Tiên Quốc Đại Đế - Chiến thắng. - Tiên Quốc Đại Đế

Tiên Quốc Đại Đế

Tác giả : Chưa rõ
Chương 168 : Tiên Quốc Đại Đế - Chiến thắng.

Khói đen mãnh liệt hấp thu lôi điện bao quanh Diêm Xuyên.



    Ầm ầm!

    Trên trời điên cuồng giáng lôi điện, dường như tạc mặt đất ra một cái hố to.



    Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu té vào trong hố lôi.



    Hố lôi lấp lánh ánh sáng, vô tận lôi điện đánh xuống như muốn nổ Diêm Xuyên tan xương nát thịt.



    Trong hố lôi điện Miêu Miêu run bần bật rúc vào ngực Diêm Xuyên, nhìn xung quanh hắn.



    Diêm Xuyên há mồm cuồng rống:



- Grao!

    Vô số lôi điện nhanh chóng vọt vào miệng Diêm Xuyên, như là hắn nuốt chửng loi điện vậy.



- Grao!

    Ao lôi điện liên tục bị Diêm Xuyên nuốt vào trong bụng, càng nuốt càng nhiều.



    Xẹt xẹt ẹt!

    Dù có nhiều lôi điện đánh vào người Miêu Miêu nhưng đều là dư âm, đa số bị Diêm Xuyên nuốt.



    Miêu Miêu mờ mịt nhìn Diêm Xuyên:



- Meo!

    Ầm!

    Trên người Diêm Xuyên da tróc thịt bong, mặt vặn vẹo.



    Miệng Diêm Xuyên nuốt lôi điện, sau khi nuốt sét thì tuôn hướng huyệt Thần Đình khiếu, huyệt Thần Đình khiếu có lúc trước khi Diêm Xuyên độ kiếp thì nuốt vào kiếp vân, lôi điện xung nhập trong đó, kiếp vân lăn cuồn cuộn.



    Ầm ầm!

    Bởi vì Diêm Xuyên hôn Tử Tử, bên ngoài thiên lôi giáng xuống khoảng một nén nhang.



    Lưu Cẩn sớm tuyệt vọng, đám Mục Dã vương cũng lộ vẻ tiếc nuối.



    Một nén nhang sau, kiếp vân trên trời mới từ từ lùi đi.



    Trong lôi trì vẫn xẹt đùng từng đợt lôi điện, nhưng dần lôi điện vào trong đất, một cái hố sâu năm mươi trượng.



    Cái hố khét đen, mọi người đều cho rằng Tinh cảnh Diêm Xuyên tiêu đời, sâu tận cùng hố sâu truyền đến một thanh âm.



    Miêu Miêu phát ra tiếng yếu ớt:



- Meo, đại lưu manh, tốt rồi, thiên kiếp chết tiệt kết thúc.



    Mục Dã vương biến sắc mặt nói:



- Cái gì?



    Phùng Thái Nhiên mừng như điên:



- Không lẽ còn sống?



    Mộng Hồng Anh khó tin nhìn hướng hố sâu.



    Một thân xác khét đen, mấp máy.



    Vèo! Trong cục than, Miêu Miêu khó nhọc bò ra, cục than lật người.



    Diêm Xuyên toàn thân cháy đen, dường như không nhúc nhích được, nhưng mắt mở nhìn ngoài hố.



    Phùng Thái Nhiên hưng phấn kêu to:



- Ha ha ha, còn sống, Diêm Xuyên còn sống!

    Mộng Hồng Anh ngạc nhiên hỏi:



- Không thể nào, sao ngươi còn sống được?

Ngươi chỉ là Tinh cảnh, chỉ là Tinh cảnh!

    Giọng Diêm Xuyên khàn khàn suy yếu nói:



- Cứu Tử Tử, nói cho nàng rằng ta sẽ đi tìm nàng, chắc chắn!

    Mộng Hồng Anh biểu tình quái dị.



- Hừ!

    Mộng Hồng Anh hừ lạnh, vung tay áo, mang theo Sinh Mệnh Chi Tuyền bao bọc Tử Tử vọt lên trời, chớp mắt bay ra khỏi Vô Ưu thành, mang Tử Tử hướng phương nam, khuất bóng.



    Diêm Xuyên nhìn Tử Tử rời đi, lộ nụ cười vui mừng, ít nhất nàng được cứu.



    Phùng Thái Nhiên bay tới hỏi:



- Diêm Xuyên, ngươi.

Ngươi khỏe không?



    Đám Thần cảnh bay tới.



    Diêm Xuyên cười khổ nói:



- Bị thương cực nặng, chuẩn bị đan dược cho ta.



    Phùng Thái Nhiên hưng phấn nói:



- Yên tâm, yên tâm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

    Mục Dã vương cảm thán nói:



- Chúc mừng!

    Diêm Xuyên thều thào nói:



- Mục Dã vương, dư nghiệt ba U tông giao cho ngươi, đừng khiến ta thất vọng!

    Mặc dù hiện tại Diêm Xuyên cực kỳ suy yếu, tu vi yếu đến đáng thương, nhưng Mục Dã vương không dám chậm trễ, thậm chí hơi sợ hắn.



    Mục Dã vương lắc đầu, nói:



- Yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng!

    Miêu Miêu yếu ớt kêu lên:



- Meo!
    …

    Chịu trời phạt mà Diêm Xuyên vẫn sống sót, đám Thần cảnh rung động không thể tả.



    Diêm Vương điện bị trời phạt nổ nát, nhưng rất nhanh xây cái mới.

Đám cường giả Đại Hà tông nâng Diêm Xuyên như nâng anh hùng.



    Trước đống phế tích chỉ còn lại người Ngự Yêu tông.



    Mục Dã vương mang theo ba Thần cảnh đứng trước đống đổ nát.



    Trên đống hoang tàn có hai thân thể nằm ngửa.



    Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ.



    Công pháp Chu Thiên Tinh Thần của Diêm Xuyên quá mạnh mẽ, một kích làm hai Thần cảnh không có sức nhúc nhích.



    Thành chủ Trịnh Hồng căm hận nói:



- Ha ha ha ha! Diêm Xuyên tiểu nhi, Diêm Xuyên tiểu nhi!

    Nhớ đến một năm trước ai cũng xem thường Diêm Xuyên.

Trong Vô Ưu điện ba U tông cao cao tại thượng nhục nhã.

Lúc đó mặc dù Diêm Xuyên có danh chấn Huyết Ma, nhưng ở trong mắt đám Thần cảnh thì căn bản không tính cái gì.



    Nhưng hôm nay thì sao?



    Một năm, gần một năm, ba U tông hoàn toàn bị hủy diệt?



    Mục Dã vương khẽ thở dài nói:



- Trịnh Hồng, mặc dù Diêm Xuyên chưa đến hai mươi tuổi nhưng các ngươi thua không oan.



    Một năm trước Mục Dã vương cũng không có khả năng tưởng tượng Diêm Xuyên sẽ lợi hại như vậy.



    Thành chủ Trịnh Hồng mặt đỏ ngầu gào thét:



- Ta không cam tâm, ta không cam tâm!

    Vốn thành chủ Trịnh Hồng có lực lượng một tông, tọa ủng Vô Ưu thành, bây giờ một thân một mình, đang hấp hối.



    Thành chủ Trịnh Hồng rống to:



- Ta không cam tâm!

    Thành chủ Trịnh Hồng thúc đẩy tiềm năng cuối cùng trong người, định xông ra ngoài.



- Giết!

    Không cần Mục Dã vương ra tay, ba Thần cảnh cùng xuất kiếm.



    Ầm!

    Thành chủ Trịnh Hồng giãy dụa bị ba Thần cảnh giết chết, nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!

    Bịch!

    Xác thành chủ Trịnh Hồng té xống đất, dấy lên bụi mù.



    Đỉnh Thần cảnh, người một năm trước là đệ nhất Vô Ưu thành giờ phút này triệt để không có tiếng động.



    Chỉ để lại một mình Thượng Vô Kỵ cười khổ.



    Mục Dã vương giơ kiếm, trầm giọng quát:



- Thượng huynh, an tâm lên đường đi!

    Thượng Vô Kỵ suy yếu kêu lên:



- Mục Dã vương!

    Mục Dã vương lạnh lùng nhìn Thượng Vô Kỵ.



    Thượng Vô Kỵ cười khổ nói:



- Ngày xưa ba U tông chèn ép Ngự Yêu tông ngươi, là Thượng U tông luôn thiên vị ngươi, đúng không?



    Mục Dã vương nhướng chân mày.



    Thượng Vô Kỵ chua xót nói:



- Lần này ba U tông ta bị hủy diệt chủ yếu là bởi vì Ngự Yêu tông ngươi, nhưng ta không trách ngươi.

Ta tự biết mình không có đường sống, trước khi chết chỉ xin ngươi một việc.



    Mục Dã vương trầm giọng nói:



- Thượng huynh cứ nói đừng ngại!

    Thượng Vô Kỵ khẩn cầu:



- Thượng U tông chắc chắn bị hủy diệt, ta không cầu ngươi tha cho Thượng U tông nhưng xin ngươi tha nhi tử Thượng Ân của ta.

Ta chỉ có một đứa con, là huyết mạch duy nhất của Thượng gia ta, xin ngươi nghĩ tình xưa kia tha cho hắn một con đường sống!

    Mục Dã vương nhíu chặt mày.



    Thượng Vô Kỵ cầu xin:



- Ngươi có thể phế tu vi của hắn, khiến hắn cả đời trở thành phàm nhân, chỉ cầu ngươi tha cho hắn một mạng, cầu ngươi!

    Mục Dã vương liên tục thay đổi sắc mặt, nghĩ đến ngày xưa, cuối cùng khẽ thở dài nói:



- Ừm!

    Thượng Vô Kỵ mặt lộ vui mừng:



- Đa tạ!

    Ầm!

    Người Thượng Vô Kỵ bỗng phát ra tiếng trầm đục.



    Ba Thần cảnh nhanh chóng kiểm tra.



    Ba Thần cảnh kinh ngạc nói:



- Sư huynh, Thượng Vô Kỵ tự bạo nguyên thần, hắn tự sát!

    Mục Dã vương khẽ thở dài nói:



- Dù sao ở chung nhiều năm, chôn hai người này đàng hoàng đi.



- Tuân lệnh!

    ba U tông hủy diệt, Vô Ưu thành nghênh đón hành động đại đồ sát.

Đại Hà tông, Ngự Yêu tông cùng ra tay bắt giết dư nghiệt của ba U tông.



    Một khu vực trong khu kinh doanh buôn bán.



    Rất nhiều tu giả nhìn một đài cao ở chính giữa.



    Trên đài cao trói ba mươi tù nhân tu giả, tất cả đều bị ấn ngã xuống đất.



    Lưu Cẩn đứng trên đài cao nhìn bên dưới.



    Lưu Cẩn quát lạnh:



- Các vị làm chứng, ba mươi người này bao che dư nghiệt ba U tông, tội đáng muôn chết.

Hôm nay, ta dùng ba mươi người này để chứng tỏ luật pháp của Vô Ưu thành!

    Lưu Cẩn lạnh lùng nói:



- Giết!

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-tien-quoc-dai-de-chien-thang-195115.html