Quan Cư Nhất Phẩm - Ta không đồng ý - Quan Cư Nhất Phẩm

Quan Cư Nhất Phẩm

Tác giả : Chưa rõ
Chương 853 : Quan Cư Nhất Phẩm - Ta không đồng ý

Phủ Từ Giai.



Nhìn thấy trát gọi của Hải Thụy, Từ các lão mấy ngày qua tâm tình luôn sa sút, sắc mặt càng trở nên âm trầm, hỏi Từ Phan bên cạnh:


- Bọn chúng muốn bắt người?



- Không phải .


Từ Phan nhỏ giọng đáp:


- Chỉ thông báo cho chúng ta đưa hai đứa bọn chúng tới đúng giờ.

Xem ra Hải tuần phủ không phải hoàn toàn không hiểu chừng mực.



- Hiểu chừng mực?


Từ Giai nghe vậy cười khổ:


- Hắn đúng là hiểu chừng mực, ép dần từng bước một, muốn kéo cả nhà chúng ta xuống bùn.

Gọi hai tên súc sinh kia lại đây, ta muốn hỏi cho rõ.



Từ Giai biết 'súc sinh' là hai tên đệ đệ của mình, trong lòng không khỏi nảy ra suy nghĩ quái dị, vậy chẳng phải ta cũng thành súc sinh?

Vậy thì lão gia ngài là cái gì?



Một lúc sau hắn dẫn hai tên 'súc sinh' thấp thỏm đi tới.



- Cha cho gọi hài nhi tới có chuyện gì sai bảo ạ?


Trên đường đi, Từ Anh và Từ Kha đã biết nguồn cơn, cho nên tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn.



Từ Giai mở mắt ra, nhìn hai đứa nhi tử có chút xa lạ, bao năm qua ông ta làm quan bên ngoài, ít gặp hai đứa con sinh muộn này, nhất là sau khi chúng trưởng thành gần như chưa từng gặp qua, càng chẳng nói tới dạy dỗ.



Năm xưa Từ Giai nhìn hành vi của Nghiêm Thế Phiên, liệu định hắn cuối cùng sẽ kéo cả Nghiêm Tung chết trùm, tránh con mình cũng đi vào con đường nó, trừ trưởng tử bên cạnh, ông ta không cho ba đứa còn lại làm quan .


Cho dù là Từ Phan cũng luôn bị ông ta ngăn ngoài trung tâm quyền lực, về sau Từ Phan vừa lên làm thị lang, liền lệnh hắn từ quan về quê.



Cũng chính vì điều này Từ Giai rất áy náy với đám nhi tử, luôn có lòng bồi thường.

Trong mắt ông ta, mấy đứa con mình ở địa phương phá phách tới đâu cũng không thể bằng Nghiêm Thế Phiên.

Huống chi mình cả đời cần mẫn, coi như lập được công lao, chẳng lẽ không bảo vệ được nhi tử của mình?



Nhưng hiện giờ xem ra mình sai rồi, rời khỏi chiếc ghế quyền lực là mất đi quyền chủ động, mặc dù sức ảnh hưởng vẫn còn lớn, nhưng Cao Củng hận không thể băm mình thành tám mảnh, còn Hải Thụy đã kề đao lên cổ mình.



Xem ra bọn chúng đã quyết đột phá từ trên người con trai mình, đáng cười mình còn hi vọng nhân nhượng cho qua, đúng là già tới hồ đồ rồi.

Có thể thấy hơn một năm nhàn nhã làm trình độ của mình tụt xuống quá nhiều .



Đám nhi tử cũng nhìn phụ thân, nhìn ông ta vốn mặt mày mỏi mệt, dần dần nổi lên đấu chí, nhất là đôi mắt mờ đục lúc này sáng ánh lên, tựa hồ vị tể tướng hô phong hoán vũ đã trở lại, bọn chúng càng yên tâm, càng thêm ngoan ngoãn.



- Có người tố cáo hai đứa các ngươi dung túng gia nô cướp đoạt tài sản, giết người, cưỡng đoạt dân nữ.


Từ Giai phá vỡ im lặng, nhìn nhi tử hỏi:


- Thực sự có chuyện này sao?

Đừng có giấu ta.



Hai đứa nhi tử ấp a ấp úng:


- Chuyện này, chuyện này .

Có người cáo trạng, nhưng đã kết án rồi.



- Ở đâu kết án?



- Huyện Hoa Đình.



- Kết án thế nào?



Hai tên định nói dối, nhưng nhìn dáng vẻ của cha tức thì hiểu ra ngay, đây là người duy nhất trên đời có thể giúp được mình, quỳ sụp xuống trước mặt Từ Giai, cố nặn ra nước mắt:


- Là Hầu huyện lệnh tiền nhiệm giúp chúng con, bảo chúng con ra ngoài du học một thời gian, ông ấy bắt mấy tên gia nô vào ngục, sau đó một thời gian báo bệnh chết, rồi len lén thả chúng ra.

Cuối cùng trong nhà bồi thường chút tiền mai táng, coi như kết án.



- Ôi, nghiệt tử, vậy mà ta còn cười Nghiêm Tung, giờ xem ra chẳng qua là chó chê mèo lắm lông.


Từ Giai chỉ trích yếu ớt:


- Hẳn lần này khổ chủ gặp được Hải Thụy, lại nổi lòng báo thù.

Đáng hận trên Hải Thụy này thiết diện vô tư, nếu hắn phán xử theo luật, mạng các ngươi khó giữ được .



Nghe phụ thân nói thế, hai đứa nhi tử sợ hãi khóc thật:


- Hài nhi biết sai rồi, cha cứu mạng .



- Hiện giờ mời biết thì muộn rồi.


Từ Giai hừ lạnh một tiếng:


- Người đâu, trói hai tên nghịch tử này lại, đưa tới .



- Cha, tuyệt không thể đưa bọn chúng tối nha môn .


Từ Phan và Từ Côn vừa chạy tới cùng quỳ xuống, khóc lóc:


- Tên Hải Thụy đó là đồ điên, hai đệ ấy mà rơi vào tay hắn liệu còn sống nổi không?


Từ Anh và Từ Kha càng khóc lóc thảm thiết, cứ như sắp bị áp giải lên pháp trường vậy.



- Ai bảo đưa bọn chúng tới nha môn?


Từ Giai nói một câu chặn ngay đám con khóc lóc lại:


- Nhốt chúng vào Từ đường, mỗi ngày chép gia huấn 500 lần.



Từ Anh và Từ Kha như được đại xá, đương nhiên .

Nếu không có câu cuối càng tốt.



Đợi hai đứa đệ đệ bị đưa đi, Từ Côn lo lắng hỏi:


- Vậy phải trả lời với Hải Thụy ra sao?



- Tên này không nể tình chút nào, đúng là một vấn đề.


Từ Phan bực bội nói:


- Phụ thân năm xưa cứu hắn một mạng, còn tưởng hắn là quân tử chí thành, có ân báo ân, không ngờ lòng lang dạ sói như thế.



- Đừng bi quan.


Từ Giai chậm rãi nói:


- Đừng tưởng thanh quan không có nhược điểm, thanh quan cũng tham, chẳng qua tham danh mà thôi.

Ta có ân với Hải Thụy, điều này ai cũng biết, nếu bỏ thể diện đi cầu xin, thách hắn cũng không dám trở mặt.

Tính mạng hai tên nghiệt súc kia còn có thể cứu được.



Nói thì nói như thế, nhưng nghĩ tới mình về già lại phải hạ mình cầu người, tâm tình của Từ Giai rất tệ, đám nhi tử cũng thấy đau khổ, muốn khuyên ông ta đừng đi, nhưng Từ Giai xua tay:


- Ài không nghĩ nhiều nữa, đành đâm lao phải theo lao thôi, xem hắn ứng phó thế nào mới an bài.



Nếu đã quyết định tìm Hải Thụy cầu xin, tất nhiên không thể chần chừ, nếu để xử xong mới đi còn ý nghĩa gì nữa?



Vì thế sáng ngày hôm sau, Từ Giai mặc quan phục nhất phẩm, ngồi kiệu tám người khiêng rời cửa, nhưng tới cầu Thái Bình, nghĩ không ổn, với tính thối của Hải Thụy, chắc chắn là thích mềm không thích cứng, nên hạ mình đi gặp hắn vậy.



Từ Giai lệnh người quay về, đổi thường phục, kiệu bốn người khiêng, tới chỗ Hải Thụy.



Nghe nói lão thủ phụ tới, Hải Thụy vội bỏ công việc đó, tới cửa nghênh tiếp.



Từ Giai dừng kiệu ở cửa, Hải Thụy đi nhanh tới, chắp tay nói:


- Thái sư, mới sáng sớm sao ngài đích thân tới rồi?



Từ Giai thấy hắn dùng lễ vãn bối, lòng dễ chịu hơn, mỉm cười nói:


- Cương Phong tới Tùng Giang hơn một tháng, nhưng chưa tới nhà ta ăn cơm, ta đành đích thân tới vậy.



Hải Thụy nhớ ra lần trước tới bái phỏng, vì chối từ giữ lại ăn cơm nên nói 'lần sau hãy ăn', mặc dù biết Từ Giai tới vì việc khác, nhưng quân tử đường hoàng như hắn, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ:


- Công vụ bận rộn quá, mong lão thái sư tha thứ.



Từ Giai cười khà khà:


- Cương Phong không định mời ta vào hay sao?



- Đâu có, đâu có.


Hải Thụy tránh người ra.



Khi đi vào trong, Từ Giai cuối cùng nói rõ ý định:


- Kỳ thực trong lòng ta có chuyện, muốn tìm ngươi tâm sự.



- Ngài có chuyện, có thể gọi hạ quan tới mà.


Hải Thụy biết Từ Giai cậy già lên mặt, nhưng đối phương đúng là có tư cách đó.



Từ Giai lắc đầu, giọng chua chát:


- Ta đã không còn là thủ phụ nữa, ngươi lại là tuần phủ của ta, sao có thể cậy già phá hỏng quy củ triều đình.



Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới thiêm áp phòng, uống vài ngụm trà xong, Từ Giai muốn nói chuyện hai đứa nhi tử, nhưng nghĩ tới mình phải cầu khẩn thuộc hạ xưa kia, thực khó nói lên lời, trong lòng hối hận vì dễ đàng từ bỏ quyền bính, hiện giờ tự chuốc nhục vào thân.



Thấy ông ta cứ ấp a ấp úng, Hải Thụy còn muốn thăng đường, đâu có thời gian lằng nhằng, chủ động nói:


- Lão thái sư chẳng phải có chuyện muốn tìm hạ quan sao?

Ngài cứ nói tự nhiên.



- Đúng là có chuyện, Cương Phong à .


Từ Gia mặt mày hổ thẹn:


- Chuyện tới nước này rồi, giữ thể diện gì nữa, hôm qua nhận được trát gọi của ngươi, ta gọi hai đứa nghịch tử lại, kết quả chúng khai đúng là có chuyện ấy, nhưng không phải chúng tự sai bảo, mà là hai tên ác nô tự chủ trương, lấy danh nghĩa của chúng giết người cướp đất, gây ra đại họa.


Rồi rơi nước mắt:


- Nhưng nô bộc hành hung, chủ nhân có trách nhiệm, bất kể thế nào tội danh quản giáo không ngiêm, bao che tội phạm là không tránh được.



- Thì ra là thế.


Hải Thụy thầm cười lạnh, công phu tránh nặng tìm nhẹ của Từ các lão đúng là số một, liền an ủi:


- Nếu đúng là thế, chỉ cần hai vị công tử tới, hạ quan xử nhẹ là được.



- Ài, ta vốn định đưa hai đứa nghiệt súc tới thỉnh tội, nhưng mẹ già 86 tuổi nghe nói ta định đưa tôn tử lên quan, lấy cái chết đe dọa, nói chỉ cần ta đưa chúng ra khỏi cửa một bước sẽ lấy giây thừng treo cổ cho ta xem.


Từ Giai lấy ống tay áo che miệng, khóc sụt sùi:


- Từ Giai ta cả đời thận trọng, không ngờ về già, thể diện bị hai đứa nghịch tử hại mất sạch.



- Lão thái sư nặng lời rồi.


Dù sao Từ Giai là thủ phụ tiền nhiệm, vô sỉ đến độ khóc lóc lôi cả mẹ già ra, dù là Hải Thụy cũng đau đầu:


- Hạ quan đường đột, kinh động thái phu nhân, thực áy náy.



- Ngươi không sai.


Từ Giai lau nước mắt, ngại ngùng nói:


- Làm Cương Phong chê cười rồi, là mẹ già của ta hồ đồ, nhưng người già cố chấp, khuyên không nghe.


Rồi giọng như muỗi kêu:


- Ta đành mặt dầy tới cầu xin Cương Phong giơ cao đánh khẽ, tha cho hai đứa chúng, sau này khẳng định nghiêm gia giáo, không cho chúng sinh sự thị phi nữa .

Mong Cương Phong niệm tình cũ cứu tính mạng cả nhà ta, ta cắn răng bỏ sản nghiệp, toàn bộ xin nghe Cương Phong.



- Thái sư.


Hải Thụy nhíu chặt mày:


- Ngài làm khó hạ quan rồi, hôm nay nếu hạ quan tha cho hai vị công tử thì còn mặt mũi nào thăng đường nữa?



- Hải đại nhân, mẹ ta tuổi cao sức yếu, chẳng may có mệnh hệ nào, ta làm con cũng chẳng thể sống nổi.


Từ Giai vái thật sâu:


- Mong Hải đại nhân thương xót, ân đức này cả đời không quên.



Nói tới nước này dù người sắt cũng phải động lòng, Hải Thụy bất lực nói:


- Thái sư thương con, thương mẹ, nhưng có biết mẹ người bị hại ở đâu không?

Con cái ở đâu không?

Hơn nữa không chỉ một nhà, còn có rất nhiều cô nhi quả phụ, chẳng lẽ bọn họ không có phụ mẫu, không có nhi nữ sao?

Chẳng lẽ 'phạm pháp không luận sang hèn, vương tử như thứ dân', chỉ là câu nói xuông.



- Hải đại nhân nói không sai, chỉ là năm xưa Hải đại nhân ngồi thiên lao, lão phu từng nói giúp trước mặt tiên hoàng, mong Hải đại nhân niệm tình này.


Từ Giai đã nhìn ra Hải Thụy đang dao động, liền tung ra chiêu sát thủ, ý tứ là năm xưa ngươi ngỗ nhịch hoàng đế, nhục mạ quân phụ, đó là tội chu di cửu tộc, không có ta ngươi đâu có ngày hôm nay.



- Thái sư nói lời sai rồi.


Ông ta không nói cái này thì thôi, vừa nói tới Hải Thụy liền nghiêm mặt lại:


- Năm xưa Hải Thụy làm tiên hoàng tức giận, đúng là nhờ thái sư giải cứu.

Nhưng khi đó hạ quan dâng tấu nói thẳng, trung quân ái quốc, có phạm tội gì?

Hai vị công tử sai hạ nhân đánh chết người, hối lộ quan huyện thoát tội, hai chuyện này rõ ràng khác nhau, sao có thể gộp chung?



- Hải đại nhân giáo huấn phải lắm .


Từ Giai cười thảm, vịn bàn đứng dậy:


- Sinh mà không dạy là lỗi của cha, lão phu làm quan bên ngoài nhiều năm, thiếu quản giáo nhịch tử, mới có ngày hôm nay.

Nếu nói tới tội, thì đều là tội của ta, để kẻ làm cha này cùng nhận tội đi.


Nói xong quỳ xuống trước mặt Hải Thụy.



May là Hải Thụy nhanh tay đỡ lấy trước khi ông ta kịp quỳ xuống, dìu ngồi xuống ghế, bùi ngùi than:


- Sớm biết ngày hôm nay, thì khi xưa đã đừng .



- Đúng thế, lão phu hối không kịp nữa rồi, Hải đại nhân, ta cũng không làm ngài khó xử .


Từ Giai ngập ngừng:


- Hay là như này, Đại Minh luật có ghi, phạm nhân chỉ chỉ cần không phải tử tội, người thân có thể nộp tiền chuộc tội, lão phu tình nguyện nộp một phần điền sản chuộc tội cho hai đứa nhi tử.

Như vậy vừa cứu người vừa giữ pháp luật, đại nhân thấy sao?



Hải Thụy im lặng, hắn biết Từ Giai khẳng định hiểu rõ mục đích cuối cùng của mình, cho nên mới nói thế:


- Luật pháp đúng là có điều này, nhưng hai vị công tử còn chưa định tội, có thích hợp dùng điều khoản này hay không thì chưa chắc.



- Cương Phong .


Từ Giai đau khổ nói:


- Chẳng lẽ lão phu cầu khẩn mọi cách mà không có chút tác dụng nào sao.



Hải Thụy nhíu chặt mày rất lâu mới nói:


- Thôi vậy, thái sư đã cầu khẩn như thế, nếu Hải Thụy không thông cảm chút nào thì quá bất nhân rồi .

Hạ quan có ba điều kiện, nếu thái sư đồng ý , vụ án của hai vị công tử có thể không truy cứu nữa.



- Mời Cương Phong nói.


Từ Giai một mực tỏ ra bi thương.



- Chuyện thứ nhất, Ngô Trung năm nay xảy ra nạn đói, quan phủ cần mua lương thực ở tỉnh gần bên chẩn tai, để vượt qua vụ xuân.

Nhưng vì phương bắc đánh trận, quốc khố trống rỗng, đành quyên góp từ phú thương, mong thái sư đi đầu hưởng ứng.



- Điều này rất nên.


Từ Giai gật đầu.



- Thứ hai, hạ quan nghe nói gia nhân Từ phủ hơn nghìn, nghênh ngang bên ngoài, ảnh hưởng cực xấu tới thanh danh thái sư, kiến nghị ngài chủ động tước hộ tịch những kẻ mượn danh kia, để chúng không dựa thanh thể ngài làm càn làm bậy được nữa.



Từ Giai trầm mặc chốc lát:


- Chuyện này rất lớn, không thể nhận lời ngay được.



- Chuyện này không vội, để hạ quan nói hết đã .


Hải Thụy gật đầu, biểu thị lý giải:


- Theo tra xét xác nhận, số điền sản của phủ thái sư thực sự lớn kinh người, ảnh hưởng rất không tốt.



- Chuyện nay cho lão phu nói một lời.


Từ Giai vội nói:


- Lão phu quanh năm ở ngoài, khi về cũng không hỏi tới chuyện lặt vặt, cho nên với số điền trạch của tệ gia không rõ lắm, nhưng cũng biết đại đa số điền sản không thuộc về tệ gia, mà là người thân ký gửi, đây là lệ cũ, từ chối không nổi.

Kỳ thực tệ gia chẳng được lợi lộc gì, còn chuốc lấy tiếng xấu.

Chính đang định dựa cơ hội này bỏ đi khối tâm bệnh ấy.



- Được thế thì tốt quá.


Hải Thụy gật đầu:


- Vậy đi, hạ quan cho thái sư ba ngày, ba ngày sau ngài cho một câu trả lời rõ ràng, được không?



- Cám ơn Cương Phong thông cảm.


Từ Giai chậm rãi đứng dậy, phảng phất thoáng chốc già đi rất nhiều.



Hải Thụy đỡ Từ Giai lên kiệu, nhưng không nhìn thấy khi rèm kiệu hạ xuống, đôi mắt mờ đục của Từ Giai dần dần trở nên sắc bén như dao.



Kiệu trở về Từ phủ, hai đứa nhi tử đi tới đỡ Từ Giai, nhưng bị ông ta đẩy mạnh ra, thảng thốt nhìn cha hầm hầm đi vào thư phòng, bước đi như rồng như hổ, đâu có cái vẻ gần đất xa trời như ở nha môn tuần phủ.



- Té ra là đóng kịch.


Từ Côn lẩm bẩm:



- Giờ đệ mới biết à?


Từ Phan bĩu môi, hắn theo Từ Giai lâu năm, tất nhiên chẳng lạ gì kỹ năng biểu diễn của cha.



Hai tên đi vào thư phòng, thấy Từ Giai chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ.



Dè dặt gọi một tiếng 'cha', đợi rất lâu mới nghe thấy Từ Giai nói:


- Các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ruộng?


'Không ngờ Hải Thụy nói nhà mình sản nghiệp kinh người, xem ra con số không phải là bình thường.

'

- Chuyện này .


Hai đứa nhi tử nhìn nhau, lúng ba lúng búng.



Từ Giai lạnh lùng nói:


- Tới nước này rồi còn muốn giấu ta à?



- Cha hiểu lầm rồi.


Từ Côn nói nhỏ:


- Chủ yếu là các phòng đều có một quyển sổ, chưa bao giờ cộng gộp lại, cho nên nhất thời không ai nói rõ được.



- Vậy thì đi tra đi.


Từ Giai tuy không phát tác, nhưng giọng lạnh tới mức làm người ta rợn người.



Hai đứa nhi tử vội đưa người tới các phòng lấy sổ, đây vốn là trái cấm của các phòng, tuyệt đối không cho người khác xem, nhưng lúc này thời kỳ phi thường, lão tam lão tứ đều bị nhốt vào từ đường, ngay cả lão gia tử cũng phải đích thân đi cầu xin, hiển nhiên nguy cơ lớn nhất của Từ phủ đã ở ngay trước mắt.

Vì thể ngoan ngoan nộp sổ sách, sau đó đưa tới thư phòng của Từ Giai.



Vì đây là tuyệt mật của Từ phủ, cho nên không thể dùng trướng phòng trong phủ, chỉ đành do đích thân Từ Phan và Từ Côn ra trận, thêm vào tâm phúc của Từ Giai là Lý tiên sinh và Lữ tiên sinh, bốn người lạch cạch tính toán từ trưa cho tới tận tối.



Bọn họ tính toán ở gian trong, Từ Giai đợi ở gian ngoài, ông ta vốn định xem sách, nhưng nghe thấy tiếng lách cách, lòng phiền loạn không sao xem nỏi, đành khép mắt lại.


Trong đầu chẳng biết vì sao nhớ tới sự kiện Cảnh vương trả ruộng năm năm trước .




Mùa xuân năm Gia Tĩnh thứ 44, Cảnh vương Chu Tái Quyến hoăng, không con trai, đất phong bị phế trừ, mấy vạn mẫu ruộng bị thân thích chiếm đoạt.


Số ruộng này vốn thuộc về sở hữu của bách tính, bởi thế dân phẫn nộ, gần như tạo thành biến loạn.

Về sau Từ Giai tấu xin trả ruộng cho dân, khiến cho lòng dân mừng rỡ, tới nay vẫn cảm tạ ơn đức của ông ta.



Năm năm trước, mình lệnh Cảnh vương phủ trả ruộng, giờ tới lượt Hải Thụy lệnh mình trả ruộng .


Từ Giai cười tự trào, cười xong thở dài, dần dần nhắm mắt lại đi vào cõi tiên, như trở về Bắc Kinh, vẫn là thủ phụ hô phong hoán vũ, một đạo chỉ dụ là cách trức ngay tên Hải Thụy không hiểu chuyện.



Cho tới khi hai đứa nhi tử gọi tỉnh, Từ Giai mới nói lời tạm biệt vinh quang ngày xưa, quay về hiện thực:


- Tra rõ chưa?



- Có con số đại khái rồi.


Từ Phan nơm nớp lo sợ đưa danh sách dâng lên:


- Phụ thân ngàn vạn lần đừng giận.



.


Từ Giai nhìn hắn, im lặng nhận lấy, liếc tới con số cuối cùng, hai mắt trợn trừng trừng, nhìn lại lần nữa, xác định không nhầm lẫn, mắt tối xầm lại, dựa vào ghế mãi không nói lên lời.



Từ Phan vội đi tới hết đấm lưng lại vuốt ngực, Từ Giai dần dần tỉnh lại, nhìn Từ Côn với vẻ không sao tin nổi:


- Ngươi làm thế để làm gì?

Muốn chết cũng không cần dùng cách này.



- Cha bớt giận.


Từ Côn vội vàng quỳ xuống, hoảng sợ nói:


- Người xa quê nhiều năm, không biết nay khác xưa rồi, bách tính Tùng Giang không còn lấy nông nghiệp kiếm sống nữa, rất nhiều nhà phu thê tới công trường làm việc, đem đất đai gửi vào đại hộ, mỗi năm chỉ cần một phần lương thực.

Sau đó đại hộ thuê người phương bắc trồng ruộng, bởi thể điền sản tất nhiên tập trung vào vài nhà.

Từ gia chúng ta giữ vững quy củ, nhân nghĩa vang xa, tất nhiên thành một trong số đó .

Nếu không có chúng ta, Tô Tùng chắc biết có bao nhiêu đất hoang.



- Té ra các ngươi là công thần cơ đấy.


Mặc dù Từ Côn nói rất chân thành, nhưng Từ Giai là ai, có kẻ nào lừa nổi ông ta không?

Nghe vậy cười lạnh liên hồi:


- Sao người ta tự dưng lên cơn điên tố cáo chúng ta cưỡng đoạt.



- Chuyện ấy có lẽ là cũng có, nhưng nhìn chung là giống như hài nhi đã nói.


Từ Côn giọng lí nhí.



- Giỏi, giỏi, năm xưa ta nên đưa ngươi tới Bắc Kinh, bằng cái bản lĩnh nói láo không ngượng mồm này, chắc chắn làm quan lớn hơn đại ca ngươi nhiều.



Từ Côn cúi đầu xuống không dám nói lời nào.



- Đông ông bớt giận, hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, quan trọng là ứng phó với cửa ải trước mắt ra sao.


Thấy tình thế căng thẳng, Lý tiên sinh vội đẩy sang chuyện khác.



- Ừ .


Từ Giai thở hắt ra một hơi:


- Tiên sinh có cao kiến gì?



- Kỳ thực chúng ta đều biết Hải Thụy tới Tùng Giang làm gì, 'trà ruộng có thể miễn tội' là thật, nhưng lòng tham của hắn tuyệt không nhỏ.

Chúng ta gia nghiệp lớn, ngay quản gia cũng có vài vạn mẫu ruộng, muốn thỏa mãn hắn không thành vấn đề.

Nhưng nếu chúng ta trả quá nhiều ruộng, ngược lại thành chứng thực lời tố cáo của Hải Thụy, làm người ta cho rằng Từ gia chiếm đoạt ruộng dân thực thì sao?



- Đúng thế, tiến thoái lưỡng nan.


Từ Giai gật đầu:


- Hải Thụy còn bảo ta quyên góp, cũng như vậy, ta quyên ít hắn sẽ bất mãn, nhưng nếu quyên vài vạn lượng, Thanh Lưu khắp triều sẽ nhìn ta ra sao?



- Đúng, không thể thỏa hiệp.


Từ Phan lên tiếng:


- Chút gia nghiệp hiện nay bọn con kinh doanh hơn 20 năm mới có, trong đó có lẽ có 'chiếm đoạt', nhưng tuyệt đại đa số là thu được chính đáng, sao có thể bằng một câu nói của hắn là chắp tay dâng lên?



- Vậy phải làm sao đây?


Từ Giai lạnh lùng nói.



- Theo hài nhi thấy, Hải Thụy ngang ngượng làm càn, nhưng chúng ta phải làm việc đúng pháp luật.


Nhà họ Từ quả thực tố chất rất khác người, Từ Côn nói:


- Đại Minh luật quy định, phàm ruộng đất mua trên 5 năm không được truy tố.

Cho nên điền sản dưới tên chúng ta có trên 5 năm không được đụng vào, thống kế số ruộng mới ra, kiếm kẻ nghèo khó, có tranh cãi trả lại, dù Hải Thụy không hài lòng, chúng ta cũng không cần sợ hắn, dẫu thế nào cũng không thể đem sản nghiệp chúng ta có được một cách chính đáng tặng người khác chứ?



- Đúng, ý của Nhị công tử rất hay.


Lý tiên sinh gật đầu:


- Hải Thụy chẳng thể nói được gì.



- Đi thống kê đi, số ruộng vào sổ sách năm năm qua, chiếm đoạt cũng được, không chiếm đoạt cũng được, trả hết cho ta .

Hải Thụy muốn ta làm gương, ta cấp cho hắn cái thể diện này.


Từ Giai mệt mỏi nhắm mắt lại.



- Cha.


Hai đứa con đau lòng kêu lên.



- Các ngươi muốn bức tử ta hay sao?


Từ Giai mở choàng mắt, cầm lấy chén chà ném vỡ choang xuống đất:


- Lão phu cả đời thanh liêm, bị các ngươi hủy hết rồi.



Hai tên hoảng sợ xéo vào trong tiếp tục tính toán sổ sách.



Lý tiên sinh đuổi lui hạ nhân, đích thân quét dọn mặt đất, mang cho Từ Giai một chén trà mới, định lui xuống, nhưng bị Từ Giai gọi lại:


- Ông nói xem, hôm nay ta quỳ xuống, có thể làm Hải Thụy nhân nhượng không?




Lý tiên sinh suy nghĩ chốc lát, nói thực:


- Vốn là có thể, trên đời ngoại từ hoàng đế và thái phu nhân, không ai nhận được cái lậy này của người.

Nhưng, một thủ phụ là Cao Củng, ông ta nhất định không động lòng; hai, chỗ dựa của Hải Thụy, nói trắng ra là Thẩm Mặc sẽ không động lòng; ba là đám ngôn quan bị chỉnh chết đi sống lại, chỉ sợ có liên quan tới chúng ta, e không dám lên tiếng cho đông ông.



Từ Giai thở dài:


- Sớm biết thế này năm xưa ta đã chẳng thiên vị .



Lý Tường biết ông ta nói tới Thẩm Mặc, an ủi:


- Con người đâu có thể nhìn được tương lai, ai ngờ kẻ hậu sinh này hung mãnh như thế.



- Thôi, không nhắc tới điều này nữa .


Từ Giai khoát tay:


- Ông nói không sai, chỉ cần còn Cao Củng, ai nói giúp ta cũng vô dụng, cho nên chúng ta phải dẫn họa đi, không thể để một mình Từ gia gặp tai ương, phải để cả Tùng Giang, không , cả mười phủ Tô Tùng đều phải gặp tai ương.


Nói tới đó cười lạnh:


- Lũ khốn kiếp, thường ngày nịnh bợ xun xoe, giờ Từ Giai ta gặp nạn, tên nào tên nấy đều giả câm, ta muốn xem xem, khi đồ đao của Hải Thụy chém lên đầu các ngươi, các ngươi còn im lặng được hay không.



Ba ngày sau, Từ Giai trả lời ba yêu cầu của Hải Thụy:

Thứ nhất, quyên 5000 lượng bạc chẩn tai; thứ hai, gia nô ở Từ phủ nhiều năm, tình cảm sâu nặng, không thể cưỡng ép đuổi đi, chỉ đành để tự nguyện; thứ ba, nguyện trả lại tất cả điền sản mua trong 5 năm qua, tổng cộng 4 vạn mẫu, đã lệnh đám nhi tử lên danh sách trả ruộng, đợi chủ tới nhận về.



Từ Phan, Từ Côn mặc dù rất không muốn, nhưng lệnh cha khó cãi, đành nghe theo.

Từ Giai viết một lá thư nói rõ nguồn cơn, đưa lên nha môn tuần phủ.



Nhìn thư của Từ Giai, khuôn mặt mệt mỏi của Vương Tích Tước hiện lên nụ cười hưng phấn:


- Chúc mừng đại nhân, Từ các lão cuối cùng cũng chịu trả ruộng rồi.



Hải Thụy tâm tình cũng rất rất, Từ gia chịu trả ruộng, khẳng định các Tấn thân ở Tùng Giang không dám chống nữa, e 10 phủ Tô Châu cũng sẽ lui theo.



Nhưng đôi mày vừa giãn ra lại co vào, sao chỉ trả chưa tới 1 phần 10?

So với hơn 40 vạn mẫu còn lại, 4 mẫu này có đáng gì?

Nếu như các hương thân học theo, thì hành động trả ruộng này còn có ý nghĩa gì nữa?




Suy nghĩ mãi, Hải Thụy cầm bút viết thư cho Từ Giai, mở đầu là khen ngợi vài cau, tiếp đó thái độ xoay chuyển, nói rõ con số

- Yêu cầu trả một nửa.



Trong mắt Hải Thụy, cho dù có trả một nửa, nhà họ Từ vẫn còn hơn 20 vạn mẫu ruộng, vẫn là Tùng Giang đệ nhất tài chủ, còn muốn gì nữa?

Nếu chẳng phải lo ép Từ Giai chó cùng giứt giậu, ảnh hượng tới đại kế đo ruộng, với tính khí của Hải Thụy làm sao chấp nhận được.



Có lẽ cảm thấy quá lợi cho nhà họ Từ, ngữ khí của Hải Thụy trở nên khắc bạc, cuối cùng không ngờ viết :

' Tích xưa sửa cái sai của cha, vàng chất bảy phòng đem giải tán hết, công lấy danh cha sửa sai cho con có gì không thể.

'

Nhận được thư trả lời của Hải Thụy, Từ Giai cười, nhưng cười đầy sát khí, hai nắm đấm siết chặt, mày dựng lên .




Tên Hải man mọi này không biết điều, dám được nước lấn tới, dám đòi trả một nửa, còn lên tiếng dạy dỗ ta, dù không trực tiếp nhắm vào mình, nhưng chẳng phải chỉ nhi tử của mình chiếm đoạt quá nhiều, bảo mình giải tán hết gia tài, sửa cái sai của con sao?



Từ Giai không thể lùi được nữa.



Trước đó lùi là vì rút lui chiến lược vì thắng lợi cuối cùng, hiện giờ nếu tiếp tục lùi, người thiên hạ sẽ cười rụn

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-quan-cu-nhat-pham-ta-khong-dong-y-24093.html