Quan Cư Nhất Phẩm - Sách Nam Gia Thố - Quan Cư Nhất Phẩm

Quan Cư Nhất Phẩm

Tác giả : Chưa rõ
Chương 848 : Quan Cư Nhất Phẩm - Sách Nam Gia Thố

Trong phật đường đàn hương lượn lờ, Thẩm Mặc vẫn đang bưng ly trà, mỉm cười nghe Sách Nam Gia Thố thuyết pháp, thật ra y rất ước ao những người có tín ngưỡng này, bất đắc dĩ mình đã rơi vào ma đạo, đời này sợ rằng không còn cơ hội đi tìm cảnh địa cực lạc đó nữa.



Nhưng khi nghe được Ô Nạp Sở lại muốn Phật sống liếm cái mũi của mình thì y không khỏi thầm mướt mồ hôi thay Sách Nam Gia Thố.

Mặc dù y không phải là tín đồ, nhưng đọc nhiều sách vở, biết [Kinh A Di Đà] có nói:

'Phàm phu lưỡi qua chóp mũi, tỏ rõ ba đời không nói dối.

Phật là vô lượng kiếp tới nên chưa từng nói dối!' cho nên Sách Nam Gia Thố không thể cự tuyệt.



Thẩm Mặc đành phải khẽ ho một tiếng, nghĩ tạo ra một đường lui cho Sách Nam Gia Thố.

Nhưng thấy Phật sống cười tủm tỉm nói:


- Không biết nữ thí chủ tin rồi thì đối với ta có tác dụng gì?



- Làm được rồi.

thì ta sẽ quy y.

- Ô Nạp Sở khéo cười nói.



- Phật của ta chỉ độ người thành tâm.

- Sách Nam Gia Thố cười nói:

- Không bằng như vậy đi, nữ thí chủ đáp ứng ta một việc, được không?



Ô Nạp Sở lanh lẹ gật đầu.



- Nữ thí chủ xem đây.



Sách Nam Gia Thố nói xong liền từ từ thè lưỡi ra, dưới ánh mắt chăm chú của ba người, khẽ liếm chóp mũi của mình một cái.



Nặc Nhan Đạt Lạp thè lưỡi ra thử, phát hiện cho dù có nhăn mặt thành cúc hoa cũng không thể làm được.

Hắn không khỏi khâm phục:


- Thượng sư quả nhiên là đại đức.



'Cừ thật, thảo nào năng ngôn thiện biện như thế.

' Thẩm Mặc không khỏi thầm líu lưỡi, đây là tiêu chuẩn của miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo.



Về phần Ô Nạp Sở thì nhìn đến ngây người, thì ra trên đời này thật sự có người liếm được mũi của mình?



Sách Nam Gia Thố cố ý dừng đầu lưỡi tại trên mũi chốc lát, đợi ba người đều thấy rõ rồi mới chậm rãi thu lại, cười nói:


- Nữ thí chủ nhìn rõ chưa?



Ô Nạp Sở gật đầu, không lời nào để nói, đành phải áy náy biểu thị thất lễ.



- Thế gian này chúng ta giảng Sa Bà thế giới là thế giới ô nhiễm.

Sa Bà thế giới chúng sinh kiên cường khó cảm hóa, nghiệp chướng sâu nặng.

Tại Sa Bà thế giới khổ! Chúng sinh trong cái khổ này lại không biết được phương tây có một Niết bàn cực lạc, cho nên phật giới thiệu cho chúng ta.

Dựa vào cái gì chúng ta có thể tin tưởng?

Bằng phật không nói dối.



Sách Nam Gia Thố liền trang nghiêm nói:


- Không biết ba vị thí chủ có nguyện hao tâm tốn sức nghe ta giảng một đoạn [Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm Kinh] không?



- Rất sẵn lòng.

- Ba người chắp tay lại nói.



***********

[Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm Kinh] nghe nói là Thích Ca Mâu Ni phật sau khi thành đạo trong thiền định tuyên giảng cho các Bồ Tát thượng thừa như Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát khi giải thích vô tận pháp giới, là một trong những kinh điển quan trọng nhất của đại thừa phật giáo, được đại thừa chư tông tôn sùng là 'Kinh trung chi vương' của tuyên giảng đốn giáo viên mãn, được cho rằng là bản giới thiệu về thế giới quan hoàn chỉnh nhất của phật giáo.



Đành phải thừa nhận, 4 tuổi bắt đầu học kinh, 8 tuổi lên đài giảng kinh, đến nay đã phát dương phật pháp 20 năm, Sách Nam Gia Thố quả thật có lý giải thấu triệt đối với kinh học, lại còn miệng lưỡi lưu loát, khiến người nghe không thể tự kềm chế.



Mặc dù đã nói rất thô sơ giản lược, nhưng Sách Nam Gia Thố vẫn nói hết ba ngày mới tính là đưa ba người cưỡi ngựa xem hoa xem qua [Hoa Nghiêm Kinh] một lần.



Nhưng chỉ có loại cưỡi ngựa xem hoa này cũng đã làm cho Nặc Nhan Đạt Lạp hãm sâu vào trong, đợi Sách Nam Gia Thố vừa nói, hắn liền phủ phục dưới chân thượng sư khẩn cầu quy y.



Thấy phụ thân như vậy, Ô Nạp Sở cũng chỉ quỳ xuống khẩn cầu theo.



Quy y là cơ sở nhập môn của Phật tử tu hành.

Sách Nam Gia Thố nói cho tín đồ tu tập phật pháp, đầu tiên phải phát bồ đề tâm, xác lập chí hướng thành Phật.

Mà khi phát bồ đề tâm lại phân hai loại, Nguyện bồ đề tâm và Hành bồ đề tâm.

Cái trước là cơ sở của cái sau, có thể lý giải là nguyện vọng và hành động.

Nếu như muốn làm tốt Hành bồ đề tâm thì trước tiên phải có cơ sở của Nguyện bồ đề tâm, mà cơ sở của Nguyện bồ đề tâm chính là quy y.



'Quy y' theo như lời của Phật Giáo Tây Tạng chính là đem thể xác và tinh thần của mình tất cả đều ký thác trên người đối phương, dưới sự chỉ dẫn tu luyện của đối phương đạt được mục đích siêu thoát luân hồi, đăng bỉ cực lạc.

Mà trong giáo lí của Phật Giáo Tây Tạng, đối tượng quy y chỉ có thể là tam bảo.



Cái gọi là tam bảo, tức là 'Phật, pháp, tăng'.

Phật đà, là dịch âm của 'Giác' trong Phạn văn.

'Giác' là 'Đoạn, lợi, trí', là nhị chướng thanh tịnh, trí tuệ đều viên mãn.

Một người đại thành tựu như thế được xưng là phật; 'Pháp' chính là giáo huấn giáo pháp phật đà tuyên giảng; 'Tăng' không phải là tăng nhân bình thường, mà là thánh tăng đã thành tựu, tỷ khưu đã có lĩnh ngộ.



Nói cách khác, ngươi muốn siêu thoát luân hồi, đăng bỉ cực lạc, nhất định phải đem toàn bộ thể xác và tinh thần đều ký thác trên người 'Phật pháp tăng'.

Sau khi ngươi quy y phật sẽ không thể tái quy y quỷ thần thế gian; sau khi quy y pháp sẽ không thể tái thương tổn sinh chúng khác; sau khi quy y tăng thì sẽ phải toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn, cung phụng hắn, nghe theo giáo huấn của hắn, cẩn tuân dụ lệnh của hắn.

Bởi vì hắn là người duy nhất trong tam bảo có thể đối thoại với ngươi, ý của hai người trước đều yêu cầu do hắn tới chuyển đạt, trình bày và phát huy, cho nên 'tăng' chính là người phát ngôn của phật pháp tại thế gian, địa vị của tăng tự nhiên chí cao vô thượng, mỗi một câu tăng nói tự nhiên đều tồn tại như chân lý phật pháp.



Mà thánh tăng có thành tựu là ai?

Tự nhiên là Phật sống chuyển thế như Sách Nam Gia Thố rồi.



Những lời này thật sự lợi hại, có thể khiến tín đồ hoàn toàn không để ý tới chính quyền thế tục quyền.

Bởi vì các quý nhân của chính quyền thế tục tự thân còn đang trong luân hồi, tự nhiên vô pháp dẫn đạo các tín đồ siêu thoát vãng sinh, chỉ có hoàn toàn nghe theo các thánh tăng tỷ khưu, mới là phương pháp duy nhất được cứu trợ.



***********

Sách Nam Gia Thố đưa tay đặt lên đỉnh đầu Nặc Nhan Đạt Lạp, quán đỉnh cho hắn, cũng sau khi trải qua Phạn âm tụng ca dùng tịnh thủy vẩy lên đầu hắn, tiếp nhận hắn quy y, cũng ban thưởng pháp danh 'Tán khắc lạp ngõa nhĩ', ý tứ là 'Nhân từ như hải' .



Nhưng khi đến Ô Nạp Sở thì Sách Nam Gia Thố lại nhắm mắt lắc đầu nói:


- Nữ thí chủ còn chưa thể quy y.



Ô Nạp Sở trừng con mắt đen lúng liếng nói:


- Vì sao chứ?



- Bởi vì đã quy y phật đà thì sẽ không thể bái chư thiên thần quỷ khác, đã quy y thánh pháp thì phải lấy giáo pháp của phật đà mà hành chỉ, nhất là không thể giết người hại mệnh; đã quy y thánh tăng thì không tin dị giáo bàng môn, cũng không lui tới cùng tội hữu.



- 'Tội hữu' là gì chứ?

- Ô Nạp Sở không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Sách Nam Gia Thố, ánh mắt đó đen kịt sâu thẳm, giống như ẩn chứa vũ trụ ảo diệu, khiến người không sinh ra được ý nghĩ nói dối.



- 'Tội hữu' chính là những người chỉ bảo, dụ dỗ chúng ta thương tổn người khác, không nghe theo nhân quả.

- Sách Nam Gia Thố mỉm cười nhìn Ô Nạp Sở nói:

- Nữ thí chủ có tội hữu như vậy không?



'.

'

Ô Nạp Sở biến sắc vài lần, cuối cùng cúi đầu nói:


- Không có.



- Được, ta tạm tin tưởng thí chủ

- Sách Nam Gia Thố mỉm cười nói:

- Tuy nhiên Mật tông có luật, pháp không tuỳ tiện truyền.

Cơ duyên của thí chủ chưa tới, lần này ta không thể tiếp thu thí chủ quy y, nữ thí chủ còn phải chịu thêm khổ ải tại nơi hồng trần.



Nặc Nhan Đạt Lạp vừa muốn mở miệng thì thấy thượng sư giơ tay lên rồi nói với Ô Nạp Sở:


- Ta thấy nữ thí chủ tướng mạo bất phàm, tương lai có lẽ liên quan đến phúc lợi của nghìn vạn người, hy vọng thí chủ có thể tự giải quyết cho tốt, đừng rơi vào tà môn ma đạo.



Rồi hắn vươn ngón tay khẽ điểm một cái lên trán Ô Nạp Sở, nàng liền cảm thấy một cổ mát lạnh dọc theo đầu ngón tay của hắn tiến vào đầu rồi một đường xuống phía dưới, qua đầu mũi cằm rồi đến ngực, cuối cùng dừng lại tại tim.

Tiếp đó nghe Sách Nam Gia Thố nhỏ nhẹ nói:


- Ta đã để lại một điểm thanh minh trong lòng thí chủ, hy vọng từ nay về sau thí chủ làm gì cũng phải suy nghĩ kĩ, để tránh khỏi hối tiếc cả đời.



Nếu như trước khi nói Ô Nạp Sở còn có thể bảo vệ cho lòng thanh minh, nhưng trải qua ông Phật sống này một phen vân vê kéo thả, nàng không khỏi thất hồn lạc phách, giống như vô hạn tâm sự nảy lên trong lòng.



- Lạp Ngõa Nhĩ, dẫn con gái của ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.

- Sách Nam Gia Thố phân phó:

- Ta và đốc sư đại nhân có lời muốn nói.



- Vâng.



Nặc Nhan Đạt Lạp phủ phục hành lễ, sau đó dẫn con gái lui xuống.



Sách Nam Gia Thố cũng cho hạ nhận lui ra, trong đường chỉ còn lại hắn và Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc mỉm cười hỏi:


- Thượng sư xem ta có phật duyên không?



Phật sống đi xuống pháp tọa, ngồi ở vị trí của Nặc Nhan Đạt Lạp lúc trước rồi cười nói:


- Đương nhiên là có, thật ra bản thân đốc sư không biết, ngài cũng là một vị tỷ khưu chuyển thế của Hoàng Giáo ta.



- Hả?


Thẩm Mặc ngưng lại ly trà đang bưng trên tay, nhìn Sách Nam Gia Thố nói:


- Vì sao bản thân ta không biết?



- Chuyển thế linh đồng là cần phải có cao tăng tiếp dẫn giáo huấn, tu hành hơn 10 năm mới có thể ngộ được bản thân của mình.

- Sách Nam Gia Thố thần bí cười nói:

- Mà sư đệ chuyển thế tại Trung Nguyên, giáo ta tại Hán địa bất lực, vô pháp tiếp dẫn sư đệ, cho nên sư đệ vẫn xuất phát từ trạng thái lờ mờ, vô pháp hiểu kiếp trước của mình.



- Ha ha.



Thẩm Mặc đưa ly trà lên môi, chậm rãi hớp một ngụm trà bơ không quen uống lắm, tâm niệm thay đổi chốc lát mới mỉm cười nói:


- Vậy làm sao mới có thể hiểu được kiếp trước?



- Nếu là tuổi nhỏ chưa kịp vỡ lòng, chỉ cần tỷ khưu quán đỉnh là được.

- Sách Nam Gia Thố nói:

- Nhưng hôm nay sư đệ đã qua cái tuổi lập niên, đã sớm tâm trí thành thục, khó có thể dao động, cố quán đỉnh có thể sẽ nhiễu loạn thần chí của ngươi, không thể làm.



Thoáng dừng lại hắn mới nói:


- Cho nên ngoại trừ bản thân tu hành, không còn con đường nào khác.



'.

' Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị đã biết.



- Có lẽ sư đệ đang cho là ta đang nói dối.

- Sách Nam Gia Thố cười rộ lên nói:

- Nhưng ta có thể chứng minh cho sư đệ xem.



- Làm sao chứng minh?

- Thẩm Mặc trầm giọng nói.



- Dùng phương pháp Mật tông của ta.

- Sách Nam Gia Thố càng cười đến thần bí hơn:

- Thế nhưng muốn sư đệ phải hoàn toàn cởi mở tâm linh với ta, bởi vì mặc dù sư đệ chưa từng tu luyện, nhưng dù sao cũng là tỷ khưu chuyển thế, tinh thần hết sức cường đại, trừ phi sư đệ chủ động buông ra, bằng không ta cũng không thể giúp được.



Thẩm Mặc nhíu mày một cái rồi xòe ra, tâm tình trở nên có chút phức tạp.

Mặc dù y không tin quỷ thần, nhưng đối phương dù sao cũng là thánh tăng một phương của Phật Giáo Tây Tạng, mãi cho đến 500 năm sau vẫn được giáo đồ cuồng tin, thủ đoạn đạo hạnh đều tuyệt đối không thể khinh thường.

Vô ý thức nghĩ muốn cự tuyệt, rồi lại mơ hồ cảm thấy đối phương sẽ không hại mình, bởi vì nó đối với hắn không có chỗ tốt gì.



Thấy y trầm ngâm, Sách Nam Gia Thố cũng không nóng nảy, chỉ đốt thêm một cây Tạng hương rồi cắm ở giữa hai người.



'Mà thôi.

' Thẩm Mặc rất nhanh liền minh bạch tình cảnh, lúc này cự tuyệt là không có khả năng rồi, vậy cũng chỉ có cẩn thận ứng phó, nghìn vạn lần không thể trúng kế đối phương.

Y liền gật đầu, trầm giọng nói:


- Mời.



Sách Nam Gia Thố vươn tay nói:


- Xin đưa tay phải của sư đệ cho ta.



Thẩm Mặc theo lời vươn tay, Sách Nam Gia Thố nhẹ nhàng cầm lấy, mỉm cười nói:


- Nhắm mắt lại, hít thở từ từ, nghe ta tụng một đoạn kinh văn.



Thẩm Mặc liền nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở từ từ, nghe Sách Nam Gia Thố dùng một loại thanh âm trầm thấp dễ nghe ngâm thần bí Phạn âm.



Ban đầu Thẩm Mặc còn bảo trì cảnh giác, nhưng Phạn âm này lấy một loại tiết tấu kỳ quái truyền vào trong đầu y, lại dẫn dắt hô hấp của y từ từ chậm lại.

Bất tri bất giác cả người cảm giác mơ màng, yên ả, cũng chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng hình như lại rõ ràng minh bạch.

Lại giống như trở về với trạng thái trẻ con, sinh mệnh lại bắt đầu một lần nữa.

Y thấy được kiếp trước của mình, thuở nhỏ cha mẹ mất sớm, ở trong viện phúc lợi đến 16 tuổi thì thi đỗ vào trường đại học trọng điểm số một số hai toàn quốc, sau khi tốt nghiệp về quê bước vào một cơ quan Chính phủ, 10 năm rèn luyện, rốt cuộc đã đến thời gian xuất đầu, nhưng sau một lần bệnh nặng thì hôn mê, thần kỳ về tới 500 năm trước, trở thành một thiếu niên 14 tuổi tên Triều Sinh.

Sau đó từ nỗi đau phụ tử gắn bó đến niềm vui động phòng hoa chúc; từ gian khổ học tập đến đắc ý kim bảng đề danh; từ thân hãm lao tù đến niên thiếu đắc chí; từ lệnh doãn một phủ Giang Nam đến tể chấp Long Khánh triều; từ tiểu tốt thời Nghiêm đảng đến nhất ngôn cửu đỉnh hậu Từ đảng; Từ chiến trường Đông Nam gian nan đến thảo nguyên Tái thượng (phương Bắc ngoài Trường Thành) hào hùng; Từ cùng chung chí hướng đến tính toán nhau trở mặt thành thù.



Từng màn lướt qua, từng đợt vui buồn trùng kích tâm linh y, khiến y khi thì lã chã rơi lệ, khi thì tự than tự vãn.



********

Loại trạng thái giằng co này không biết bao lâu, khi y mở mắt ra thì cây Tạng hương vừa mới cháy rụi.

Y thấy Sách Nam Gia Thố đang mỉm cười nhìn mình.

Y đưa tay xoa gương mặt mình, phát hiện hình như mình đã trở lại cái thời 18 tuổi, tâm tư thanh minh, sức sống vô cùng.



- Sư đệ đã hiểu ra chưa?

- Sách Nam Gia Thố mỉm cười hỏi.



- Ngươi thôi miên ta?

- Thẩm Mặc ý thức được dị thường của mình, nhưng cũng không cảm thấy tức giận cái gì.



- Ta chỉ cho sự đệ thấy rõ kiếp trước của mình thôi.

- Sách Nam Gia Thố nghiêm mặt nói:

- Sư đệ còn chưa rõ mình cũng là chuyển thế sống lại sao?



'.

'

Thẩm Mặc đăm đăm nhìn Sách Nam Gia Thố, sau một lát y khẽ cười một tiếng nói:


- Phải thì sao?

Ta cũng không làm lạt ma đâu.



- Sư đệ chấp niệm rồi.



Sách Nam Gia Thố mỉm cười nói:


- Sư đệ có thừa nhận hay không, sự thực là ở chỗ này.

Trong minh minh tự có nhân quả, thúc đẩy bộ dạng của hai ta, cho nên mới có lần thiên lý gặp gỡ này.



Rồi hắn đột nhiên quát lên:


- Sư đệ, ta đến là vì tiếp dẫn cho ngươi đấy!

Trong đầu Thẩm Mặc ông một tiếng, trong nháy mắt này y cảm giác như mình đã bị nhìn thấy.

Y biết Mật tông có rất nhiều pháp môn thần bí, cũng tin tưởng Phật sống chuyển thế có chỗ ảo diệu của nó.

Càng quan trọng là, bí mật bản thân y thực sự là làm người hai thế hệ hình như bị đối phương vạch trần rồi.

Lẽ nào phải quy y thật?



Thế nhưng, cho dù nhìn thấu thì sao?

Đối với chính khách thì nói dối không chớp mắt đó là tố chất cơ bản không quan tâm không quan tâm sự thực làm sao, mình nói phải thì phải, không phải cũng phải, nói không phải là không phải, phải cũng không phải.

Dù sao thì, chỉ cần không ở trước mặt mọi người bị bóp họng thì cái khác đều là phù vân.



Cho nên phục hồi tinh thần lại từ trong chấn động lúc đầu, Thẩm Mặc liền bắt đầu nhanh chóng vận chuyển đầu óc, phân tích tiền căn hậu quả của việc này.

Đầu tiên mình khẳng định không phải là thánh tăng chuyển thế gì sất.

Mình trước sau hai đời người, tuổi quá nửa trăm, thấy tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp còn nhịn không được nghĩ lung tung nữa mà, thánh tăng chuyển thế lẽ nào có đức hạnh này?

Huống chi, cho dù mình là thánh tăng thì sao?

Lẽ nào cùng hắn về miếu lạt ma quy y xuất gia thật?



Có thừa nhận hay không thì có gì khác nhau?

Thẩm Mặc không khỏi cười tự giễu rồi nắm giữ tư tưởng của mình lần nữa.

Cho dù đối phương nhìn thấu mình thì sao, hiện tại mình cũng nhìn thấu đối phương.

Sách Nam Gia Thố, tương lai người này không chỉ là một trong ba vị cao tăng được người kính trọng, còn là một chính trị gia trác việt!

Trong đầu Thẩm Mặc nhanh chóng xẹt qua tư liệu Tạng địa mà Quân tình ti thu thập được.



Phật Giáo Tây Tạng giáo phái san sát, trước kia có bốn giáo phái chủ yếu dựa theo trang phục cùng màu sắc kiến trúc phân hồng, bạch, hoàng, hắc tứ giáo.

Mà phái Cách Lỗ (Hồng giáo) do nhất đại thánh tăng Tông Khách Ba đại sư sáng chế giáo lý của nó có nguồn gốc với phái Cát Đương (Hắc giáo), nhưng nó vừa có đặc điểm rõ nét của mình, lại vừa có chế độ quản lý nghiêm mật, cho nên rất nhanh cái sau vượt cái trước, trở thành một trong những phái quan trọng của Phật Giáo Tây Tạng, xưng là tân phái Cát Đương, cũng xưng Hoàng Giáo.



Sự hưng khởi của phái Cách Lỗ không thể tránh sẽ nhận được các giáo phái khác cùng chính quyền thế tục ủng hộ họ căm thù và xa lánh.

Hơn nữa phái Cách Lỗ mới thành lập bởi vì căn cơ văn hóa xã hội còn chưa vững chắc, chỉ có thể sinh tồn dưới cánh chim của Xiển Hóa Vương thống trị Lạp Tát (Lhasa).

May lịch đại Xiển Hóa Vương thờ phụng phái Cách Lỗ, hơn nữa giáo phái của nó xác thực có chỗ phái của hắn không bằng, bởi vậy phát triển rất lớn mạnh, chùa miểu trải rộng khắp địa khu hậu Tạng.



(Xiển Hóa Vương:

Phong tước của Minh triều đối với thủ lĩnh chính quyền Mạt Mộc Trúc Ba (gọi tắt là Mạt Trúc)

- Tây Tạng.

Lúc đó là một trong Tạng tộc ngũ vương.

)

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, theo Xiển Hóa Vương đời thứ 8

- Trát Ba Kiên Tán của Mạt Trúc vương tộc qua đời, nội bộ vương tộc vì tranh đoạt quyền kế thừa mà phát sinh nội chiến, thế lực của Mạt Trúc vương tộc từ thịnh mà suy.

Không lâu sau Nhân Bạng Ba gia tộc lấy trọng thần và ngoại thích hai tầng thân phận can thiệp kế thừa vương vị, thay quyền chính vụ, thậm chí dùng võ lực uy hiếp vương thất.

Nhân Bạng Ba gia tộc không chỉ ở trên chính trị phản bội Mạt Trúc vương tộc, trên tôn giáo cũng liên kết với Hồng giáo, bài xích, đả kích phái Cách Lỗ.



Tình cảnh của Phái Cách Lỗ chuyển biến bất ngờ, thoáng đã đến sát biên giới của sinh tử tồn vong.

Dưới áp lực sinh tồn bức thiết yêu cầu một cơ cấu lãnh đạo ổn định, để toàn bộ tăng chúng của phái Cách Lỗ đoàn kết lại quanh nó, cùng đấu tranh với các thế lực đối địch.

Vì vậy, phái Cách Lỗ đầu tiên áp dụng biện pháp để cho các nhân vật lãnh tụ của họ chuyển thế kế thừa nhau, do đó tránh được nguyên nhân nội bộ vì cướp đoạt quyền lãnh đạo mà gây nên tranh cãi, đạt được một tập đoàn lãnh đạo vững chắc.

Hơn nữa bởi người lãnh đạo trước sau ở trên danh nghĩa là một người, quan hệ giữa người với người của hắn có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tiếp, tư cách của hắn cũng có thể nâng lên địa vị trên quý tộc thế tục, càng dễ dàng chu toàn với các quý tộc lãnh chúa.



Sau khi chế độ 'Phật sống chuyển thế' xác lập, địa vị của phái Cách Lỗ rốt cuộc vững chắc, cũng dưới sự lãnh đạo của 'Phật sống' Căn Đôn Gia Thố có năng lực chính trị cao siêu trợ giúp Mạt Trúc vương tộc đuổi đi Nhân Bạng Ba từ Lạp Tát, cũng đạt được địa vị chủ trì Kỳ nguyện đại pháp hội.

Căn Đôn Gia Thố còn tiến hành một loạt cải cách chính trị, khiến phái Cách Lỗ tổ chức càng nghiêm mật, càng có lực ảnh hưởng chính trị.



Nhưng mà lý tưởng còn chưa biến thành hiện thực thì Căn Đôn Gia Thố viên tịch, khiến giáo phái một lần nữa rơi vào nguy cơ.

Điều này khiến cho thượng tầng phái Cách Lỗ quyết định tiếp tục chấp hành chế độ chuyển thế Phật sống, đem lựa chọn chuyển thế linh đồng xem như là đại sự quan hệ đến tồn vong của giáo phái.

Trải qua tìm kiếm, rốt cuộc đã tìm được một đứa bé lý tưởng, hắn chính là Sách Nam Gia Thố ở trước mặt Thẩm Mặc.



Căn cứ điều tra tỉ mỉ của Quân tình ti, gia tộc thế tục của Sách Nam Gia Thố có quan hệ mật thiết với Mạt Trúc vương tộc, mà không phải là gia đình tiểu nông nô phái Cách Lỗ tuyên bố với bên ngoài.

Cha ruột của hắn đảm nhiệm chức vị quan trọng trong chính quyền tại Lạp Tát, mẹ hắn còn là chi chính của Mạt Trúc vương tộc, hơn nữa hai phu thê đều là tín đồ phái Cách Lỗ.



Đến lúc này, điểm khác nhau giữa phái Cách Lỗ và các giáo phái khác đã triệt để hiển hiện

- đó chính là tính chính trị mạnh mẽ!

Khi Sách Nam Gia Thố trưởng thành, tiếp nhận chức vụ lãnh tụ phái Cách Lỗ thì tình thế lại hết sức bất lợi đối với giáo phái của hắn

- mặc dù Nhân Bạng Ba gia tộc bị đuổi xuống đài, nhưng mà chính quyền Mạt Trúc đã cực kỳ suy sụp, một gia tộc quyền thế khác là Tân Hạ Ba gia tộc nhân cơ hội nắm quyền.

Gia tộc này vẫn còn ủng hộ Hồng giáo, không chỉ trả lại tư cách chủ trì Kỳ nguyện đại pháp hội cho Hồng giáo, còn cấm tăng lữ phái Cách Lỗ tham gia đại pháp hội.



Phái Cách Lỗ lần thứ hai bị biên duyên hóa tại Lạp Tát.

Vì sinh tồn, bọn họ tận hết sức lực tìm kiếm người giám hộ và người ủng hộ mới trên chính trị và quân sự của mình, để thoát khỏi loại quẫn cảnh bị kỳ thị, xa lánh thậm chí chết yểu này.

Thế nhưng địa khu Tây Tạng đã không có thế lực có thể đảm nhiệm được nữa.



Đúng lúc này, Yêm Đáp hãn cường thế kinh doanh Thanh Hải, thực lực nó thể hiện vượt xa bất cứ một thế lực nào tại Tạng khu, rất nhiều tăng chúng của Tạng tộc đã quy phụ hắn.

Rất hiển nhiên, phái Cách Lỗ đưa ánh mắt tìm kiếm hậu đài đặt lên người hắn.

Vấn đề là, mặc dù con trai của Yêm Đáp

- Bính Thỏ Đài Cát đóng ở Thanh Hải đã quy y đạo Lạt-ma, Yêm Đáp cũng không bài xích loại tôn giáo này, nhưng cũng không cho phép hắn truyền bá trong dân chúng.



Căn cứ vào tình báo tin cậy, cậu của Sách Nam Gia Thố là A Hưng lạt ma đã bí mật đến Hồi Hột để cầu kiến Yêm Đáp, nội dung đàm thoại cụ thể thì không được biết, nhưng kết quả là Yêm Đáp đã tôn sùng A Hưng lạt ma là thượng khách, cũng phái con trai của mình Bính Thỏ Đài Cát mời Sách Nam Gia Thố đến Hồi Hột gặp mặt, nhưng Sách Nam Gia Thố không có đáp ứng ngay.



********

Bởi vì hầu như đồng thời, lời mời đến từ tể tướng Đại Minh cũng đặt ở trước mặt Sách Nam Gia Thố.



Mặc dù mấy năm nay Yêm Đáp hãn bị vương triều Đại Minh lấy hết mặt mũi, cũng rút ra hết tứ vệ của Minh triều tại tái ngoại Thanh Hải, chỉ còn lại một Tây Ninh Vệ.

Nhưng Tạng địa dù sao vẫn cung phụng Đại Minh là chủ

- lúc trước Vĩnh Lạc hoàng đế tại Tạng địa phong tam đại pháp vương, phân lĩnh đạo Lạt-ma; phong hộ giáo ngũ vương, phân lĩnh Tạng địa, cũng cho phép họ định kỳ triều cống.

Bởi vì triều đình từ trước đến nay tuân theo chính sách triều cống 'mỏng tới dày đi', thật ra đã chỉ rõ cho họ chỗ tốt, để đổi lấy họ ngoan ngoãn nghe lời.

Cho nên từ Vĩnh Lạc đến nay, lãnh tụ tăng chúng Tạng địa tranh nhau triều cống, mặc dù tăng thêm gánh vác tài chính cho quốc gia, nhưng chính là bởi vì loại truyền máu này khiến cho Minh và Tạng địa vẫn gắn bó quan hệ chủ thần.



Đến cái hẹn của Yêm Đáp hay là cái hẹn của Đại Minh, nếu như là người bình thường nói chung sẽ lựa chọn người trước, dù sao lúc đó Đại Minh còn chưa biểu hiện ra ý đồ thu phục Hà Sóc, căn cứ vào tư tưởng chỉ đạo 'Huyện quan không bằng hiện quản', cũng sẽ trước tiên đặt một bên lời hẹn của Đại Minh, để tránh khỏi chọc giận Yêm Đáp.



Nhưng là một lạt ma chính trị mạnh nhất trên lịch sử, Sách Nam Gia Thố không mắc phải hồ đồ, vừa mới cử hành quân duyệt hắn liền hỏi tăng lữ trú kinh mượn hệ thống dịch truyền của Đại Minh mà đến, cũng đưa ra phán đoán Minh triều khả năng sẽ có đại động tác, cho dù không có đại động tác cũng có đại quyết tâm.

Tại giờ phút quan trọng này, nếu hắn không để ý đến lời mời của tể tướng Đại Minh, đi đến cuộc hẹn với Yêm Đáp

- đại địch của Minh triều, không thể nghi ngờ sẽ cái được không bù đắp đủ cái mất.

Chí ít Sách Nam Gia Thố cho là như vậy.



Vì vậy hắn lực bài chúng nghị, lập tức trả lời Đại Minh, vui vẻ khởi hành.



Trước khi xuất phát, A Hưng lạt ma, người chủ trương cùng Yêm Đáp gặp mặt có chút lo lắng hỏi:


- Bên Yêm Đáp hãn nên trả lời thế nào?



- Gia Cát Lượng còn phải ba lần đến mời cơ mà.

- Sách Nam Gia Thố bác học đáp:

- Vừa mời tới ngay, bản giáo bị coi nhẹ, ngày sau địa vị cũng chịu ảnh hưởng.



- Vậy, không sợ bị Đại Minh coi nhẹ sao?

- A Hưng lạt ma thầm nghĩ ngươi không nghĩ đến hai phương diện sao?



- Ta đoán, lần này tể tướng Đại Minh cùng chúng ta không mưu mà hợp, chúng ta lại không dự định truyền giáo tại Hán địa, không cần thiết làm ra vẻ.

- Sách Nam Gia Thố thản nhiên nói:

- Huống chi quan viên của Thiên triều thượng quốc rất thích hư vinh, ngươi kính hắn một thước, hắn sẽ trả lại ngươi một trượng, chúng ta không chịu thiệt đâu.



Đến nửa đường hắn mới biết Đại Minh xuất binh Hà Sóc, cũng thuận lợi lấy được thành Đông Thắng, bắt Tế Nông Mông Cổ làm tù binh.

Sách Nam Gia Thố ngoài may mắn cũng càng thêm vững tin phán đoán của mình.

Đại Minh là muốn mình hoàn thành việc trên chiến trường làm không được rồi.



Sách Nam Gia Thố sẽ không cự tuyệt, bởi vì nếu có sự ủng hộ của Đại Minh, hắn truyền giáo trên thảo nguyên sẽ thành như hổ thêm cánh.

Nếu như có thể thu phục người Mông Cổ, lại cùng Đại Minh làm tốt quan hệ, phái Cách Lỗ không phải vì sinh tồn mà phát sầu, mà phải suy nghĩ làm sao lãnh đạo toàn Tạng rồi.



Bất kể là phương hướng nào, là tể tướng Đại Minh, người chỉ huy cửu biên, Thẩm Mặc đều là nhân vật then chốt để Sách Nam Gia Thố thực hiện mục đích, nếu như có thể quy y người này, đại sự có thể thành!

Cho nên ngay từ đầu Sách Nam Gia Thố liền đem mục tiêu đặt ở trên người Thẩm Mặc, nhưng mà đối phương hiển nhiên không có cảm tình gì với tôn giáo, mình hao hết tâm lực, nói đến ba hoa thiên địa.

Vì miêu tả phương tây cực lạc, thậm chí mượn dùng thuyết pháp của tịnh thổ tông cũng chỉ vì có thể đem y quy y.

Bất đắc dĩ ba ngày liền, hai cha con kia đã bị tẩy não vài lần mà Thẩm đốc sư vẫn nghiêm túc nghe giảng này lại vẫn chỉ lấy ánh mắt thưởng thức đáp lại, trên thực tế là thờ ơ.



Đối với loại phần tử ngoan cố chỉ dựa vào miệng lưỡi vô pháp thuyết phục này Sách Nam Gia Thố đành phải xuất tuyệt chiêu.

Bắt đầu một ngày hắn liền chậm rãi bố cục, đầu tiên là lợi dụng tình cảnh Nặc Nhan Đạt Lạp quy y, lại dùng mấy ngày qua quan sát lời nói và việc làm của Ô Nạp Sở cho ra kết luận, nghiêm khắc chấn động một chút tâm phòng bị của Thẩm Mặc.

Thấy y vẫn là thờ ơ, đành phải dùng tới chân ngôn mật pháp, kết hợp An Hồn chi hương thôi miên đối phương, để y trong hoàn cảnh thôi miên cảm thụ thế giới cực lạc phương tây.

Sau khi y phục hồi tinh thần lại, lại lấy ngôn ngữ cực giàu tính đầu độc, thậm chí lấy sư tử hống để khiến y quy y.



Nhưng mà, kết quả, thằng nhãi này không ngờ vẫn không chịu quy y, đây vẫn là lần đầu Sách Nam Gia Thố bố pháp điểm hóa mười mấy năm qua.

Hắn tức giận thiếu chút nữa phạm phải sân giới.



Nhưng dù sao hắn cũng là cao tăng chuyển sinh ba đời, nét mặt không chút dị dạng nói:


- Sư đệ vốn là tỷ khưu đã có lĩnh ngộ, tự nhiên có pháp môn tu hành của mình.

Xem ra đời này sư đệ đã quyết định phải tu hành trong triều rồi.



Đoạn hắn như hiểu ra cười nói:


- Cũng đúng, đang ở công môn tu hành tốt mà, sư đệ chỉ cần kiên định, nhất định tiến triển cực nhanh, thật sự khiến ta ước ao chết mất.

Chỉ là phải ghi nhớ kỹ, cô gắng ít dính dáng tới nhân quả, làm việc thiện nhiều!

- Đa tạ sư huynh chỉ bảo.

- Thẩm Mặc cũng thấy nên thu lại, mắc cho đối phương một bậc thang:

- Ngày sau còn phải nhờ sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.



- Chỉ giáo chưa nói tới, chỉ đem một số thứ sư đệ quên cho trả lại cho sư đệ thôi.

- Sách Nam Gia Thố cười nói:

- Bộ công pháp lúc nãy lát nữa ta sẽ truyền cho sư đệ.

Mỗi ngày luyện một lần, có thể giúp mình bách bệnh bất xâm, thần thanh mắt sáng, bất kể tương lai sư đệ làm cái gì cũng rất có ích lợi.



- Công pháp này có thể biết được nội tâm người khác sao?

- Thẩm Mặc cười hỏi.



- Đương nhiên không thể.

- Sách Nam Gia Thố nhìn y một cái, cười nói:

- Trái tim người có linh hồn thủ hộ, cho dù tiến nhập vào loại trạng thái huyền diệu cũng sẽ vô ý thức bảo hộ tâm linh của mình.

Có lẽ có pháp thuật tà đạo có thể cưỡng mở ra được thủ hộ, nhìn được nội tâm người.

Nhưng hai ta là tỷ khưu, nếu quy y phật pháp thì sao có thể nhúng chàm tà ma ngoại đạo chứ?



Hắn giới thiệu rõ ràng như thế hiển nhiên không chỉ là vì để cho Thẩm Mặc lý giải, còn có chối bỏ ý của mình:


- Pháp này chỉ có thể dẫn đạo ngươi trở lại nguyên trạng, lúc nào cũng lấy cái tâm hài đồng để tu chỉnh sai lầm trên phẩm hạnh của mình.



- Thế thì có hơi đáng tiếc.

- Thẩm Mặc cười rộ lên nói:

- Tuy nhiên cũng tốt, người có quyền lợi che giấu bí mật của mình.



- Đúng vậy.

- Sách Nam Gia Thố gật đầu, cười nói:

- Chỉ là bí mật của sư đệ có hơi nhiều đấy.



- Ha ha ha.


Thẩm Mặc cười nói:


- Lẽ nào sư huynh không có bí mật?



- Người tu hành phải có xích tử chi tâm (tấm lòng con đỏ).

- Sách Nam Gia Thố lắc đầu cười nói:

- Phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, mới có thể nhị chướng (phiền não chướng, sở tri chướng) thanh tịnh, không ngại tu hành.



Lời này không thể nghi ngờ tuyên bố đấu pháp kết thúc, tiến nhập chính đề.



- Thật chứ?

- Thẩm Mặc tự nhiên nghe ra rồi, trong lòng y quả thật rất bội phục cách nắm được, bỏ được của Sách Nam Gia Thố.

Y cũng không khách khí, mỉm cười nói:

- Vậy ta muốn hỏi, đầu năm, A Hưng lạt ma vì sao phải đi thảo nguyên.



- Là ta phái hắn đi.

- Sách Nam Gia Thố quả nhiên thẳng thắn nói:

- Vì để thuyết phục Yêm Đáp tiếp thu bản giáo.



- Kết quả thì sao?

- Thẩm Mặc hỏi.



- Yêm Đáp hãn đã quy y rồi.

- Sách Nam Gia Thố có chút buồn bực liếc y một cái, thầm nghĩ, lạt ma dưới ta cũng có thể đối phó Yêm Đáp, hiện tại bản tọa tự thân xuất mã lại không bắt được ngươi, thật sự quá không nể tình mà.

Hay là nói Phật Giáo Tây Tạng ta trời sinh không thích hợp với người Hán?



Đại khái vào 20 năm trước, Yêm Đáp suất quân thảo phạt người Ngoã Lạt tại Thanh Hải, rất nhanh đạt được thắng lợi.

Trên đường hồi quân Yêm Đáp hãn đã gặp phải một nhánh đội ngũ người Tạng, thấy họ chở đầy hàng hóa thì còn ngại gì nữa?

Thế là toàn bộ thương đội đã thành tù binh của hắn.



Đối với người Mông Cổ lấy chiến đấu mà sống thì lần cướp bóc này thật sự không đáng nhắc tới.

Dựa theo lệ cũ, tài vật cùng tù binh sẽ được phân phối, trở thành tài sản và nô lệ của bộ hạ Yêm Đáp hãn.

Nhưng trong thương đội có hơn 100 tăng nhân áo đỏ nón vàng, lạt ma dẫn đầu yêu cầu được gặp Yêm Đáp.



Xuất phát từ hiếu kỳ, cùng cảm giác thân thiết nói không rõ, Yêm Đáp đã đáp ứng.

Vị phật đồ đọc đủ thứ kinh thư đó gặp được Yêm Đáp hãn liền biểu đạt với hắn lời chúc phúc của Phật tổ, cho hắn biết những tù binh trước mặt hắn không phải có thể trở thành nô lệ của hắn, bởi vì bọn họ đã hiến thân với Phật tổ vĩ đại cả rồi.

Đồng thời hắn nói ra cái tên làm cho Yêm Đáp chấn động

- đại nguyên quốc sư Bát Tư Ba.

Họ là đ

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-cu-nhat-pham-sach-nam-gia-tho-24088.html