Tiên Quốc Đại Đế - Tộc khế - Tiên Quốc Đại Đế

Tiên Quốc Đại Đế

Tác giả : Chưa rõ
Chương 246 : Tiên Quốc Đại Đế - Tộc khế

- Mạnh tiền bối, Cự Lộc thư viện ngươi, thật muốn là tự mình phản mình sao?

    Thiên nữ trầm giọng nói.

    Mạnh Lăng Thiên trầm mặt.

- Thứ này, cũng chỉ là Thiên Cơ tông ta bảo quản thay mà thôi, Thiên Cơ tông ta sẽ thiết lập chướng ngại, ngày sau, người Cự Lộc thư viện nếu có bản lãnh, tùy thời có thể đến Thiên Cơ tông lấy lại, như thế nào?

    Thiên nữ nói.

- Rầm ù ù!     Mây đen trên đỉnh đầu Mạnh Lăng Thiên nổ vang không dứt, giống như là tùy thời đánh xuống.

    Nhìn mây đen trên đầu một chút, sắc mặt Mạnh Lăng Thiên càng âm trầm.

- Mạnh tiền bối, chuyện của tiểu bối, để cho tiểu bối giải quyết sao, năm đó viện chủ đời thứ ba Cự Lộc thư viện ước hẹn cùng tông ta, kính xin tuần hoàn.

Bất kể như thế nào, tiền bối yên tâm, quy củ mà năm đó Đông Phương Bất Bại tạo lập, chúng ta sẽ không làm trái!     Thiên nữ trịnh trọng nói.

    Nhìn Thiên nữ một chút, Mạnh Lăng Thiên lộ ra một tia tươi cười quái dị.

- Ha ha.

, hậu bối Thiên Cơ tông?

Tốt, ta không nhúng tay, bất quá, hai thứ này, ngươi nên giữ gìn kỹ rồi, ta sẽ chọn lựa đệ tử Cự Lộc thư viện ra để tự mình dạy, đến lúc đó sẽ tới Thiên Cơ tông đoạt bảo!     Mạnh Lăng Thiên quát khẽ nói.

- Cảm ơn Mạnh tiền bối thành toàn, Thiên nữ nhất định không dám quên!     Thiên nữ cười nói.

- Đi thôi!     Mạnh Lăng Thiên vung tay áo.

- Đi!     Thiên nữ kêu lên.

- Ngâm! Ngâm! .

    Thanh Loan lôi kéo Thiên nữ trong nháy mắt vọt đi xa.

    Mạnh Lăng Thiên sắc mặt âm trầm đưa mắt nhìn Thiên nữ rời đi, vừa ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời.

- Ra khỏi Quang Minh Giới, ta đi đến đâu, mỗi lần ngươi đều đuổi theo, có phiền hay không!     Mạnh Lăng Thiên phiền não đối với mây đen kêu lên.

- Rầm!     Mây đen nổ vang một tiếng.

Giống như là đang cảnh cáo Mạnh Lăng Thiên vậy.

- Biết rồi, trở về, ta quay về Quang Minh Giới còn không được sao?

Ngươi là ông nội rồi!     Mạnh Lăng Thiên phiền não im lặng nói.

    …     Quang Minh Giới!     Mưa gió đã ngừng, dục hỏa tiết ra, Diêm Xuyên từ trong mê man dần dần khôi phục lý trí.

Thậm chí, không biết là nguyên nhân nào, mái tóc dài đỏ như máu cũng chậm rãi trở về màu đen, tim đập cũng dần trở về bình thường, hết thảy khôi phục đến nguyên trạng.

    Bốn phía biển máu cũng đã rút lui.

    Giờ phút này, tu vi của Diêm Xuyên đã trùng kích đến khí cảnh ngũ trọng! Liên tục bước qua hai cái tầng thứ.

    Nhưng giờ phút này, Diêm Xuyên căn bản không có tâm tư nhìn xem tu vi của mình, bởi vì trước mắt còn có một vấn đề lớn hơn rất nhiều…     Toàn thân trần truồng, phía dưới còn có một nữ tử cũng trần truồng.

    Là Mạnh Dung Dung!     Mạnh Dung Dung giống như là đã ngủ rồi, nhưng khóe mắt vẫn còn thấm đẫm, đã nói rõ hết thảy phát sinh lúc trước.

- Sao thế này?

    Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn mình và Mạnh Dung Dung.

    Nhất thời, toàn bộ sự việc lúc trước hiện lên trong đầu.

Nghĩ đến hết thảy lúc trước, trên mặt Diêm Xuyên lộ ra một tia khổ sở, đồng thời nhìn Mạnh Dung Dung phía dưới, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

    Nhẹ nhàng bò dậy, cẩn thận đem của mình từ trong cơ thể Mạnh Dung Dung rút ra.

    Có lẽ động tác lớn một chút, cũng có lẽ là vết thương Mạnh Dung Dung chưa lành, Mạnh Dung Dung đang còn yên giấc bỗng nhiên một trận đau đớn, cau mày mở mắt.

    Nhất thời, hai người mặt đối mặt.

    Mạnh Dung Dung mới vừa tỉnh lại, trong đầu còn một mảnh hỗn độn, Diêm Xuyên nhanh chóng rút ra bò dậy.

- A!     Mạnh Dung Dung đột nhiên kịp phản ứng, phát ra một tiếng thét chói tai.

    Nhưng rất nhanh, Mạnh Dung Dung vừa mới thét xong, nàng đã co rúc một chỗ, nhỏ giọng nức nở.

    Diêm Xuyên xoay quanh tìm y phục, nhưng mà trên mặt đất, chỉ có một đống mảnh nhỏ, căn bản không có một mảnh vải nào đủ lớn.

    Nhìn Mạnh Dung Dung đang nức nở, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói:

- Mạnh cô nương, chuyện lần này, đã xảy ra như vậy, ngươi theo ta trở về đi thôi!     Mạnh Dung Dung nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Diêm Xuyên, hơi mờ mịt nói:

- Trở về?

- Không sai, không lâu sau ta sẽ trở về khai quốc, theo ta trở về, làm Hoàng hậu của ta!     Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

- Ta không cần, ngươi cái tên khốn kiếp này, ta hận ngươi, ta hận ngươi!     Mạnh Dung Dung nhất thời lần nữa khóc lên.

    Diêm Xuyên nhất thời cau mày, nhất thời không biết xử lý như thế nào chuyện trước mắt này, dù sao lúc ấy là mình phát cuồng.

    Trong lúc Diêm Xuyên đang suy nghĩ làm sao để an ủi Mạnh Dung Dung.

    Đột nhiên, trên mặt đất trước mặt Diêm Xuyên xuất hiện một cái vòng tròn, trên vòng tròn phát ra đại lượng bạch quang.

Giống như là một cái tế đàn nhỏ từ trong trống rỗng xuất hiện ra.

- Ông!     Bạch quang chợt lóe, trên tế đàn nhỏ đột nhiên lòi ra một con Tiểu Miêu.

- Meo meo?

Đại lưu manh, ngươi lại không mặc quần áo?

- A?

Các ngươi, các ngươi mới vừa làm cái gì?

Meo meo?

- Meo meo, ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không có nhìn thấy!     .

    .

    .

    Miêu Miêu dùng móng vuốt nhỏ che ánh mắt, nhưng vẫn là len lén tò mò nhìn về phía hai người.

    Diêm Xuyên:

!     Mạnh Dung Dung:

!

- Miêu Miêu, nhanh lấy ra hai bộ quần áo đi!     Diêm Xuyên nhất thời kêu lên.

- Ta không nhìn thấy, Miêu Miêu không nhìn thấy!     Miêu Miêu che ánh mắt.

- Chớ giả bộ, nhanh cầm y phục! Lần trước cũng không phải là chưa có xem qua.

    Diêm Xuyên im lặng nói.

    Lần trước ở chỗ Hổ tộc, ngã vào trong lốc xoáy thanh âm, y phục hai người cũng bị xé nát một lần rồi.

- A!     Miêu Miêu nghĩ cũng đúng.

    Miêu Miêu nhanh chóng lấy ra hai bộ quần áo.

    Diêm Xuyên đưa cho Mạnh Dung Dung một bộ.

Mình mặc một bộ.

- Ngươi cõng ta qua đó!     Mạnh Dung Dung co rúc nói.

- Ừm!     Diêm Xuyên gật đầu.

- Meo meo?

Lần trước, không phải ngươi bị hắn nhìn rồi sao?

Còn có thẹn thùng cái gì?

    Miêu Miêu không hiểu nói.

    Nhưng hai người cũng không nghe Miêu Miêu càm ràm, nhanh chóng mặc y phục vào.

    Mạnh Dung Dung lần nữa mặc vào y phục của Diêm Xuyên.

- Meo meo, đây còn có một bãi máu, có người bị thương sao?

    Miêu Miêu nhảy đến chỗ có một khối vải rách.

    Mạnh Dung Dung thấy, nhất thời nhanh chóng đoạt lấy, cẩn thận thu vào.

- Meo meo?

Đây là máu của ngươi a, đoạt cái gì?

    Miêu Miêu im lặng nói.

    Mạnh Dung Dung:

!

- Miêu Miêu, tại sao ngươi tới đây?

    Diêm Xuyên nghi ngờ nói.

- Còn không phải vì ngươi?

Ta vừa mới tỉnh lại, phát hiện ngươi không có?

Hỏi người xung quanh cũng không biết, mấy người Thanh Long cũng đi xung quanh tìm ngươi rồi, ngươi đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, cũng may là ta có bản lãnh lớn, ta vừa nghĩ, liền biến đến trước mặt ngươi rồi!     Miêu Miêu nhất thời đắc ý nói.

- Vừa nghĩ, liền biến đến?

Chẳng lẽ là năm đó ngươi định tộc khế với ta?

    Diêm Xuyên cau mày nói.

    Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, Miêu Miêu cắn Diêm Xuyên một ngụm, nhất định là một chủng tộc chi khế.

- Cái gì tộc khế?

    Miêu Miêu không hiểu nói.

- Ngươi quên coi như xong!

- Không được, ngươi nói cho ta biết, cái gì tộc khế!     Miêu Miêu nhất thời kiên trì nói.

- Ngươi có thể biến đến bên người khác sao?

    Diêm Xuyên giải thích.

- Không thể!

- Vậy thì đúng rồi, ngươi cùng ta thành lập một tộc khế.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-tien-quoc-dai-de-toc-khe-195271.html