Truyện Đạo - Đắc lợi - Truyện Đạo

Truyện Đạo

Tác giả : Chưa rõ
Chương 369 : Truyện Đạo - Đắc lợi

 Thanh âm hạ xuống, trong thời gian ngắn Đấu Chuyển Tinh Di, sắc trời hôn ám, trong hư không nháy mắt hiện ra vô số ngôi sao, thản nhiên rơi xuống Sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên tái nhợt, thân thể run rẩy, hiển nhiên lần này phục chế Tụ Tinh thần thông, đối với hắn mà nói đã gây ra tiêu hao thật lớn.

- Chư Thiên Tinh Thần, nghe hiệu lệnh ta, ngưng tụ Bắc Đấu Thất Tinh kiếm.

Tiếng gầm nhẹ vang lên, hướng Bắc, bảy Ngôi Sao bỗng nhiên bộc phát vô tận tinh quang, hóa thành cột sáng tinh mang, ầm ầm ngưng tụ trên hư không.

Một thanh cự kiếm ngàn trượng do ánh sáng ngưng tụ chậm rãi hình thành.

Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần cũng bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức sắc mặt trắng bệch, khí tức nháy mắt suy yếu, cự kiếm vừa ngưng tụ cũng ầm ầm hỏng mất, hóa thành vô tận tinh quang tiêu tán trong hư không.

Cùng lúc đó, bầu trời đầy sao chậm rãi ảm đạm, cuối cùng ẩn vào hư không tiêu tán mất.

- Tiền bối thứ lỗi, Tụ Tinh thần thông thực sự quá huyền ảo, vãn bối toàn lực ra tay cũng chỉ có thể làm được như thế.

Tiêu Thần miễn cưỡng ra vẻ bị thần thông phản phệ sinh ra thương thế, kính cẩn thi lễ nói.

Ánh mắt Thần bí lão giả sáng rực nhìn Tiêu Thần, được nghe lời ấy, trong lòng nhất thời sinh ra vài phần thổn thức.

Thế gian này, lại thật sự tồn tại thiên tài nghịch thiên như vậy, bất quá là xem qua một lần, liền có thể trực tiếp đem thần thông đối thủ ghi nhớ, hơn nữa đem phục chế mà thi triển ra.

Nếu lúc trước Tiêu Thần thi triển thôn thiên chỉ thần thông, lão giả này trong lòng vẫn còn nghi ngờ, hiện tại trong lòng hoàn toàn tin tưởng.

Duy Ngã Chỉ chính là thần thông truyền thừa của môn phái lão, người tu tập rất nhiều,lộ ra ngoài cũng không phải không có khả năng.

Nhưng Tụ Tinh thần thông, hắn căn cứ sở học tự hành sáng tạo mà ra, thế gian này chỉ có hắn cùng với môn hạ duy nhất Cẩm Ngự Trần có thể thi triển, Lưu Vân tự nhiên không có khả năng âm thầm tập được.

Mà giờ khắc này Tiêu Thần lại có thể bắt chước làm ra, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thành công, cũng đã đủ để tỏ rõ rất nhiều sự tình.

- Thế gian to lớn, quả thật là có nhiều những điều lạ, thiên phú thần thông tiểu hữu như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ.

Thần bí lão giả than thở mở miệng, ngữ khí cũng có chút thành khẩn.

Đến nỗi Cẩm Ngự Trần, hiện tại cũng vừa hồi phục từ trong nỗi khiếp sợ, nhìn về phía Tiêu Thần ánh mắt cũng tràn ngập ý phức tạp.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ việc hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng! Nhưng giờ phút này sự thật xảy ra trước mắt, hắn không thể không thừa nhận! Lưu Vân, chứng thật là tồn tại của iên tài nghịch thiên!

- Tiền bối ngài quá khen, vãn bối tuy rằng có thể phục chế thần thông đối thủ, nhưng không phải là toàn bộ có thể thi triển ra.

Dù sao rất nhiều thần thông cũng phải cần đặc thù pháp quyết phối hợp mới có thể thi triển, ví dụ thần thông Tụ Tinh, vãn bối trăm lần không thể làm được.

Giọng điệu Tiêu Thần kính cẩn, cũng không vì được khen mà tỏ ra thái độ dương dương tự đắc, có vẻ cực kỳ trầm ổn.

Nói tới đây, hắn thoáng chần chờ, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, thấp giọng nói:

- Chính là vãn bối không biết có phạm vào cấm kỵ của tông môn tiền bối hay không, nhưng việc này vãn bối vô ý, xin tiền bối hiểu cho.

Thần bí lão giả đem giọng điệu Tiêu Thần xem ở trong mắt, trong lòng âm thầm gật đầu, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói :

- Lưu Vân tiểu hữu không cần phải lo lắng, lão phu nhất phái truyền thừa tuy rằng nghiêm cấm thần thông truyền ra ngoài, nhưng việc hôm nay đúng là trùng hợp, không tính là trái với kiêng kị tông môn.

- Nhưng nếu là có thể, tiểu hữu ngày sau tốt nhất không nên sử dụng thần thông này, để tránh dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, nói:

- Tiền bối yên tâm, việc này vãn bối tất nhiên nhớ kỹ trong lòng, tuyệt đối không quên Thần bí lão giả vừa lòng gật đầu, ánh mắt thật sâu liếc nhìn Tiêu Thần một cái, lúc này mới cười nói:

- Tốt lắm, việc ở đây đã xong, còn được kiến thức thiên tài thế gian hiếm có như tiểu hữu, lão phu cũng cần đi trước một bước.

Nói đến đây, lão giả này khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, mới thấp giọng nói:

- Bất quá trước khi đi, lão phu cũng còn có một chuyện cần phải nhắc nhở Lưu Vân tiểu hữu.

Lão phu tu luyện thần thông đặc thù, có thể đoán trước hung may tai hoạ, lần này xem tiểu hữu đỉnh đầu có ô khí dầy đặc, ẩn chứa huyết sắc, sợ là ít ngày nữa liền có huyết quang tai ương.

Kiếp nạn này không phải là nhỏ, tiểu hữu cần cẩn thận ứng phó.

- Tốt lắm, lão phu nói đến thế, nếu tiểu hữu có thể trong hạo kiếp này bình yên thoát thân, ta nghĩ hai ta ngày khác sẽ còn có cơ hội gặp mặt.

Nói xong, lão giả này xoay người tay áo vung lên, cùng Cẩm Ngự Trần nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.

Tiêu Thần đứng nguyên tại chỗ, khi xác định hai người hoàn toàn rời đi, lúc này ánh mắt hơi lóe ra, chân bước tiếp bước, thẳng đến Trường Phong thành mà đi.

Hiện tại vô số tu sĩ xung quanh lôi đài, tất cả đều lộ vẻ kính sợ nhìn người đang đạp không bước đến, vừa rồi phía chân trời đấu pháp, tuy rằng cách xa ngàn trượng, nhưng tản mát ra một tia khí tức, cũng đã làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía.

Vật đổi sao dời, ngưng tụ tinh quang làm kiếm.

Ngón tay hạ xuống, mạnh mẽ cắn nuốt thiên địa linh lực ngưng tụ, giống như Thần Ma chỉ.

Thần thong như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua! Mặc dù là tu sĩ tam đại gia tộc trong Trường Phong thần tình cũng vô cùng kính sợ.

- Lưu Vân đạo hữu, không biết lão giả xuất hiện là ai?

Vì sao Ngự Trần lại theo hắn rời đi?

Thân ảnh Tiêu Thần dừng lại trên lôi đài, Cẩm Trung Lâm vội vàng hỏi, nhưng giọng điệu so sánh với lúc trước đã thêm vài phần kính sợ.

Dù sao thấy qua Tiêu Thần ra tay, trong lòng hắn tự nhiên không dám càn rỡ như trước.

Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Cẩm gia chủ không cần phải lo lắng, lão giả kia chính là sư tôn của Cẩm Ngự Trần đạo hữu, lần này rời đi, chắc là cùng nhau trở về sơn môn.

Nói đến đây, lông mày hắn cũng không nhịn được nhíu chặt lại, Cẩm Ngự Trần đến tột cùng ở môn phái nào, chừng ấy tuổi tu vi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, thần thông lại càng kinh người tới cực điểm, nếu không phải hắn kỳ ngộ liên tục, tuyệt đối không thể đánh cho Cẩm Ngự Trần xuống thế hạ phong.

Hơn nữa sư tôn người này, thần bí lão giả kia đúng là đã đạt cảnh gới Bất Trụy, tông phái có được người như thế, dĩ nhiên thực lực sâu không thể ngờ! Cái gọi là Hãn Hải đại lục Đông Nam vực thất đại phái, chỉ sợ cộng lại cũng còn kém xa so với một phái này.

Cẩm Trung Lâm cũng nhận thấy Tiêu Thần thần sắc dị thường, giờ phút này biết được Cẩm Ngự Trần vô sự, trong lòng cũng thả lỏng, hướng Lý Huyền Đức cười dài nói:

- Lý gia chủ thật cao tay, có thể kết bạn với tu sĩ thần thông lớn như vậy, có Lưu Vân đạo hữu trấn thủ, Lý gia lo gì không thể khôi phục cục diện hưng thịnh năm xưa.

- Hôm nay đấu pháp, Cẩm gia chúng ta thất bại, trước lúc mặt trời lặn tại hạ sẽ đem hai thành khu vực gần Lý gia nhượng xuất, xin Lý gia chủ mau chóng phái người đến tiếp nhận.

- Lưu Vân đạo hữu, hôm nay tại hạ còn có nhiều sự tình cần phải xử lý, không thể ở đây lâu, chúng ta ngày sau tái kiến.

Nói xong, Cẩm Trung Lâm vươn người đứng dậy, dẫn dắt Cẩm gia tu sĩ rời đi.

Dương Nhược Hải trong lòng tuy rằng phẫn hận không thôi, nhưng cũng hiểu được có Tiêu Thần trấn thủ, Lý gia dĩ nhiên bất bại, tự nhiên không dám nhiều lời.

- Chúc mừng Lý gia chủ, từ nay về sau Lý gia có hi vọng chấn hưng.

Hiện tại trở về còn phải xử lý việc khu vực tiếp quản, xin cáo từ trước.

Nói xong, người này dẫn dắt một đám tu sĩ Dương gia xoay người bước ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, thản nhiên nói:

- Dương đạo hữu xin dừng bước.

Dương Nhược Hải thân thể cứng đờ, lập tức xoay người lại, cười nói:

- Không biết Lưu Vân đạo hữu còn gì phân phó?

Mặc dù đang cười, nhưng đồng tử lại hơi co rút lại, hiển nhiên trong lòng khẩn trương tới cực điểm.

Đến nỗi phía sau một đám tu sĩ Dương gia giờ đây sắc mặt cũng lo sợ không yên.

Thần thông của Lưu Vân bọn hắn dĩ nhiên biết được, nếu người này đối với Dương gia gây bất lợi, bọn hắn sợ là không có sức phản kháng.

Ánh mắt Tiêu Thần thoáng lãnh đạm nhìn lên Dương Nhược Hải, trầm ngâm ít lâu, mới nhẹ giọng nói:

- Ngoài Trường Phong thành, trong Hắc Phong Lâm.

Chỉ nói một chút, không nhiều lời.

Dương Nhược Hải sắc mặt trắng bệch, trên trán nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không dám lau đi.

Do dự một chút, người này đột nhiên cắn răng, trầm giọng nói:

- Dương gia ta nguyện ý tiếp tục xuất ra một phần khu vực của gia tộc đưa cho Lý gia, coi như lễ bồi tội, không biết lưu Vân tiền bối vừa lòng hay chưa.

Tiêu Thần nghe vậy lập tức cười khẽ gật đầu, nói :

- Dương gia chủ quả nhiên thức thời, kết quả như vậy ta rất hài lòng.

- Bất quá tại hạ còn có một chuyện phải nhắc nhở Dương gia chủ, Lý gia cùng Lưu Vân có quan hệ thâm hậu sâu xa, sự tình như vậy tại hạ hi vọng ngày sau vĩnh viễn không có phát sinh lần thứ hai, nếu không hậu quả Dương gia chủ tuyệt đối không muốn chứng kiến.

Thanh âm hờ hững, nhưng ý lãnh liệt trong đó khiến người khác sợ hãi! Dương Nhược Hải nghe vậy toàn thân quần áo nháy mắt tẩm mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu đồng ý, lúc này mới mang theo một đám Dương gia tu sĩ chật vật thối lui.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, sư tôn, đệ tử chung quy không có khiến người thất vọng.

Lý Huyền Đức sắc mặt bởi vì kích động mà mơ hồ đỏ lên, hình như trong cơ thể thương thế cũng giảm hơn phân nửa.

Hôm nay cục diện như vậy, hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Lần này Cẩm gia nhượng xuất hai thành gia tộc khu vực, Dương gia nhượng xuất hai thành gia tộc khu vực, hắn có ba phần rưỡi, tuy rằng khoảng cách tới đỉnh phong năm đó còn quá xa, nhưng không thể nghi ngờ đây là một sự bắt đầu vô cùng tốt! Hơn nữa có Lưu Vân tiền bối trấn thủ, Lý gia lo gì không có cơ hội phục hưng! Tâm tư kích động, người này trực tiếp quỳ xuống.

- Lý gia gia chủ Lý Huyền đức, khấu tạ ân đức tái sinh của thái thượng trưởng lão!

- Lý gia trưởng lão Lý Huyền Nhất, khấu tạ ân đức tái sinh của thái thượng trưởng lão!

- Lý gia trưởng lão Lý Mặc Nhiên, khấu tạ ân đức tái sinh của thái thượng trưởng lão! .

Hơn trăm tu sĩ Lý gia, nhất thời đồng loạt quỳ xuống, giọng điệu vô cùng cảm kích.

Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến vừa muốn né tránh, trong đầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh kích động của Lý Vũ Hiên.

- Tiêu Thần đồ nhi không cần nói gì, ngươi cứu Lý gia, họ cũng nên cúi đầu với con! Tiêu Thần nghe vậy, trong lòng nhẹ giọng thở dài, đứng trước Lý gia nhận sự lễ bái của hơn trăm tu sĩ.

Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt vô số tu sĩ xung quanh lôi đài, khiến bọn họ trong lòng chấn động! Một ý nghĩ chung sinh ra, có người này trấn thủ, Lý gia tất nhiên có thể khôi phục sự hưng thịnh năm xưa.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-truyen-dao-dac-loi-177414.html