Thương Thiên Phách Huyết - GIAO CHIẾN (2) - Thương Thiên Phách Huyết

Thương Thiên Phách Huyết

Tác giả : Chưa rõ
Chương 328 : Thương Thiên Phách Huyết - GIAO CHIẾN (2)

  Tiếng trống trận nhanh như mưa rơi liên tiếp vang lên.

Binh lính Trình gia đột nhiên làm ra một động tác mà không một ai nghĩ ra, bọn họ đồng thời xoay người bỏ chạy về phía sau.

Tuy không hiểu vì sao bọn họ phải làm như vậy, nhưng cơ hội lớn mở ra trước mắt làm sao lại chịu bỏ qua.

Roi ngựa của Hung Nô nhân hung hăng quất xuống chiến mã của mình.

Nhanh lên một chút…nhanh lên một chút…mau chút nữa… Bọn họ liền sắp vượt qua những binh lính đang chạy trốn, cho bọn họ một kích trí mạng.

Chỉ là đột nhiên, bọn lính chợt dạt ra.

Ở trước mặt bọn họ, là một chi thiết quân tỏa sáng.

Bọn họ bày thành vài hàng, rậm rạp, ít nhất cũng phải trên vạn người.

Cáp Mật Thứ đang xem cuộc chiến ở phía sau chợt giật mình, đội quân này trước nay chưa thấy, chẳng là đây là chỗ dựa của Cổ Đạo Nhiêm sao.

Kỵ binh của Hung Nô nhân đã đi tới gần mấy chục thước, bọn lính thậm chí có thể rõ ràng chứng kiến khuôn mặt dữ tợn cùng ánh mắt cuồng nhiệt của bọn họ.

Bọn họ quơ mã đao sắc bén trong tay, trong miệng lớn tiếng hô quát, thân thể bọn họ phập phồng bất định đang bôn ba trên lưng ngựa, hợp thành một mảnh đồ án tráng lệ tràn ngập hào khí thảm thiết.

“ Phóng…” Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng quát lớn.

Binh lính thủ vệ ngay trước thiết quân cúi thấp người xuống, cũng không biết đã làm gì, dị biến lập tức nổi lên.

“ Sưu…” Những mũi tên bay múa cùng tiếng cơ quan bật mạnh tràn ngập khắp cả chiến trường.

Từ trong thiết quân màu đen kia, bắn ra vô số mũi tên dài truy hồn đoạt mệnh.

Trước mặt bọn họ, là một mảnh mưa tên màu đen cơ hồ che kín bầu trời, làm cho người ta hoa cả mắt.

Tốc độ những mũi tên cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi, những kỵ sĩ phóng phía trước chợt cảm thấy hoa cả mắt, vốn không còn kịp làm ra phản ứng nào khác, liền bị mũi tên xuyên thấu thân thể, nặng nề ngã bật về phía sau.

Hơn vạn mũi tên bày thành một loạt rậm rạp, xuyên thấu y giáp của những kỵ sĩ trước mặt, xuyên thấu thân hình chiến mã.

Vô luận người hay ngựa, ở tốc độ này, lực lượng cùng mật độ của cường cung, đều không còn lực hoàn thủ.

Cự lực như thế, lại há là sức người gây nên.

Tuy không cách nào so sánh được với Khai Thiên Cung có một không hai của Triết Biệt, nhưng đã vượt xa cung tiễn thủ bình thường.

Dù là nỗ cung trước kia, cũng khó có thể so sánh ngang hàng.

Thân thể Cáp Mật Thứ bước lên hai bước, hắn vững vàng xem kỹ Hung Nô thiết kỵ đang tiếp tục phóng tới, trong lòng bịt kín một tầng âm ảnh màu xám.

“ Nhanh…tiếp tục đi tới…” Quan quân Hung Nô cao giọng quát.

Tuy lực lượng của vật kia không tầm thường, đã tạo thành thương vong nhất định cho bọn hắn.

Nhưng chút tổn thất ấy cũng là trong tình lý, cho dù là một vạn cung tiễn thủ bình thường, trên đường bôn ba gần mấy chục thước, sau trận mưa tên, cũng phải bị thương tổn như thế.

Hơn nữa mặc cho ai cũng biết một việc, loại trang bị cùng loại như nỗ tiến, chỉ có một lần cơ hội để phóng ra.

Nguyên nhân chính vì thủ tục gắn tên vào nỗ tiến có nhiều hạn chế cực kỳ, khiến cho nỗ tiến thủy chung không cách nào chiếm được vị trí của cung thủ trên chiến trường.

Các tướng lãnh Hung Nô nhân ở phía sau liều mạng thúc giục, bọn họ muốn tranh thủ trước khi đợt tên thứ hai của Trình gia phóng ra, đã nhảy vào địch trận.

Như thế mới có thể giảm bớt nhân số thương vong.

“ Phóng…” Tiếng hô đồng dạng lại tiếp tục vang lên trong bộ đội Trình gia.

“ Sưu…” Trong những ánh mắt tràn ngập chuyện không thể tưởng tượng, cơn mưa tên màu đen lại lần nữa hộc ra đợt thứ hai.

Lúc này lực trùng kích còn lớn hơn lần đầu tiên rất nhiều, bởi vì khoảng cách gần hơn, lực trùng kích của mũi tên tăng nhiều, tốc độ cũng mau lẹ hơn.

“ A…” Tiếng hét thê thảm sắc bén không ngừng truyền đến từ trong miệng của Hung Nô nhân, một vòng mưa tên vượt ngoài ý liệu của bọn họ đã đánh thẳng một gậy bất ngờ vào đầu họ.

Những kỵ sĩ lao tới trước hoa lạp lạp nằm xuống một mảnh, chiến mã mất đi khống chế lăn một vòng trên mặt đất, trên người tuôn đầy máu tươi, chúng nó đã không còn sức lực đứng thẳng lên.

Nhưng những Hung Nô nhân phía sau cũng không có nửa phần do dự, bọn họ vẫn tiếp tục đạp lên thân thể của đồng bạn lao về phía trước, trong lòng bọn họ tựa hồ không có sự sợ hãi cùng sợ hãi.

Đôi mắt bọn họ đang nhìn, chính là địch nhân phía trước, đối với đồng bạn ngã xuống trên đường, bọn họ cũng làm như không thấy.

Thương hại, đã không tồn tại trong đầu bọn họ.

Bi ai, bọn họ đã không còn thời gian thể nghiệm.

Bởi vì bọn họ biết, chỉ có tiến lên, đem địch nhân chém giết, mới có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, mới có thể vì chính mình tạo ra một con đường sống.

“ Sưu…” Vòng thứ ba, con mưa tên lại lần nữa bắn ra, những vật màu đen kia, phảng phất như không hề ngừng nghỉ, không ngừng đem những mũi tên đoạt mệnh huy sái trên bầu trời, cướp lấy những tính mạng sinh long hoạt hổ.

Ở chỗ này, tính mạng thật yếu ớt, vũ khí mới mẻ cường đại phát huy ra uy lực vốn có của nó, dưới loại tình huống cùng hoàn cảnh này, vũ khí kia quả thật đã phát huy ra công hiệu lớn nhất của chúng nó.

Nếu Tương Khổng Minh ở đây, sẽ bội phục Cổ Đạo Nhiêm đến sát đất.

Hơn vạn vật phẩm màu đen kia, chính là trung hình Gia Cát thần nỗ do Tương Khổng Minh đặc chế.

Thứ này cũng chỉ thuộc hạng trung, có thể một lần bắn ra mười mũi tên, cũng có thể mỗi lần bắn ra chỉ một tên.

Trải qua Tương Khổng Minh tỉ mỉ chế tạo, loại Gia Cát thần nỗ này đã đem tốc độ cùng lực lượng cơ hồ hoàn mỹ kết hợp cùng một chỗ.

Có thể nói một câu khẳng định, ở trận chiến tranh sau này, Gia Cát thần nỗ trở thành một kiện siêu cấp vũ khí không thể thay thế.

Chiến tranh trong tương lai chính vì sự xuất hiện của Gia Cát thần nỗ mà đã thay đổi, cho đến khi mọi người thích ứng với sự tồn tại của nó mới thôi.

Đồng dạng, trải qua cuộc chiến hôm nay, vô luận là Cổ Đạo Nhiêm hay Gia Cát thần nỗ cũng vĩnh viễn ghi vào sử sách, trong lịch sử chiến tranh của Đại Hán, thậm chí lịch sử chiến tranh của cả đại lục đã lưu lại một bút nặng nề nhất không bao giờ tan biến.

Trên tháp cao, Cổ Đạo Nhiêm tỉnh táo nhìn Hung Nô nhân tiến công, trong mắt hắn hiện lên một tia cười lạnh lùng.

Cuộc đấu truy đuổi sao?

Hay muốn ôm một tia may mắn, nghĩ muốn thử xem Gia Cát thần nỗ có thể phóng ra liên tục bao nhiêu lần.

“ Truyền lệnh…” “ Dạ…” Truyền lệnh quan cao giọng đáp, thanh âm của hắn cao ngang mà kịch liệt, gương mặt đỏ bừng.

“ Lệnh Từ Hùng Phi chuẩn bị đột kích, một khi Hung Nô nhân rút lui, lập tức truy theo đuổi giết, không được sai lầm.

” Mã đội phía sau trung quân Trình gia bắt đầu động, hai vạn kỵ binh bộ đội tinh nhuệ dưới sự suất lĩnh của trưởng quan bắt đầu thong thả động lên.

Bọn họ đã làm xong chuẩn bị tùy thời xuất phát, chỉ cần từ trên tháp cao truyền xuống mệnh lệnh tấn công, chờ đợi chính là một hồi ác chiến lớn nhất trong đời họ.

“ Hay cho Cổ Đạo Nhiêm…không ngờ bỏ được hai thành binh mã làm mồi nhử, được…được.

được…” Thanh âm cắn răng nghiến lợi từ trong miệng Mạo Đốn truyền ra, đôi mắt hắn cơ hồ phun lửa nhìn tràng cảnh trước mặt.

Hiện tại bọn họ rốt cục đã rõ ràng, Hán quân không phải đã xảy ra vấn đề, mà là bày ra một cái bẫy lớn, đang đợi bọn hắn tiến vào.

Hai vạn bộ binh bị Hung Nô nhân giết hại, thương vong thảm trọng, cuối cùng tứ tán đào tẩu chẳng qua chỉ được một nửa.

Nhưng bọn họ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Trong cuộc chiến tranh, bọn họ đem Kim Lang quân của Hung Nô nhân dẫn dụ đến trước trung quân.

Ở khoảng cách nhìn như toàn quân thua bại, chỉ cần là ai cũng có ý nghĩ lựa chọn tiếp tục truy kích.

Đó là mồi dụ, mồi dụ lớn nhất.

Mà rất hiển nhiên, Quát Bạt Ưng bọn họ cuối cùng đã mắc câu.

Lấy hai vạn người làm mồi dụ, cử động như vậy chỉ sợ chỉ có Cổ Đạo Nhiêm mới có thể làm được.

Trong hậu doanh, sắc mặt Mạo Đốn biến trắng, chỉ trong vài giây, có mấy ngàn binh sĩ đã hoàn toàn nằm xuống bình nguyên.

Bọn họ đều là tinh nhuệ tuyệt đối của Kim Lang quân, lúc này lại giống như nông phu không hề có lực hoàn thủ, mặc người giết chết.

Hai mắt Mạo Đốn đỏ đậm, nhưng hắn không hề hạ lệnh rút lui, ngược lại còn tự mình thổi vang tù và công kích.

Mã đội của Hung Nô nhân chợt như điên cuồng, bọn họ liều mạng vọt mạnh về phía trước, phảng phất như bọn họ đối mặt không phải là cỗ máy giết người, mà là những người đói bụng suốt ba ngày nhìn thấy những thức ăn ngon mỹ vị, trong mắt bọn họ là quang mang đói khát, đói khát gần như điên cuồng.

“ Lão sư, làm như thế nào?

” Cáp Yết thất kinh hỏi.

Hắn cũng là người biết cách hành binh, biết dưới loại tình huống này, còn muốn ước thúc đội ngũ, đã là việc muôn vàn khó khăn.

Kim Lang quân sau khi tiêu diệt hai vạn bộ binh của Trình gia, hướng trung quân của Cổ Đạo Nhiêm phát ra công kích mãnh liệt.

Tốc độ của bọn họ đã đạt tới cực hạn nhanh nhất của bản thân, không còn gì có thể ngăn trở.

Nghĩ muốn đem những kỵ binh này triệu hồi, là giống như một vũ giả vừa toàn lực phát ra một quyền công kích, vừa mới đánh ra được nửa quyền, đột nhiên phải dừng lại mà thu ngược về.

Chẳng những sẽ tạo thành thương tổn thật lớn cho bản thân, nếu đối thủ thừa thế truy kích, hậu quả lại càng không sao chịu nổi.

Mà Cổ Đạo Nhiêm sẽ thừa dịp cháy nhà mà đánh cướp không?

Chỉ cần xem cách điều khiển của Trình gia quân, tập hợp kỵ binh, đáp án liền phảng phất phơi bày ngay trước mặt.

Chỉ là nếu buông tay bất kể, thương vong sợ rằng càng lớn hơn nữa, đạt tới mức người khác không sao chịu nổi.

Tuy Cáp Yết thiên tư hơn người, nhưng cuối cùng cũng là lần đầu gặp phải cảnh này, không khỏi lòng như lửa đốt, đem mắt nhìn vị lão sư mà hắn tôn sùng nhất.

Chính như Trình gia đối với Cổ Đạo Nhiêm vô cùng tin tưởng, ở trong mắt Cáp Yết, Cáp Mật Thứ đồng dạng là một nhân vật trác tuyệt không khác gì một thần minh.

“ Thổi hiệu lệnh…toàn lực tiến công…” Tựa hồ cũng không nghe lời Đan Vu vừa nói, Cáp Mật Thứ nghiêm mặt, ngữ khí của hắn rét lạnh như băng, tựa như một hàn băng đã tích súc suốt trăm triệu ngàn năm, đông cứng tâm phế người khác.

Tiếng tù và vang lên, mã đội Hung Nô nhân giống như nổi điên, không để ý hết thảy đột kích về phía trước.

Vô luận là Quát Bạt Ưng, Mãi Mãi Đề hay A Ngõa Hạn, bọn họ cũng không có chút do dự, chỉ huy đội ngũ phát động công kích chưa từng có trước đó.

Bọn họ muốn lấy huyết nhục của chính mình mở ra một con đường khang trang đi đến thắng lợi.

Nếu đã không cách nào quay đầu lại, vậy không cần quay đầu lại, thẳng tắp đi phía trước, là lựa chọn sáng suốt cùng bất đắc dĩ nhất của bọn họ.

“ Lợi Trí…Hắn đã động thủ.

” Thanh âm Cáp Mật Thứ tràn ngập lòng tin tưởng kiên định:

“ Ta tin tưởng hắn.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-thuong-thien-phach-huyet-giao-chien-2-91326.html