Vũ Thần - Cháy nhà hôi của. - Vũ Thần

Vũ Thần

Tác giả : Chưa rõ
Chương 497 : Vũ Thần - Cháy nhà hôi của.

  Ánh mắt khẽ ngưng lại, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Sở huynh.

Ngươi từng nói qua, bọn họ cũng có Tôn giả.

Sở Hao Châu vung Long tiên trong tay nói:

- Hạ huynh đệ yên tâm.

Chỉ cần có vật này tương trợ, lão phu tuyệt đối có thể thành công.

Trong âm thanh của lão tràn ngập vẻ tự tin.

Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, lão nhân đã hạ quyết tâm một mình tiến bước.

Vì hoàn thành tâm nguyện này, Sở Hao Châu sợ rằng tính mạng cũng nguyện bỏ lại nơi đó.

Hắn than nhẹ một tiếng, cố gắng lắc đầu xóa đi ý nghĩ muốn hỗ trợ.

Bất quá vừa nhìn thấy vẻ mặt Sở Hao Châu, hắn liền lập tức bỏ đi suy nghĩ này.

Sở Hao Châu đột nhiên vỗ gáy, nói:

- Hạ huynh đệ.

Ngươi đã đưa cao giai thần binh lợi khí này cho ta.

Lão ca ta cũng không nhận không.

Ngươi lấy chỗ huyền thiết kia đi.

Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi nói:

- Sở huynh.

Thần binh lợi khí này ta có được từ một thi thể tại Quỷ Khốc Lĩnh, nếu là cao giai thần binh lợi khí e rằng cũng có lai lịch không nhỏ.

Ngày sau sợ sẽ có phiền toái đôi chút.

Sở Hao Châu lắc đầu, tự tin nói:

- Hạ huynh đệ yên tâm.

Trên con đường võ đạo, kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

Ngươi có được từ Quỷ Khốc Lĩnh vậy thứ này la của ngươi.

Sau khi chuyển tặng lão phu dĩ nhiên lão phu sẽ nhận hết mọi nhân quả.

Lão dừng lại một chút, nói tiếp:

- Bất quá theo như lão phu biết, vật này hẳn xuất xứ từ Tây phương.

Bởi vậy cho dù có người muốn tìm lão phu gây phiền toái e rằng cũng không dễ dàng gì.

Hạ Nhất Minh lúc này mới có chút yên tâm.

Phong Thủy bảo phiến dĩ nhiên không dám lấy ra, bất quá Long tiên này không giống vậy.

Nếu có thể giúp được Sở Hao Châu, lại có thể giúp mình có được số huyền thiết kia.

Loại giao dịch hoàn mỹ này hắn đương nhiên không có gì cần lo lắng.

Khẽ vung tay lên, số huyền thiết đã tự động bay vào trong tay hắn.

Dĩ nhiên lúc này Hạ Nhất Minh sử dụng chân khí không như lần đầu cầm khối huyền thiết kia.

Đám huyền thiết nhất thời ngoan ngoãn bay vào tay hắn.

Hạ Nhất Minh nghĩ tới trọng lượng của nó không khỏi có chút kỳ quái, nặng như vậy e cũng chỉ có bảo vật huyền thiết này mà thôi.

Sau khi nhận lấy đống huyền thiết, trong đầu Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.

Hắn cũng không ngu ngơ tới độ giao nó cho đám người Thiên Trì nhất mạch.

Thứ này nên thuộc về Hoành Sơn nhất mạch cùng Hạ gia trang mới đúng.

Có số huyền thiết này cùng với sừng Long xà giấu trong Không gian giới chỉ, bất luận hắn luyện chế thế nào cũng có thể khiến thần binh lợi khí cao cấp hơn một bậc.

Có thể nói, chỉ cần Hoành Sơn nhất mạch cùng Hạ gia trang xuất hiện Tôn giả, chắc chắn sẽ không phải lo về thần binh lợi khí nữa.

Hơn nữa huyền thiết cùng sừng Long xà cũng có thể luyện chế bảo giáp phòng ngự, mặc dù khác với thiên tài địa bảo những cũng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Bất quá Hạ Nhất Minh tin tưởng, chỉ cần đem một phần nhỏ trong hai thứ này đi trao đổi, hắn sẽ có được thứ không tầm thường.

Đang khi Hạ Nhất Minh muốn cầm số huyền thiết rời đi, trong tai đột ngột nghe được tiếng hí dài.

Trong tiếng hí tràn đầy sự phẫn nộ bi ai.

Sau đó mấy tiếng ' Oa.

'vang lên dồn dập.

Sở Hao Châu vẻ mặt đại biến, nhất thời quát lên giận dữ:

- Hắc Ngột Thứu đáng chết.

Thân hình lão vừa động đã rời khỏi nơi này.

Đôi mắt Hạ Nhất Minh đồng thời sáng lên, trong lòng hắn lo lắng nhưng không giống với nỗi lo của Sở Hao Châu.

Hắn lo lắng chính là tiểu tử bảo trư kia, nếu tính không nhầm thì lúc này cũng đã mang cá tới chỗ Độc giác mã rồi.

Nếu như gặp tình huống Hắc Ngột Thứu bất ngờ tập kích, sợ rằng tình huống của nó không khả quan lắm.

Mặc dù nó từng lộ thần uy tại Quỷ Khốc Lĩnh, bằng vào một tiếng rống lớn đẩy lui Long xa.

Bất quá trong lòng Hạ Nhất Minh hình tượng của nó vẫn chỉ là một đầu heo nhỏ dễ thương mà thôi.

Hai đoạn huyền thiết trong tay bỏ đi, Hạ Nhất Minh thân hình như điện rời khỏi động phủ của Sở Hao Châu, không chậm trễ tiến về nơi phát ra những tiếng kêu kia.

Hai đoạn huyền thiết kia mặc dù trân quý nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh, nó không đáng bằng một góc của bảo trư.

Âm thanh bên tai vang lên, cảnh sắc nhất thời trở lên tối sầm.

Sau khi tấn giai Tôn giả, tốc độ cực hạn mặc dù không nhanh hơn nhưng khi vận dụng công pháp này, Hạ Nhất Minh đã thuần thục hơn không ít.

Thân hình hắn nháy mắt đã biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện cách đó hơn mười trượng.

Bất quá thân pháp Sở Hao Châu cũng không chút nào thua kém Hạ Nhất Minh, lão chạy như bay, không gian xung quanh như vỡ ra theo từng bước chạy, bản thân hắn cũng như một thác nước chảy trên không trung hướng về nơi kia.

Hai người mặc dù mục tiêu khác nhau nhưng không hẹn mà cùng di chuyển với tốc độ cao nhất.

Xa xa trên bầu trời, vài bóng đen thật lớn xuất hiện, chính là bầy Hắc Ngột Thứu trên đảo này.

Trong khoảng thời gian ở lại nơi này, Hạ Nhất Minh đã biết sơ qua, Hắc Ngột Thứu, Độc giác mã cùng Sở Hao Châu lấy trung tâm đảo nhỏ làm ranh giới, không vi phạm lẫn nhau.

Đám linh thú có cánh kia cũng rất thông minh, biết lão nhân cùng Độc giác mã không dễ chọc vào bởi vậy không từng vi phạm điều trên.

Bất quá lúc này có lẽ chúng cảm nhận được Độc giác mã đang suy yếu nên mới vội bay tới công kích, muốn xóa bỏ mối họa trong lòng này.

Dù sao một rừng đâu thể có hai cọp, đạo lý này không chỉ có con người hiểu được, mà ngay cả linh thú cũng thế.

Xa xa còn chưa chờ hai người Hạ Nhất Minh chạy tới cảnh tượng nơi này cũng hiện ra rõ rệt trong mắt bọn họ.

Trên bầu trời mười đầu Hắc Ngột Thứu giang cánh bay lượn.

Chúng giống như bầy ác lang, từng nhóm phát động công kích về phía Độc giác mã đang trọng thương kia.

Trong miệng chúng không ngừng phát ra những đạo phong nhận, lực lượng của những phong nhận này vô cùng cường đại.

Đặc biệt trong đó có hai đầu Hắc Ngột Thứ cường tráng phát ra phong nhận không chút nào thua kém với lực lượng của Nhất đường thiên cường giả.

Nếu bình thường đám phong nhận này đừng mong uy hiếp Độc giác mã, nhưng giờ phút này nó đang trọng thương, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, căn bản không thể né tránh, bởi vậy chỉ có thể dựa vào da dày xương cứng mà đối chọi lại.

Bất quá năng lực thân thể của nó quả nhiên cường đại vượt xa đám Hắc Ngột Thứu có thể ảnh hường.

Bất luận công kích của đám Hắc Ngột Thứu mãnh liệt ra sao cũng không mảy may tổn thương nó.

Bất quá trong bầy Hắc Ngột Thứu còn có một đầu thật lớn.

Đầu Hắc Ngột Thứu này không ngờ dài tới năm trượng, chỉ chút nữa là có thể do với chiếc thuyền Hạ Nhất Minh ra khơi.

Thân thể như vậy bay lượn giữa không trung thậm chí mang lại cho người ta cảm giác giơ cách che trời là thế nào.

Nó rõ ràng chính là Hắc Ngột Thứu Vương.

Đám Hắc Ngột Thứu còn lại giống như quân lính phục tùng mệnh lệnh của nó vậy.

Hơn nữa thiên địa chân khí xung quanh thân thể nó tuyệt đối không phải linh thú có Tiên thiên chi thể so sánh được.

Hạ Nhất Minh âm thầm giật mình.

Nếu hắn tính không nhầm, có thể khiến thiên địa chân khí dao động tới mức này, chỉ sợ linh thú này đã đạt tới cấp bậc Thánh thú trong truyền thuyết rồi.

Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn thấy Thánh thú, trong lòng ngoài kinh ngạc còn có chút chờ mong.

Không biết Thánh thú liệu có lợi hại như trong truyền thuyết không?

Nếu cùng nó giao thủ, với việc tới Đồ đằng nhất tộc sau này hẳn là có lợi ích rất lớn.

Thánh thú Hắc Ngột Thứu biểu hiện cũng khác biệt.

Nó không tận lực tránh né va chạm cùng Độc giác mã mà toàn lực dùng móng vuốt cùng cánh chộp tới thân thể Độc giác mã.

Độc giác mã nửa ngồi trên đất, đột nhiên mở miệng lộ ra hàm răng sắc bén như dao.

Hạ Nhất Minh không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.

Trước đây không có chú ý, nếu không thấy được đám răng nanh sắc bén này, kẻ ngốc cũng biết nó không phải động vật ăn cỏ.

Thân thể Hắc Ngột Thứu Vương đột nhiên xoay chuyển né tránh hàm răng của Độc giác mã.

Mong vuốt của nó như dài ra rất nhiều, như bàn tay của người hung hăng chụp vào thân ngựa.

Độc giác mã mặc dù da dày xương cứng như thực lực của đối phương cũng không tầm thường.

Trên lưng nó đột nhiên xuất hiện năm lỗ thủng lớn.

Cả người nó run lên, bất chợt nhảy dưng lên.

Biến cố này xảy ra bất ngờ, vốn tưởng Độc giác mã chỉ có thể nửa ngồi trên đất không ngờ nhảy lên, quả thực khiến kẻ khác giật mình.

Thánh thú Hắc Ngột Thứu dường như cảm nhận được nguy cơ, nó muốn bay lên.

Bất quá khi nó vừa vung cánh, nhất thời Độc giác mã đã như bay lên, bốn vó hung hăng đạp lên người nó.

Hắc Ngột Thứu Vương gào lên một tiếng, thân thể bắn thẳng ra ngoài.

Bất quá chỉ giây lát trong miệng nó cũng xuất ra một đạo phong nhận đánh thẳng vào lưng Độc giác mã.

Hai linh thú đồng thời ngã văng ra, trên bãi biển để lại dấu vết thật lớn.

Hắc Ngột Thứu Vương vỗ hai cánh, nhất thời bay lên.

Còn Độc giác mã lúc này tương đối thảm hại, trên lưng nó máu thịt lẫn lộn.

Đối với sức công kích của Thánh thú, mặc dù da dày xương cứng thế nào rốt cuộc cũng bị tổn thương.

Đám Hắc Ngột Thứu trên không trung ngửi được mùi máu nhất thời hưng phất hẳn, chúng đáp xuống từ miệng thổ tức ra vô vàn đạo phong nhận bắn thẳng vào lưng Độc giác mã.

Nếu thật sự bị đám phong nhận này đánh trúng, Độc giác mã có cường đại kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Diễn biến dù nhiều nhưng bất quá chỉ xảy ra trong vài hô hấp mà thôi.

Đôi mắt Sở Hao Châu nhất thời đỏ rực.

Sau khi thấy được máu thịt lẫn lộn trên lưng Độc giác mã, sát khí trên người lão như dung nham bùng phát, hai chân lão hung hăng đạp mạnh, cả người nhất thời bay lên.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vu-than-chay-nha-hoi-cua-157811.html