Võ Động Thiên Hà - Ác ma và hành vi man rợ. - Võ Động Thiên Hà

Võ Động Thiên Hà

Tác giả : Chưa rõ
Chương 661 : Võ Động Thiên Hà - Ác ma và hành vi man rợ.

 

- Huỷ diệt nơi đây, nhanh! Vị Bất Diệt trưởng lão bị Hổ Tinh Tử bắt được, hắn bỗng hét lên nói với vị Bất Tử trưởng lão còn lại, muốn hắn huỷ diệt nơi đây.

Hổ Tinh Tử giận giữ.

Hắn nắm Bất Tử trưởng lão kia bay lên mở ra huyễn ảnh, một bàn tay thật lớn do thuần tuý tinh lực hình thành, không hề cấp cho Bất Tử trưởng lão kia cơ hội sờ vào cơ quan.

Đừng! Bất Tử trưởng lão kêu lên một tiếng đau đớn, dưới áp lực cực lớn cùng với một cỗ ý chí hung thần, hắn căn bản không thể chống đối Hổ Tinh Tử, khoé miệng không ngừng phun ra tiên huyết.

-Bất Diệt trưởng lão, thế nào lại không chết?

Trong đôi mắt hung thần của Hổ Tinh Tử, dày đặc sát khí.

Hắn thấy vị Bất Tử trưởng lão kia không bị hắn bóp chết.

Không những thế mà trong cơ thể còn có một cỗ lực lượng phảng phất như muốn bộc phát.

Vị Bất Tử trưởng lão này, quả nhiên không có từ bỏ ý định.

Vào lúc này, cư nhiên còn muốn dùng cấm kỵ thuật cuối cùng liều mạng với đối phương.

Hổ Tinh Tử nắm lấy hắn, cũng không cho hắn cơ hội, quán thâu tinh lực trong bàn tay.

Một cỗ lực lượng cuồng bạo cấp tốc mãnh liệt đi vào trong cơ thể của vị Bất Tử trưởng lão kia, kìm hãm cấm kỵ thuật Bất Tử trưởng lão kia.

Oanh.

Hổ Tinh Tử rót tinh lực xong liền mạnh mẽ ném vị Bất Tử trưởng lão này về phía vị Bất Tử trưởng lão còn lại khiến cả hai người nặng nề ngã xuống.

Ngay lập tức Bất Tử trưởng lão thân thể tự bạo,một tiếng nổ vang lên hoá thành huyết vụ khắp trời.

Dưới ảnh hưởng kịch liệt của vụ nổ, vị Bất Tử trưởng lão còn lại đang mở cơ quan thì bị dư ba thôn phệ, toàn thân như diều đứt dây, nặng nề đụng vào một cây cột trên Ám Điện.

Oanh.

Đúng lúc này, toàn bộ Ám Điện kịch liệt rung chuyển, đại địa cũng rung theo, mà trên đỉnh đá vụn bắt đầu rơi xuống vùi lấp mọi thứ.

Rầm.

Đá vụn không ngừng rơi xuống, Hổ Tinh Tử cũng không có để ở trong lòng, hắn quan vị vị Bất Tử trưởng lão mở cơ quan, chỉ cười nhạt nói:

- Cơ quan dùng phương pháp bố trí tinh vị bộ tự cũng dám làm ra vẻ thần bí trước mặt bản toạ.

Cái gì gọi là âm u thông đạo, ta phá cho ngươi xem.

Nói xong.

Hổ Tinh Tử đột nhiên xuất ra một chưởng.

Trong lòng bàn tay một đoàn quang mang phóng xuất lập tức đánh về phía một bộ phận then chốt trong trận.

Đoàn quang mang giống như một đạo xạ tuyến thẳng tắp kích vào một điểm.

Oanh.

Ngay khi điểm kia bị kích hoạt khiến cho toàn bộ cơ quan trận pháp không thể khống chế được, cấp tốc di chuyển, chỉ thấy từng đạo u quang từ xa bay lại, hội tụ thành một đại môn bị bóp méo, hẳn là chính là âm u thông đạo.

Chỉ là khi Hổ Tinh Tử muốn đi vào thông đạo âm u kia.

Đột nhiên vị Bất Tử trưởng lão còn lại một lần nữa bay lên, muốn liều mạng dây dưa với Hổ Tinh Tử, cũng điên cuồng kêu to:

-Bồi táng đi, bồi táng đi.

-Thật không biết điều.

Hổ Tinh Tử không khỏi nhíu mày, hắn thấy Bất Tử trưởng lão đã bị đồng hoá thành dị linh, trở thành một cự thú thôn phệ.

Nhưng vẫn có thể nói được tiếng người.

Lúc này chợt nghĩ đến cái gì đó, lập tức nổi giận.

-Thì ra là thế, đúng là Thiên tộc đê tiện vô sỉ, chế tạo dị linh, dẫn phát ra tai kiếp ngàn năm, chết tiệt.

Cắn răng, Hổ Tinh Tử minh bạch được bí mất bất tử thân của Bất Tử trưởng lão, phẫn nộ không ngừng.

Hắn rống to một tiếng, lợi dụng cự trảo bạch hổ vô hình biến trưởng lão quái vật thành từng mảnh nhỏ.

-U La Vương, ngươi đến tột cùng là ai đây, để ta vạch trần bí mật đằng sau tấm hắc ám bào kia, nhìn xem bộ mặt thật của ngươi.

Hổ Tinh Tử lẩm bẩm, liền nhanh chóng đi vào trong thông đạo âm u.

Một cỗ ba động bị bóp méo cùng với ngân quang bảo phủ bên dưới.

Hổ Tinh Tử biến mất khỏi Ám Điện.

Oanh.

Ngay lúc Hổ Tinh Tử biến mất, toàn bộ Ám Điện lần thứ hai phát sinh một trận động đất kịch liệt, rung và lay động cường liệt.

Sau đó sào huyệt của Ám Điện nhanh chóng sụp xuống.

Một lát sau, sào huyệt thần bí của Thiên U Ám Điện tiềm phục dưới chân núi bị sụp đổ, khiến cho sơn mạch nơi đây cũng sụp đổ theo, biến thành một đống phế tích, vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đại sơn.

Toàn bộ sơn mạch đột nhiên bị mất đi vài phần.

….

U La Vương và hai vị Bất Tử trưởng lão, từ trong u ám thông đạo truyền tống đi ra.

Nơi mà bọn họ xuất hiện là ở khu vực nam bộ sơn mạch của Bắc Vực.

Nơi đây nằm rất gần với trận tuyến Càn Khôn của nhân tộc.

Để không làm cho mọi người chú ý, U La Vương và hai vị Bất Tử trưởng lão đi ra sau.

Giết chết vài tên đệ tử tông môn đi ra sau núi tìm kiếm tài liệu, thay y phục của bọn họ, lại đội mũ của bọn họ lên rồi đứng xen lẫn trong đám người, bỏ chạy về nam bộ.

Khi bọn hắn đi tới một toà đại sơn phụ cận nam bộ, kinh kịch qua một thời gian.

U La Vương cùng hai vị Bất Tử trưởng lão nghe được một âm thanh cuồng tiếu, còn có tiếng hét chói tai thê lương cùng sợ hãi của một vị nữ tử truyền đến.

Nghe thanh âm này, U La Vương tỏ về không hờn giận nói:

-Âm thanh này, có chút quen thuộc, có phải một trưởng lão trong bản điện lưu lạc ra bên ngoài?

Một vị Bất Tử trưởng lão nói:

-Điện hạ thanh âm này cũng không phải là của trưởng lão bản điện, nhưng cũng từng có liên quan tới bản điện.

Hơn nữa đệ tử của bản điện cũng không có tự ý ra ngoài, tiếng cười này rất đặc biệt.

Nếu ta đoán không sai, hẳn là hoàng đế của Tĩnh Quốc Đường Túc Ly.

Nghe nói hắn sau khi bị diệt quốc, liền bỏ chạy không biết lưu lạc nơi nào.

Nghĩ không ra lại gặp hắn ở chỗ này.

-A?

U La Vương nghe xong, đôi mắt dưới Hắc Ám bào đột nhiên hiện lên một tia u quang, nói:

-Đem người này mang đi, người này vẫn còn có thể lợi dụng.

Hai vị Bất Tử trưởng lão nghe vậy, cũng không có lên tiếng trả lời, liền cấp tốc đi vào trong thôn.

Thôn này, vốn đã hoang phế từ lâu.

Trong thôn là một mảnh hoang tàn.

Sau tràng thiên tai, bách tính trong thôn đại đa số đều đã tử vong.

Một vài người còn sống sót, cũng đã hưởng ứng tham gia cuộc chiến với dị linh.

Nhưng đối với một nữ tử trói gà không chặt thì chỉ có thể ở nhà thu dọn đống đổ nát và cày ruộng.

Sản xuất lương thực trợ giúp cho các dũng sĩ ở tiền phương đối kháng dị linh.

Hơn nữa, hiện tại ở khắp mọi nơi trên đại lục, từ sau khi nhân tộc phát động chiến tranh với dị linh.

Đã có rất nhiều trung niên nhân với nhiệt huyết tuổi trẻ cùng với thân thể cường tráng, đều tòng quân tại các quốc gia phụ cận, tích cực đóng góp một phần sức lực cho cuộc chiến với dị linh.

Mà trẻ em, phụ nữ và lão nhân ở nhiều địa phương còn lại trong nhà cũng tích cự trồng trọt thu lương, đảm bảo hậu cần vững chắc cung cấp cho các dũng sĩ.

Để bọn họ có thể ăn no, giết nhiều dị linh một chút.

Đường Túc Ly từ khi binh bại, Tĩnh quốc diệt vong, hắn tựu từ biên cảnh Xuất Vân quốc đào tẩu, tìm được một con thuyền, chuẩn bị đi ra hải ngoại, hoặc trước tiên đi Thiên Đảo Vực, hi vọng một ngày đông sơn tái khỏi.

Chỉ là hắn đang đi trên đại hải thì đột nhiên một tràng thiên tai phủ xuống.

Toàn bộ hải vực cuồng phong gào thét, biển động không ngừng, sóng to gió lớn ngập trời.

Đường Túc Ly áp chế thuyền đi trong giông bão, giống như lá cây không thể chống cự lại cuồng phong không ngừng tập kích thuyền.

Cho nên thuyền của hắn bị sóng đánh chìm, may mắn lắm hắn mới ôm được một cự mộc giãy giụa giữa biển khỏi.

Không lâu sau đó hắn bị sóng biển đẩy vào đại lục.

Bị cuốn vào đại lục, hắn được một nông phụ ra biển bắt hải sản phát hiện, liền mang hắn về nhà cứu giúp.

Chỉ là các nàng không biết, các nàng đã cứu một ác ma.

Đường Túc Ly dưới sự chăm sóc của hai mẹ con phụ nhân, qua chừng mười ngày thì tỉnh lại.

Trong lúc tĩnh dưỡng, phụ nhân có rất nhiều việc cần phải làm cho nên để cho nữ nhi chiếu cố hắn.

Chỉ là hai mẹ con phụ nhân cảm thấy hắn đáng thương nên mới cứu giúp.

Ngày thứ hai sau khi ác ma tỉnh dậy, lúc nữ nhi đưa cơm cho hắn, ác ma thấy tiểu cô nương thanh thuần khả ái, trực tiếp đem ma trảo hướng về phía tiểu cô nương.

Tiểu cô nương năm nay mười bốn tuổi, sau khi bị ác ma *** thì mẫu thân của nàng mới biết, liềm cầm cây gậy ra sức đánh hắn.

Thế nhưng nàng lại không biết, ác ma này lại là một võ giả cường đại.

Đối với một nữ nhân yếu đuối như nàng thì chỉ cần hắn nhấc tay một cái thì kết cục của các nàng cũng chỉ là bi kịch.

Phụ nhân không những không thể trừng trị ác ma đã chà đạp lên nữ nhi của mình mà cả khi nữ nhi chết trước mặt nàng thì nàng bị ác ma nắm lấy, mạnh mẽ xé tan quần áo trên người, bị ác ma dữ tợn mạnh mẽ cưỡng hiếp.

Bắt đầu một hồi điên cuồng hoan hưởng và chà đạp.

Cuối cùng vị phụ nhân thiện lương và nữ nhi của nàng giống như nhau, thân thể xích loã, từ từ chết trong tuyệt vọng.

Chỉ khi ác ma hành hạ hai mẹ con nàng đến chết thì mới thanh tỉnh vài phần.

Hắn biết được chuyện hắn đã làm, cẩn thận dò xét người trong thôn.

Nếu như có ai thì hắn tuyệt không buông tha.

Sau đó lợi dụng lúc trời tối thoát đi.

Trong lúc hắn đang lẩn trốn, có hỏi thăm một người qua đường, mới biết hắn cư nhiên bị sóng biển đẩy từ nam bộ Hải Vực đến tây nam bộ Nam Vực.

Mà ở đây rất gần Càn Khôn trận tuyến đối kháng với dị linh.

Vì thế hắn tiếp tục đi về phía đông nam, chuẩn bị đến bờ biển, tìm một chiếc thuyền rời bến, trước tiên đi hải ngoại.

Thế nhưng hắn cũng không có giác ngộ được lúc này thiên tai đang đến.

Hắn căn bản không có ý thức được tai nạn trước mắt.

Cuồng phong giông bão ở ngoài Hải Vực không ngừng, cho dù hắn có thể rời bến thì dưới những con sóng ngợp trời thì với tính tình cố chấp của hắn, hắn vẫn muốn ra khơi.

Ở một tiểu thôn dưới chân núi một thời gian, ác ma dự định nghỉ ngơi một chút.

Thế nhưng hắn lại thấy một vài nữ tử thân thể tương đối đơn bạc hằng ngày vẫn vất vả làm việc, quần áo không đủ che thân.

Dưới một màn này, hắn một lần nữa lại phát sinh xung động cuồng bạo, tựu nhào tới đẩy ngã nàng xuống dưới đồng ruồng đầy đất lầy lội, làm chuyện đồi bại.

Nữ tử này kêu lên thảm thiết, hô hào trong tuyệt vọng.

Lúc này ác ma thập phần hưởng thụ sự khoái lạc của cuộc sống.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vo-dong-thien-ha-ac-ma-va-hanh-vi-man-ro-90975.html