấy huynh đệ xưng hô.

- Thẩm Mặc cười nói:

- Sao đột nhiên muốn ta gọi ngài là nhạc phụ rồi?



- Ôi, ý ta không phải vậy.



Nặc Nhan Đạt Lạp rất sợ Thẩm Mặc sẽ hiểu lầm.



- Đương nhiên ta biết.

- Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:

- Trước đây cũng chưa có giới thiệu qua với Tế Nông, thật ra trong nhà ta đã có thê thiếp, nữ nhân thành đàn.



Khóe miệng nhếch lên nụ cười tự hào lại bất đắc dĩ:


- Hai tiểu tử lớn nhất của ta qua năm tới đã 14 rồi, nếu như lớn thêm 2 tuổi nữa, không cần Tế Nông nói, ta đã sớm cầu kết thân gia với ngài rồi.



- Sao ta gánh vác được chứ.



Cũng không biết Nặc Nhan Đạt Lạp là quá thành thật, hay là rất muốn Thẩm Mặc gọi mình một tiếng cha, hắn cười ha ha nói:


- Tuổi tác chênh lệch tính cái gì?

Cáp truân nhỏ nhất của ta cũng bằng tuổi Chung Kim, mà cũng rất hạnh phúc đó thôi.



Cáp truân là ý chỉ phu nhân.



- Tế Nông diễm phúc không cạn, thật khiến người ước ao đó.

- Đầu óc Thẩm Mặc triệt để thoát khỏi đào sắc, khôi phục thanh tỉnh nói:

- Nhưng ta thật sự không thể không cố kỵ được.



Đoạn y hạ giọng nói:


- Thẩm mỗ là thần tử, được hoàng đế bệ hạ tin cậy, tiết chế cửu biên, dưới trướng trăm vạn tinh nhuệ, tuỳ cơ ứng biến, thủ tướng tài thuế mấy tỉnh.

Người Hán chúng tôi có câu, là 'Cây to đón gió, chỗ cao hút phỉ báng', nói chính là người như ta đấy.



- Lúc này ta lực chủ biến chiến tranh thành tơ lụa, đã dẫn tới nhóm Thanh Lưu Ngôn quan trong triều hết sức bất mãn.



Thẩm Mặc khẽ than một tiếng nói:


- Nếu như ta lại cưới con gái của Tế Nông, sợ rằng lập tức sẽ bị đạn chương của họ chôn sống mất.

Danh dự cá nhân của ta là chuyện nhỏ, đại sự nghị hòa giữa Hán Mông bị hủy mới là chuyện tuyệt đối không nên!

- Thế thì.



Khuê nữ người ta cũng không phải không gả được, nghe Thẩm Mặc nói vậy rồi Nặc Nhan Đạt Lạp tự nhiên sẽ không cưỡng cầu nữa.

Hắn có chút bất mãn nói:


- Xem ra là ta suy nghĩ không chu toàn, chỉ nghĩ tìm cho con gái một nam nhân tốt, nhưng lại quên chính sự.



- Thương thay tấm lòng cha mẹ thiên hạ.

- Thẩm Mặc cười ôn hòa nói:

- Mà ta quả thật không phải là lương phối gì đâu.

Chung Kim có lẽ nên tìm một thanh niên tuấn ngạn tuổi tác tương đương, mà không phải là gả cho kẻ cây khô quạ chiều như ta.



- Nếu đại nhân mà là cây khô quạ chiều.


Tâm tình Nặc Nhan Đạt Lạp chuyển biến tốt rất nhanh, hắn nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Thẩm Mặc, cười nói:


- Thế thì thanh niên thiên hạ không còn sống nữa rồi.




Tốt xấu cũng không có làm đối phương mất mặt, Thẩm Mặc đưa Nặc Nhan Đạt Lạp ra ngoài viện.

Khi quay lại trong phòng thì thấy Vương Sùng Cổ đang ngồi ở trên kháng, y lắc đầu quầy quậy nói:


- Đáng tiếc đáng tiếc.



- Đáng tiếc một đoạn nhân duyên tốt nhỉ.



Trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, làm cho quan hệ giữa hai người cải thiện rất nhiều, đã đến mức độ có thể tùy ý nói đùa rồi.

Vương Sùng Cổ cười nói:


- Ta thấy ngươi rất gượng ép, chắc hiện tại tim như bị đao cắt chứ gì?



- Cô nương tốt không nhiều, cứ để lại cho thanh niên đi.



Thẩm Mặc cười mắng rồi cầm lấy khăn lông ấm lau mặt, lại ngồi đối diện với Vương Sùng Cổ:


- Huống chi đóa hoa hồng này không chỉ có gai, chắc còn có độc nữa, nếu như ta trẻ đi 10 tuổi, nhất định sẽ đi tìm kích thích chơi.

Hiện tại, một nam nhân tam không như ta sao còn tư cách chơi cái này?



Khi nói lời này, trong lòng y hiện lên nữ tử như hoa Mạn Đà La kia.

Kết quả của trò chơi tình ái vốn tưởng là cao xa đó không chỉ thương tổn đôi bên, còn khiến những người khác lâm vào thống khổ, cuối cùng chỉ có thể tương vong thiên nhai, đã thành vết sẹo không thể tiếp xúc trong cuộc đời này của y.



Thấy Thẩm Mặc thoáng cái đã tinh thần sa sút, Vương Sùng Cổ biết y nhất định nhớ tới chuyện cũ đau lòng gì, hắn đành phải kết thúc đề tài:


- Tính ta lắm miệng, nhưng 'tam không nam nhân' là gì?



- Không thời gian không tinh lực không không gian.

- Thẩm Mặc lặng lẽ cười nói:

- Không nói lung tung nữa, nói chính sự đi.



- Ừm.



Vương Sùng Cổ gật đầu, thu hồi nét mặt vui cười.



- Bên Thích Kế Quang đã báo nguy lương thảo rồi, hắn đã thúc dục vài lần, yêu cầu vận chuyển lương thảo đến.



Thẩm Mặc nhìn Vương Sùng Cổ nói:


- Ta nghĩ lần này mượn cơ hội hộ tống lạt ma chuyển lương thảo qua cho họ.



- Lúc trước mang theo lương ba tháng.

- Vương Sùng Cổ nhỏ nhẹ nói:

- Hiện tại ít nhất còn có nửa tháng, hơn nữa ngưu dương thu được hẳn là có thể duy trì qua tháng giêng mà, cứ chờ người Mông Cổ không cầm cự nổi mà rút về Hà Bắc rồi mới tính.



- Nếu như họ vẫn không rút thì sao?

- Thẩm Mặc thở dài, cầm một phong thư trên bàn rồi đưa cho Vương Sùng Cổ nói:

- Đây là Quân tình ti vừa mới đưa tới, còn chưa kịp cho ngươi xem.



Vương Sùng Cổ cầm lấy xem, tức thì biến sắc nói:


- Yêm Đáp vẫn là xuất thủ rồi.



- Nếu như hắn thấy quân đội Hà Sóc vẫn còn thờ ơ, chẳng phải tâm phúc đại hoạn vài chục năm của Đại Minh ta rồi còn gì.

Lần này hắn vét sạch lương thảo trợ giúp Hà Sóc, mặc dù đối với các bộ Ngạc Nhĩ Đa Tư như muối bỏ biển, nhưng nếu tập trung cung cấp phù hợp thì cũng có thể duy trì một hai tháng.

Cho nên chúng ta muốn chờ họ chủ động lui thì khả năng không lớn đâu.

- Thẩm Mặc nói.



- Nhưng hiện tại đường đến Đông Thắng tuyết đã rơi ngập đầu gối, xe hoàn toàn không thể đi được.



Vương Sùng Cổ sắc mặt nghiêm túc nói:


- Trên vạn chiếc chiến xa truy trùng xa trong thành Đông Thắng cũng thành đồ bỏ đi; không có chiến xa kết doanh, làm sao chúng ta chống đối người Mông Cổ tập kích ban đêm?

Cho dù chúng ta có trọng binh bảo hộ, họ không đi đoạt, nhưng phóng hỏa đốt chúng ta thì luôn làm được.


Rồi hắn gằn từng chữ:


- Hơn nữa ta có thể khẳng định, họ vẫn không chịu trở lại, chính là đang đợi cơ hội này.



- Nói không sai, nhưng hiện tại chúng ta có biện pháp rồi.

- Thẩm Mặc cười thần bí nói:

- Phật sống trong miếu An Tây pháp lực vô biên, có thể giúp chúng ta vận quân lương đến Đông Thắng.



- Mấy ngày này đại nhân chắc không phải bị lạt ma kia.

Rồi chứ?

- Vương Sùng Cổ không tin nói:

- Hắn nói thế nào, chuẩn bị dùng xe gỗ, hay là khai đàn làm phép?



- Cũng không phải.

- Thẩm Mặc cười nói:

- Thật ra người ta đã sớm chuẩn bị cho tốt rồi, đừng nói với ta là ngươi không chú ý tới.



- Đại nhân là nói lạc đà đầy thành đó hả?



Thẩm Mặc vừa nói, Vương Sùng Cổ đã nghĩ tới đội lạc đà gần đây cuồn cuộn không ngừng đến Du Lâm bảo.

Chủ nhân của đội lạc đà này, có người Tạng người Mông người Hán, nhưng có một điểm giống nhau đó là đều thờ phụng Hoàng Giáo.

Đương nhiên, dựa theo giáo lí của người ta chính là thờ phụng vị Phật sống trong miếu An Tây đó.

Vương Sùng Cổ đã hiểu ý của Thẩm Mặc:


- Đại nhân muốn dùng lạc đà vận chuyển quân lương?



- Đúng vậy.


Thẩm Mặc dùng giọng điệu tán thưởng giải thích:


- Giống lạc đà này thật sự là tạo hóa của thiên địa.

Tứ chi dài, đủ dẻo dai, to bự, đặc biệt thích hợp đi trên mặt đất lầy.

Ngươi nhất định biết, nó có mỹ danh con thuyền trên sa mạc, nhưng chưa hẳn biết, nó thật ra còn là cao thủ trên tuyết.



- Cái này chưa biết thật, nhưng ta biết nó đi khá chậm.

Nếu không Yêm Đáp, Thổ Man, Ngột Lương Cáp đều không nuôi giống này chứ?

- Vương Sùng Cổ nói.


( Ngột Lương Cáp:

Cách gọi của người Minh đối với người Mông Cổ Mạc Bắc phía Đông)

Thẩm Mặc nói:


- Lạc đà đi quả thật rất chậm.

Cho dù ở trên mặt tuyết cũng không thể so được với ngựa thảo nguyên chân ngắn, nhưng không bằng được khả năng chịu vất vả như nó.

Lạc đà có thể dưới tình huống chở nặng 400 cân, mỗi ngày đi trên mặt tuyết 120 dặm, liên tục đi bốn ngày, vừa lúc có thể đi được một vòng vừa đi vừa về.



- Hơn nữa nó còn có chỗ tốt, một lần ăn no có thể mấy ngày không ăn.

Như vậy chỉ cần khi xuất phát cho ăn no một lần, trên đường đi lại không cần cho ăn nữa, cho nên cũng không cần mang theo cỏ khô.

So với la ngựa cũng một tải trọng, vật tư vận chuyển nhưng lại nhiều hơn.



- Xem ra đại nhân nghiên cứu đã lâu rồi, sao không nói sớm cho ta biết?

- Vương Sùng Cổ có chút oán trách nói.



- Vẫn chưa làm rõ có được hay không thì sao dám vội vã nói ra?

- Thẩm Mặc cười giải thích:

- Vạn nhất nếu như không được, chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ rồi?



- Được thôi, cuối cùng một vấn đề.

- Vương Sùng Cổ hỏi:

- Ứng phó thế nào với người Mông Cổ tập kích ban đêm?



- Đám súc sinh này còn có một diệu dụng hạng nhất.

- Thẩm Mặc cười nói:

- Trên đầu gối và trước ngực sinh ra chất sừng rất dày, rất thích hợp quỳ ngồi trên mặt đất, cho dù gặp phải cuồng phong cũng sừng sững bất động.

Các thương nhân liền lợi dụng đặc tính này, khi cắm trại hoặc khi gặp phải thời tiết xấu sẽ đem lạc đà xếp thành một vòng để thủ.

Hiệu quả rất tốt.

Năm đó khi Mông Nguyên diệt Hoa Lạt Tử Mô (Xorazm:

Quốc gia cổ đại nằm phía tây Trung Á ngày nay), diệt Kim diệt Tống đều dùng biện pháp này để cắm trại, được xưng là 'Hãi thành'.



Đoạn y cười nói:


- Đương nhiên ta cũng tùy miệng nói thế thôi, về phần có thể hay không thì, đội áp vận do Đông Thắng phái tới đã về Thần Mộc bảo rồi, chắc ngày mai Hồ Thủ Nhân có thể tới chỗ này, còn phải để cho họ tới ước định.



Vương Sùng Cổ gật đầu nói:


- Chuyện quan hệ trọng đại, quả thật phải ổn thỏa tốt hơn.



4 vạn Phục Sóc quân trở về từ biên ngoại thì phân nửa trước khi xuất phát nghỉ ngơi tại Định Sóc Bảo, một nửa còn lại nghỉ ngơi tại Thần Mộc bảo.

Hồ Thủ Nhân và Lý Thành Lương lĩnh binh chỉ mang theo mấy trăm hộ vệ, vội vã chạy tới Du Lâm bảo bái kiến đốc sư đại nhân.



Thẩm Mặc và họ đều là quen biết đã lâu, mặc dù cách xa nhau chưa tới mấy trăm dặm, nhưng là phân tiền tuyến và hậu phương, mấy tháng không gặp nên lúc này đặc biệt thân thiết.

Chuyện khác cứ đặt một bên trước, cứ phải rượu thịt mà khoản đãi bọn hắn một phen.



Đến khi cơm no rượu say rồi Thẩm Mặc mới hỏi tường tận việc tiền tuyến, mặc dù mỗi ngày y đều xem quân báo, còn có mật tấu của Quân tình ti, nhưng việc quân đội cứ phải nghe bản thân đương sự nói thì mới càng rõ ràng hơn.



- Trong thành Đông Thắng tất cả đều mạnh khỏe.

- Lý Thành Lương là người đi ra từ trong phủ của Thẩm Mặc, khi nói đều có vẻ tùy ý:

- Chỉ là hơi tốt quá rồi.



- Là sao?

- Thẩm Mặc cười hỏi.



- Tổ tiên của Thích soái khẳng định là một thợ ngoã.

- Lý Thành Lương lặng lẽ cười nói:

- Cả ngày an bài các huynh đệ xây dựng thêm tường thành, xây dựng thành phòng, còn thừa dịp mùa nước khô mở rộng thêm sông hộ thành.

Cừ thật, trước kia thành quách 10 dặm, hiện tại phải tới 20 dặm rồi.



- Lão lý ngươi than phiền cũng tận trời rồi, Thích soái đã giải thích qua nhiều lần rồi mà.



Hồ Thủ Nhân xuất thân Thích gia quân, nghe người ta nói xấu đại soái nhà mình, hắn đương nhiên không vui, liền phản bác:


- Làm như vậy là vì xuân tới sau khi khai chiến chúng ta sẽ có được một đại bản doanh vững chắc, thứ hai, cũng có thể làm cho các tướng sĩ bảo trì thể năng, để không sau một mùa đông tất cả đều gỉ sét hết.



- Ta tức thì cũng chỉ tức ở đây thôi.

- Lý Thành Lương nghiến răng nói:

- Lão Hồ ngươi lĩnh là phúc trọng binh, sửa tường thành là công tác bản chức, đương nhiên làm không biết mệt rồi.

Nhưng ta dẫn là kỵ binh! Từ khi xuất biên chỉ đánh một trận như muỗi chích, sau đó đánh Đạt Nhĩ Hỗ Đặc không cần ta, công thành Đông Thắng không dính dáng đến biên.

Sau khi đánh hạ thành Đông Thắng ta chủ động thỉnh chiến bao nhiêu lần, nhưng vẫn bị áp chế, cả ngày chỉ biết sử tường thành với sửa tường thành.

Ta thấy Thích soái không biết có phải ta không phải là chi chính nên cho ta ra rìa hay không!

- Ngươi nói vớ vẩn gì vậy!

- Hồ Thủ Nhân sầm mặt, khẽ quát:

- Đừng có mà lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử!

- Là quân tử thì phải thẳng thắn!

- Mượn rượu, Lý Thành Lương đem bất mãn tịch tụ cả mùa đông phát tiết ra.



Mới từ tiền tuyến xuống, hai người đều miệng nhạt tếch, bởi vậy bất tri bất giác đã uống hơi nhiều.

Vốn còn có thể áp chế rượu mà bảo trì thanh tỉnh, nhưng nộ khí vừa dâng thì xông thẳng lên đầu, hồn nhiên đã quên thân ở đâu, đối phương là ai.

Thế là cãi nhau chí chóe, bước tiếp theo liền muốn động thủ rồi.



Lại nghe một tiếng xoảng vang lên, hai người sợ giật mình nhìn lại, là đốc sư đại nhân đã ném bình rượu xuống đất.



Thị vệ lập tức dũng tiến vào trong sảnh, nhìn chằm chằm hai tướng quân đang trọng trạng thái chọi gà.

Hai người mới biết việc lớn không tốt, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội.



- Là ta sai, không nên cho các ngươi uống rượu.

- Thẩm Mặc buồn bã thở dài nói:

- Quan quân pháp ở đâu?



- Có ty chức.

- Một võ tướng tứ phẩm vội vàng tiến đến.



- Chuyện ngày hôm nay nên nghiêm phạt ta thế nào?

- Thẩm Mặc thản nhiên nói.



- Việc này.



Quan quân pháp mặc dù mỗi ngày đều phải đưa ra không ít quân pháp, nhưng nào dám định tội đốc sư?

Hắn ấp úng nói:


- Đốc sư có tội gì?



- Say rượu trong doanh trại.

- Thẩm Mặc nói.



- Đây là hành dinh của ngài, không phải là quân doanh.

- Quan quân pháp nói:

- Huống hồ lại là buổi tối, không có quy định không được uống rượu.



Lúc này bởi vì chuẩn bị chuyển đi vật tư, Vương Sùng Cổ vừa mới từ bên ngoài trở về biết chuyện vội vã giúp khuyên giải đốc sư đại nhân.



- Nói chung là không đúng.

- Thẩm Mặc khoát tay nói:

- Nếu như lúc này có quân tình khẩn cấp, chẳng phải hỏng việc rồi sao?

Nếu không có quy định, thì án phân nửa tội say rượu trong doanh trại tới nghiêm phạt đi, nên bao nhiêu?



- Vâng.

- Quan quân pháp ấp a ấp úng nói:

- Bốn mươi quân côn.



- Được, hành hình đi.



Thẩm Mặc đứng dậy, cởi xuống miên bào xanh trên người, lộ ra áo đơn trắng bên trong, rồi bước nhanh ra ngoài cửa.



Lý Thành Lương và Hồ Thủ Nhân lúc này mới định thần lại, vội vàng dài bước tiến lên, mỗi người một bên kéo cánh tay y lại, quỳ xuống đất cầu xin:


- Ngài muốn chúng tôi tự sát tạ tôi sao.



- Sao lại nói thế?

- Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Mông ta ăn quân côn, có quan hệ gì với các ngươi đâu?



- Ngài cũng đừng làm chúng tôi không còn mặt mũi nào.



Đây vẫn là lần đầu Lý Thành Lương thấy có người tức giận như thế này, trong lòng lại càng sợ hãi.

Y đối với bản thân đã nhẫn tâm như vậy, đối với người khác thì đừng nói:


- Côn này cứ để chúng tôi nhận đi, mỗi người 80 cái cũng được.



Hồ Thủ Nhân cũng có suy nghĩ này.

Nếu như hắn để Thẩm Mặc ăn gậy, trở lại Thích Kế Quang chắc lột da hắn luôn, vì thế hắn khàn giọng nói:


- Nếu ngài không đáp ứng, mạt tướng chỉ có thể tìm sợi dây treo cổ, không dám gặp ai nữa.



Vương Sùng Cổ cũng được mở mắt, thầm nghĩ vẫn là lần đầu thấy có người tranh chịu đòn.



Thấy bọn họ trái cầu phải xin, Thẩm Mặc mới miễn cưỡng đáp ứng:


- Bỏ đi, một người chịu 20 cái cho tỉnh rượu.



Hai người liền thiên ân vạn tạ, khi xuống đường còn bắt chuyện với thân binh của Thẩm Mặc:


- Đứng đó làm gì, cầm gậy đi.



***********

Đợi tất cả mọi người lui ra rồi, Vương Sùng Cổ vươn một ngón tay cái biểu thị kính ngưỡng đối với Thẩm Mặc.

Thật ra hôm nay xung đột giữa Lý Thành Lương và Hồ Thủ Nhân mặc dù ngẫu nhiên nhưng cũng có nhân tố tất nhiên của nó.

Lâu không xuất chiến dẫn đến tâm tình phiền táo, mâu thuẫn giữa các phe phái khác nhau nổi lên.

các loại tâm tình tiêu cực hỗn hợp lại tùy thời cũng có thể gây nên phiền toái lớn.

Ở trước mặt Thẩm Mặc cũng dám cạch nhau, điều này hầu như là nhất định.



Cho nên chuyện ngày hôm nay nếu như không xử lý hai người, một khi truyền tới thành Đông Thắng tất sẽ khiến các phương diện càng thêm mất đi ràng buộc, từ đó ấp ủ thành đại họa.

Nhưng mà hai người họ dù sao cũng là công thần từ tiền tuyến xuống, đại công chưa thưởng mà đã trừng phạt, tất sẽ khiến hai người không cam lòng, truyền ra ngoài cũng sẽ khiến người khác cảm thấy y thưởng phạt bất công, quá coi trọng quyền uy của mình.



Đừng thấy sự tình không lớn, nhưng xử lý không tốt thì sẽ phiền phức thật.

Nhưng ở chỗ Thẩm Mặc thì tuyệt không phải là vấn đề, y có thể khiến cho hai người cầu bị phạt, lĩnh quân côn mà cứ như chiếm được tiện nghi lắm vậy.



- Trước mặt ta mà còn vậy, có thể thấy trong thành Đông Thắng đã thành thế nào rồi.



Trên mặt Thẩm Mặc không hề có vẻ đắc ý, y nói với Vương Sùng Cổ:


- Thích Nguyên Kính mặc dù năng lực trị quân vô song, nhưng dù sao Đại Minh đã nhiều năm không có võ tướng làm thống soái, hắn lo áp lực trong triều đối với ta nên khó tránh khỏi thoải mái làm việc.



Rồi y cười khổ nói:


- Ngươi cho là Thích Nguyên Kính vì sao lại phái hai người họ trở về?

Không phải là muốn ta giúp dọn dẹp một chút sao?



- Đại nhân và Thích tướng quân tin tưởng thông cảm nhau, tương lai nhất định lưu truyền thành giai thoại.

- Vương Sùng Cổ cười nói.



- Đó cũng phải trước sau vẹn toàn mới được.



Thẩm Mặc buột miệng nói một câu không đầu óc, lại nghiêm mặt nói:


- Xem ra năm tới ta cần phải đến thành Đông Thắng trấn chỉnh cho hắn rồi.

Không thể để cho đám kiêu binh hãn tướng làm nhiễu đại kế của chúng ta được.



- Còn bên Du Lâm bảo thì làm thế nào?

- Vương Sùng Cổ cười khổ nói:

- Hơn 10 vạn dân phu, thuế ruộng mấy tỉnh, còn có loạn mệnh của Bắc Kinh, yêu cầu của Đông Nam, tính toán của Sơn Tây.



Minh thương ám tiến từ bốn phương tám hướng lo không xuể, không phải một tổng đốc tam biên như ta lo được.



- Ngươi đừng vội tự coi nhẹ mình.

- Thẩm Mặc cười nói:

- Phần lớn rắc rối ngươi đều có thể tự xử lý được, chỉ là không muốn giành danh tiếng của ta, vẫn giấu dốt mà thôi.

Ta đi Đông Thắng cũng tốt, để lại cho người sân khấu mà thi triển.

Bằng không khi luận công ban thưởng ngươi vẫn chỉ xếp sau.

Nếu như không thể lập được uy tín, tương lai sao ta có thể giao trọng trách kinh lược tây bắc cho ngươi được?



- Đại nhân.



Vương Sùng Cổ biết Thẩm Mặc là người nghĩ sâu tính kỹ.

Hắn nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể nặng nề gật đầu.




Lúc này, Lý Thành Lương và Hồ Thủ Nhân đã ăn xong quân côn đang tập tễnh đi vào.

Tố chất sức khỏe của hai người quả thật rất tốt, cũng không cần người đỡ, mông chỉ không ngồi được thôi.



- Lần này các ngươi chịu đánh giúp ta.

- Thẩm Mặc bảo hai người nằm lên kháng, quân y đi qua xử lý vết thương cho họ, y ngồi đối diện hai người, nghiêm mặt nói:

- Nhưng ta không nhận ân tình này của các ngươi, bởi vì các ngươi làm ta thất vọng quá.



- Nếu không, đại nhân lại đánh chúng tôi một trận nữa đi.

- Hai người thần sắc buồn bã nói:

- Chứ ngài nói như vậy, còn khó chịu hơn cả ăn quân côn.



- Nếu có thể khai thông được cái đầu gỗ của các ngươi thì ta cũng không ngại cho thêm mấy trăm gậy.

- Thẩm Mặc cười lạnh nói:

- Nhưng có hữu dụng không?

Lời tận tình khuyên bảo ta còn nói ít hả?

Trận này có ý nghĩa thế nào, các ngươi đã quên hết rồi sao?



- Không có.



Hai người lắc đầu nói.



- Nói xem.

- Thẩm Mặc hạ lệnh.



- Đối với triều đình thì trận này có thể đánh ra an bình 50 năm cho tây bắc, giúp triều đình hàng năm tiết kiệm một phần ba quân phí và lương thảo, có thể rút đi trọng binh kinh lược kế liêu, triệt để tiêu trừ uy hiếp của thiết kỵ Mông Cổ đối với Đại Minh, do đó khiến triều đình có thể buông tay phá cũ lập mới, mở ra bố cục Trung hưng.



Hai người ngươi một câu, ta một câu, thuộc lòng từng chữ đọc:


- Đối với quân nhân chúng ta thì nó càng có ý nghĩa phi phàm, thành tựu cá nhân công lao bất thế, được hưởng quan cao hiển hách, phong thê ấm tử.

Cũng có thể khiến địa vị quân đội đạt được đề thăng lớn từ sau sự biến Thổ Mộc bảo.

Đại nhân, chúng tôi nói có đúng không?



- Không sai lắm.

- Thẩm Mặc gật đầu, hỏi:

- Các ngươi có phải cảm thấy nhiêu đó còn chưa đủ phân lượng hay không?



- Đủ rồi, quá đủ rồi.

- Hai người vội vàng lắc đầu, cảm thấy không đúng, lại cố gật mạnh đầu.



- Vậy vì sao không thể thu lại chút kiêu ngạo, nhỏ mọn, tật xấu đó của mình, chân thành đoàn kết, vượt qua một cửa này chứ hả?



- Đại nhân, chúng tôi chỉ là nhất thời nóng đầu, tuyệt đối không có lần sau đâu.



- Ta thấy không chỉ là nhất thời nóng đầu đâu?

- Thẩm Mặc như ảo thuật cầm ra một sấp văn giản dày rồi trải trước mặt hay người nói:

- Đây đều là nóng đầu hả?

Ta thấy nên cần uống thuốc hạ nhiệt rồi đó.


Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-cu-nhat-pham-phong-du-dinh-24089.html