Vũ Thần - Điều kiện - Vũ Thần

Vũ Thần

Tác giả : Chưa rõ
Chương 1066 : Vũ Thần - Điều kiện

 Chương 119-120:

Điều kiện

Trong một vùng biển, thiên địa chi lực mênh mông liên tục dao động quanh một hòn đảo nhỏ.

Thiên địa chi lực ở đây giống như bị một bàn tay vô hình to lớn nghịch ngợm làm cho chúng bị đảo loạn lên.

Một đạo thanh âm thảm thiết chợt vang lên, nhưng mà ở trong đạo thanh âm này ngoại trừ sự thống khổ ra thì còn mang theo cả một tia cảm giác sảng khoái.

Một nam tử mang mặt nạ màu vàng buồn chán đi lại trên bãi biển, tiên dần tới một địa phương ở trên đảo.

Ở chỗ này, nguyên bổn bốn mùa đều giống như mùa xuân, thực vật sinh sống có rất nhiều loại trân quý.

Nhưng mà giờ phút này, nơi đây lại trở nên vô cùng hỗn độn, tựa hồ như bị một người khổng lồ mạnh mẽ phá hủy khiến cho nó không còn cảnh sắc tươi đẹp như trước nữa.

Bất quá, ánh mắt người đeo mặt nạ màu vàng này lại không tỏ ra một chút thương tiếc nào, hắn đối với mảnh thổ địa từng dụng tâm chiếu cố đã mất đi hứng thú.

Trên mảnh đất này có một nam tử cường tráng đang nằm, trên người hắn đầy mồ hôi, làm cho thân hình ở dưới ánh sáng mặt trời hiện lên màu sắc bóng mịn.

Một cỗ khí tức nhỏ từ trên người nam tử tóc vàng phát ra, từ từ ỗ khí tức này cùng với thiên dịa chi lực ở xung quanh kết hợp lại làm một.

Thân thể hắn chậm rãi thay đổi, tựa hồ như biến thành một cái hắc động không đáy, bắt đầu điên cuồng hút thiên địa chi lực.

Trình độ thiên địa chi lực tới mức này tuyệt đối không phải một người bình thường có thể chịu được.

Nhưng thân thể của hắn lại vô cùng tham lam, đối với thiên địa chi lực tỏ vẻ khát khao vô cùng.

Suốt một canh giờ sau, thiên địa chi lực ở nơi đây mới khôi phục lại như cũ, thiên địa chi uy quanh người nam tử màu vàng đang khởi động cũng dần tiêu tán.

- Ngả Đức Văn, ngươi có thể bắt đầu đi.

- Nam tử đeo mặt nạ màu vàng trầm giọng nói.

Thân thể nam tử tóc vàng hơi có chút run rẩy, hắn hít sâu một hơi cảm thụ được lực lượng đang tràn ngập trong cơ thể, trên mặt hắn hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi.

Sau đó, thân thể của hắn hơi nhoáng lên đã đứng thẳng dậy trên mặt đất.

Một đạo bóng trắng bay tới trước mặt hắn, đây là kiện trường bào màu trắng, nó cứ như vậy bay thẳng về phía thân hình trần truồng của Ngả Đức Văn.

Bởi vì đau đớn mà Ngả Đức Văn toàn lực giãy dụa, trong quá trình này quần áo trên thân thể hắn hầu như đã bị hủy.

Lúc này thân thể hắn vô cùng linh hoạt, nhanh chóng mặc xong kiện trường bào màu trắng lên người.

Hắn quay sang nam tử đeo mặt nạ màu vàng cung kính nói:

- Đa tạ tiền bối.

- Ngươi không cần cám ơn ta.

- Nam tử đeo mặt nạ màu vàng chậm rãi nói:

- Ngươi có thể chịu đựng đau khổ như vậy là đủ tư cách nhận truyền thừa lực lượng của ta.

Hắc hắc.

Thanh âm của đối phương trước sau đều rất thần bí, phảng phất như trực tiếp tiến nhập vào trong linh hồn:

- Ngươi bây giờ có cảm giác như thế nào?

Ngả Đức Văn do dự một chút nói:

- Tốt lắm, vãn bối có cảm giác như thân thể của mình đã trở nên rất cường đại.

Chỉ là.

Hắn chỉ vào đầu mình, chần chờ nói:

- Trong óc của vãn bối tựa hồ như xuất hiện thêm một cái gì đó.

- Ta trong lúc cho ngươi lực lượng còn kèm theo cả trí thức và kinh nghiệm của bản thân.

Điều ngươi bây giờ cần làm chính là phải tiêu hóa toàn bộ những thứ đó, đem chúng hóa thành của mình.

- Nam tử đeo mặt nạ màu vàng nói.

Ngả Đức Văn trợn tròn hai mắt, cho dù là đối phương tự nói ra hắn cũng không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Phải biết rằng, lực lượng truyền thừa mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.

Ở trong ghi chép của thần điện, mấy ngàn năm trước trong niên đại của thần đạo thì chuyện này đã từng phát sinh mấy lần.

Vô luận là Thần Điện hay Hắc Ám hội nghị thì các thần đạo cường giả đều có loại năng lực này.

Nhưng, trong nhân loại từ trước tới nay chưa bao giờ phát sinh chuyện truyền thừa tri thức cùng kinh nghiệm.

Đừng nói là trong lịch sử không ghi lại, ngay cả trong truyền thuyết cũng chưa có người nào đề cập tới.

Bởi vì tri thức cùng kinh nghiệm truyền thừa đã vượt qua cực hạn của nhân loại.

Đây là lực lượng thuộc về linh hồn, loại lực lượng trong truyền thuyết này cho tới bây giờ vẫn không chưa được nhân loại nắm giữ.

- Ngươi có thể thử nghiệm một chút.

- Nam tử đeo mặt nạ màu vàng lạnh lùng nói.

Thần hình Ngả Đức Văn hơi run lên hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng tìm hiểu những kinh nghiệm và tri thức trong đầu, dần dần vẻ mặt của hắn càng lúc càng trở nên kích động.

Lúc này thanh âm của nam tử màu vàng lại vang lên:

- Kinh nghiệm và tri thức truyền thừa cũng không có khó khăn và phức tạp như ngươi nghĩ.

Kỳ thật trên thế giới này có rất nhiều tồn tại vĩ đại có năng lực đó.

Ngả Đức Văn mở hai mắt ra, hắn khó tin được, nói:

- Tiền bối tôn kính, ngoại trừ ngài ra thật sự còn có người có được năng lực này sao?

- Đương nhiên, ở phương Đông có một khối thần thụ ngàn năm cũng có được lực lượng này.

- Người đeo mặt nạ màu vàng cười hắc hắc, nói:

- Nếu như ngươi toàn lực tu luyện Quang Minh lực lượng thì sẽ có một ngày ngươi cũng nắm được loại lực lượng này.

Ánh mắt Ngả Đức Văn nhất thời hiện lên quang mang hy vọng.

Người đeo mặt nạ màu vàng đột nhiên đưa tay lên, ở trong tay của hắn đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng.

Ngả Đức Văn tiếp nhận trường kiếm, vào một khắc hắn động vào thanh trường kiếm đó thì trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.

Trong cảm giác của hắn, thanh kiếm này tựa hồ đã ở cùng hắn vô số năm, hắn trời sinh chính là chủ nhân của nó, mà nó trời sinh chính là đồng bọn của hắn.

Hai người bọn họ kết hợp lại với nhau tuyệt đối có thể phát huy ra lực lượng cường đại nhất.

Ngả Đức Văn hơi giật mình, hắn biết rõ là đây cũng không phải cảm giác của hắn, mà chính là do tiếp nhận truyền thừa và kinh nghiệm mang lại.

Trong lúc truyền thừa lực lượng, ngoại trừ trí nhớ và khí thức của thanh kiếm này còn có cả cách điều khiển nó.

Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là lực lượng ẩn chứa bên trong thanh kiếm màu vàng này.

Đây chính là một cỗ lực lượng có thể khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải phát cuồng.

Một khi cỗ lực lượng này được phóng ra thuận lợi, hắn tin tưởng rằng không một ai có thể chống đỡ lại.

Cho dù là Hư Thần cảnh cường giả cũng không thể.

- Đi theo ta.

- Người đeo mặt nạ màu vàng nhẹ giọng nói một câu, rồi xoay người đi.

Ngả Đức Văn không dám có chút chậm trễ, hắn cầm trường kiếm cẩn thận đi theo đối phương tới trước một vách núi.

- Đây chính là những gì mà ngươi nhận được.

- Người đeo mặt nạ lấy ra thần đạo bảo khí Lục Giác Lăng đưa cho Ngả Đức Văn.

Ngả Đức Văn vội vàng cung kính nhận lấy, nói:

- Đa tạ tiền bối.

- Khi hắn tiếp nhận bảo khí thần đạo, trong lòng đột ngột dâng lên môt jsuy nghĩ, đây chính là phương pháp chính xác để điều khiển kiện bảo khí này.

Trước kia hắn cũng không biết được, nhưng giờ phút này lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Cơ hồ không cần nghĩ ngợi, cổ tay hắn nhẹ nhàng rung lên, một cỗ lực lượng đi theo lộ tuyến quỷ dị tiến vào trong bảo khí.

Lục Giác Lăng nhất thời xoay tròn không ngừng, hơn nữa từ trên đó phát ra siêu tần âm ba cực cao.

Loại lực lượng này cũng không phải là người bình thường có thể nghe được, nhưng đối với các cường giả mới tấn chức thần đạo, bọn họ lại mơ hồ phát giác ra tung tích.

Bỗng nhiên, một cỗ khí tức khổng lồ từ phương xa vọt tới, cỗ khí tức này rất cường đại.

Dĩ nhiên có thể làm cho người mới tấn chức thần đạo như Ngả Đức Văn cũng cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

'Ầm' Không khí yên tĩnh ngoài khơi nhất thời bị phá vỡ, một đầu Kình Ngư dài tới hơn ba mươi trượng từ trong biển chồi lên.

Nó cũng không trôi nổi ở ngoài khơi, mà chậm rãi bay lên cao, cuối cùng rời khỏi mặt biển.

Nó từ từ bay lên ngang với độ cao của vách núi, trực tiếp đối mặt với Ngả Đức Văn và nam tử đeo mặt nạ màu vàng.

Ngả Đức Văn trợn mắt cứng lưỡi nhìn đầu linh thú này.

Đây là một đầu sinh vật hải dương không có cánh, một đầu Bạch Kình to lớn, nhưng lúc này nó bay lên không, hơn nữa quanh người nó thiên địa chi lực hình thành những đám khí lưu liên tục xoay tròn nâng đỡ cho thân hình của nó.

- Nó là Bạch Kình, người hầu của ta.

- Nam tử đeo mặt nạ màu vàng trầm giọng nói:

- Nó thuộc bộ tộc Bắc Hải Bạch Kình, ở trong Bắc Hải chính là một vương giả, ngàn năm trước nó bị ta thu phục cùng tiến vào ngoại hải, hơn nữa nửa năm trước nó đã tấn giai thần đạo.

Trong lòng Ngả Đức Văn cuồng hỷ, quả nhiên là thần thú đã biến mất mấy ngàn năm trên thế giới này.

- Ngươi đi theo nó rời đi.

- Nam tử đeo mặt nạ màu vàng nói:

- Chỉ cần trong tay ngươi còn có Lục Giác Lăng thì có thể giao tiếp với nó, hơn nữa được nó trợ giúp.

Ngả Đức Văn hít sâu một hơi, cung kính nói lời cảm ơn.

Mặc dù đầu thần thú này cũng không phải là nhân loại, nhưng nó dù sao cũng sống mấy ngàn năm, hiểu biết của nó đã vượt qua hắn rất nhiều.

- Ta đem lực lượng truyền thừa cho ngươi, ngươi có thể đi bào thù rồi.

Nhưng trước khi báo thù, ta muốn ngươi làm cho ta một chuyện.

Ngả Đức Văn vội vàng đứng thẳng thân hình, nói:

- Tiền bối tôn kính, xin ngài phân phó.

- Ta muốn ngươi khiêu chiến kẻ đã giết chết giáo hoàng Thần Điện, muốn cho tất cả cường giả phương Đông, phương Tây cùng tụ tập lại một chỗ, rồi ở trước mặt bọn họ giết người đó.

- Thanh âm của ngươi nọ chậm rãi truyền vào trong lòng hắn.

Ở trong lòng hắn, vô luận là người nọ cường đại tới mức nào, cho dù là nhờ may mắn lần này mà tấn gia thần đạo, nhưng tuyệt đối không có khả năng địch được người nhận lực lượng truyền thừa như Ngả Đức Văn.

Cho nên hắn mới đưa ra yêu cầu cổ quái này, hắn muốn để cho tất cả mọi người biết, lực lượng của thế giới phương Tây mới chân chính là lực lượng vĩnh hằng.

Ngả Đức Văn đưa tay phải lên trước ngực trái, ánh mắt nghiêm nghị nói:

- Vãn bối hướng tới thần vạn năng xin thề, vãn bối nhất định sẽ hoàn thành được ủy thác của ngài, ở trước mặt cường giả phương Đông và phương Tây giết chết Hạ Nhất Minh.

Nam tử đeo mặt nạ hài lòng gật đầu một cái, hắn vung tay lên, nói:

- Đi đi.

Thân hình Ngả Đức Văn không tự chủ được bay lên, hạ xuống trên lưng của Bạch Kình.

- Hãy lĩnh giáo Bạch Kình nhiều một chút, đợi khi ngươi hoàng toàn kết hừa được lực lượng của ta thì hãy hoàn thành lời hứa đó.

Ngả Đức Văn ở trên lưng Bạch Kình quỳ xuống lạy, một lúc lâu sau khi hắn ngẩng đầu lên mới biết được mình đã rời khỏi đám sương mù, ra khỏi phạm vi của thần chi đảo.

Hắn quay đầu nhìn ra xa, trong ánh mắt xuất hiện một tia mê mang.

Từ khi hắn tiến vào nơi này, sinh hoạt giống như trong mộng vậy.

Thậm chí hắn còn hoài nghi, hết thảy mọi việc xảy ra chỉ là giấc mơ mà thôi.

Nhưng nhìn kiện thần khí trong tay cùng với Bạch Kình bên dưới, trong lòng hắn nhất thời dâng lên một cỗ xúc động.

Hắn ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng hét dài, thanh âm của hắn ở giữa biển khơi phiêu đãng truyền đi xa.

Trên không, mặt trời không chút nào keo kiệt tỏa sức nóng làm cho tất cả sinh mệnh trên thế giới này đều cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân.

Trên một vùng bình nguyên rộng lớn uy chấn phương Đông, trên vùng trời của Linh Tiêu Bảo Điện, mười tám tiếng chuông trang nghiêm liên tiếp vang lên.

Khi tiếng chuông này bắt đầu truyền đi, cả thành thị xung quanh đều rơi vào an tĩnh.

Tất cả mọi người đều biết, đây chính là lễ tiết tôn quý nhất của Linh Tiêu Bảo Điện, cả năm nay chưa ai có thể nghe thấy.

Vào thời khắc mười tám tiếng chuông này vang lên vào năm trước, thần đạo trưởng lão Bảo Nham Trúc trước đây của Linh Tiêu Bảo Điện quay trở về.

Vị thần đạo trưởng lão này đã bí mật biến mất sốt năm ngàn năm đột ngột đồng hành cùng với tông chủ đại nhân xuất hiện.

Chuyện này đối với Linh Tiêu Bảo Điện đã tạo thành chấn động rất lớn, nhưng cũng không có bao nhiêu người biết được nội tình trong đó.

Chuyện liên quan tới Băng Đảo không có khả năng để cho mọi người biết, mặc dù cuối cùng có thể thành công giải quyết được mối nguy cơ.

Nhưng dù sao đó cũng là do thế hệ thần đạo cường giả trước tạo ra, cho nên không ai nghĩ tới việc đem chuyện này nói ra ngoài.

Cho nên không hẹn mà cùng lúc các thần đạo cường giả đều ém nhẹm chuyện này, chỉ những người chính thức trải qua cùng với một ít những nhân vật trung tâm mới biết được mà thôi.

Lúc này, dưới tiếng chuông du dương, một thanh niên khí thế hiên ngang cưới trên một đầu linh thú một sừng, cùng với mấy vị lão nhân đồng hành dọc theo quan đạo vừa đi vừa cười tiến về phía trung tâm của Thông Thiên Bảo Tháp.

Những lão nhân này ở trong Linh Tiêu Bảo Điện không ai là không phải người có quyền lực, chỉ cần một cái dậm chân đủ khiến cho Linh Tiêu Bảo Điện phải rung chuyển, vậy mà lúc này bọn họ lại đồng hành bên cạnh mộtt hanh niên.

Hơn nữa bọn họ lại chủ động đi lui lại phía sau, trên mặt mang theo nụ cười tươi cùng thái độ cung kính.

Dọc theo đường đi, vô số người hướng về phía bọn họ khom người hành lễ, ánh mắt nhìn về phía đám người này mang theo một tia kính sợ.

Những người sinh sống ở đây thì tuyệt đại đa số đều là người nhà của môn hạ đệ tử hoặc đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện, bọn họ đối với thân phận của những lão nhân này không hề cảm thấy xa lạ.

- Đây là ai?

Tại sao lại đương nhiều tôn giả trưởng lão ra đón như vậy?

Hơn nữa còn được hưởng đãi ngộ đón tiếp cao nhất nữa, chẳng lẽ hắn là tôn giả sứ giả của môn phái khác?

- Sau khi đám người này đi qua, một cư dân mới vào thành thị mấy năm gần đây kéo người hàng xóm bên cạnh lại hỏi.

Vị hành xóm kinh ngạc nhìn người này nói:

- Ngươi ngay cả người đó cũng không biết?

Trong giọng nói của hắn có mang theo một hpaanf ngạo khí, làm cho người đặt câu hỏi không tránh khỏi có cảm giác hậm hực.

- Bất quá điều này cũng không quái lạ, bức họa vị trưởng lão này từng truyền lưu mấy năm trong thành thị, nhưng sau này khi người đó biết được đã tức giận.

Cho nên nên tông chủ đại nhân hạ lệnh, đem toàn bộ các bức họa đó thu lại, vì vậy ngươi không biết cũng là đương nhiên.

Sắc mặt người đặt câu hỏi khẽ thay đổi, kinh hô:

- Hạ Nhất Minh khách khanh trưởng lão?

Mấy nămt rước, Linh Tiêu Bảo Điện từng để cho bức hình của khách khanh trưởng lão Hạ Nhất Minh lan tràn trong thành thị, nhưng sau đó vì sự bất mãn của hắn cho nên Linh Tiêu Bảo Điện lập tức thu hồi lại toàn bộ.

Chuyện này mặc dù hắn chưa từng gặp qua, nhưng sớm đã nghe tới nhàm cả tai rồi.

Một khi biết được bản thân vừa chứng kiến nhân vật tôn sùng nhất trong bổn môn, thần đạo cường giả trẻ tuổi nhất trên thế gian Hạ Nhất Minh thì hai mắt hắn sáng lên, chỉ hận không thể được tiến tới phía trước nhìn kỹ vài lần, để sau này còn chém gió với người khác.

****** Người thanh niên trẻ tuổi nà hiển nhiên chính là Hạ Nhất Minh từ Tây Bắc tới đây, lần này rời khỏi Hạ gia trang hắn lập tức tới ngay Linh Tiêu Bảo Điện.

Hắn cũng không mang theo toàn bộ thần đạo cường giả bên người, mà chỉ giữ lại Viên Lễ Huân, hơn nữa đem quyền điều khiển thần đạo khôi lỗi chuyển giao cho nàng.

Viên Lễ Huân nắm giữ thần khí Băng Lăng Kính, hơn nữa còn có một thần đạo khôi lỗi không sợ chết ở bên cạnh thì cho dù là một cường giả thần đạo lâu năm cũng không nhất định chiếm được tiện nghi ở trên tay nàng.

Vì vậy Hạ Nhất Minh vô cùng yên tâm về nàng.

Lúc này, dưới sự hộ tống của mấy vị tôn giả trưởng lão đi tới Thông Thiên Bảo Tháp, ở đây Linh Tiêu Bảo Điện tông chủ Tử Lỗ Li cùng thần đạo trưởng lão Bảo Nham Trúc đã chờ đợi tử lâu.

Vừa thấy hai người bọn họ, Hạ Nhất Minh lậpt ức tiến nhanh về phía trước, vội vàng ôm quyền nói:

- Làm phiền hai vị phải ra tận đây đón, xin thứ tội, thứ tội.

Hai vị thần đạo cường giả đưa ánh mắt liếc nhìn về phía sau Hạ Nhất Minh, trên mặt thoáng hiện lên một tia thất vọng.

Bởi vì đi cùng Hạ Nhất Minh tới đây cũng chỉ có Bạch Mã Lôi Điện mà thôi, cùng với cảnh tượng thần đạo cao thủ tụ tập trong đầu bọn họ khác xa nhau.

Hạ Nhất Minh hơi xoay chuyển ánh mắt, lập tức hiểu được được sự đăm chiêu trong lòng bọn họ.

Linh Tiêu Bảo Điện phái Kim Chiến Dịch không quản đường xá xa xôi đến mời hiển nhiên là không hy vọng chỉ có hắn ra mặt.

Nếu có khả năng bọn họ hy vọng tất cả thần đạo trong thiên hạ đều tụ tập lại Linh Tiêu Bảo Điện rồi cùng nhau đi tới Động Thiên Phúc Địa.

Đương nhiên, hy vọng này của bọn họ quá xa với, vô luận là Nam Cương, Bắc Cương hay Tây Bắc cũng không có khả năng quang minh chính đại đến đây.

Chỉ là, Hạ gia trang với thực lực sáu vị thần đạo cao thủ mà tới đây có một người một thú thì quả thật làm cho bọn họ thất vọng.

Bất quá, hai người bọn họ dù sao cũng là cáo đã thành tinh, biểu hiện này chỉ trong nháy mắt đã biến mất, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa và ân cần, ngay cả một chút khúc mắc cũng nhìn không ra.

- Hạ trưởng lão, phải phiền ngươi từ Tây Bắc xa xôi tới đây, trong lòng chúng ta đã vô cùng áy náy, nếu như không ra đón tiếp chỉ sợ sẽ bị người ta chê cười a.

- Tử Lỗ Li nửa giỡ nửa thật nói.

Song phương cười lớn một tiếng rồi cùng tiến vào Thông Thiên Bảo Tháp.

Nơi đây là cấm địa của Linh Tiêu Bảo Điện, ngoại trừ những đệ tử có thể tín nhiệm ra thì không người nào đủ tư cách tiến vào đây.

Tại phòng khách ở tầng thứ hai của Thông Thiên Bảo Tháp, sau khi tiến vào Hạ Nhất Minh lập tức đi thẳng vào vấn đề nói:

- Tử tông chủ, Bảo huynh, ngoài trừ Hạ mộ cùng Bạch Mã Lôi Điện ra thì Mưu Tử Long huynh cùng Bảo Trư cũng tới.

Hai mắt Bảo Nham Trúc cùng Tử Lỗ Li nhất thời hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi.

Bảo Trư là một đầu thần thú cường đại, mà Mưu Tử Long lại là lão thần đạo cường giả, hai người bọn họ xuất hiện tự nhiên là có địa vị rất cao.

- Hạ trưởng lão, hai người bọn họ lúc này đang ở đâu?

Tử Lỗ Li trầm giọng hỏi.

- Bọn họ ở cùng chỗ với Bách Linh Bát.

- Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói:

- Chiến Dịch huynh nói Linh Tiêu Bảo Điện ở phụ cần có không ít người tầm thường, cho nên ta không để cho bọn họ lộ diện.

Tử Lỗ Li cùng Bảo Nham Trúc đồng thời khẽ gật đầu, bọn họ tự nhiên là hiểu rõ tâm tư của Hạ Nhất Minh.

Từ Tây Bắc tới đây có bốn vị thần đạo cường giả, mặc dù thanh thế rất lớn nhưng hiệu quả tạo ra do xuất hiện lúc đầu, hay khi tới Động Thiên Phúc Địa mới đột ngột ra mặt lại vô cùng khác nhau.

Về phần chung quanh Linh Tiêu Bảo Điện xuất hiện người không tầm thường tự nhiên là chỉ những cơ sở ngầm cùng môn nhân của Động Thiên Phúc Địa.

Bọn họ mặc dù không thể gạt được những người đứng đầu Linh Tiêu Bảo Điện, nhưng khi những người này không xúc phạm gì hay trước lúc cùng Động Thiên Phúc Địa chính thức đối đầu thì đám người Tử Lỗ Li cũng không dám hạ lệnh đối phó bọn họ.

Tử Lỗ Li đột nhiên nhẹ nhàng di lên một tiếng, nói:

- Bách Linh Bát?

Có phải chính là Bách Linh Bát tiên sinh đã đóng cửa thông đạo không?

Vẻ mặt Bảo Nham Trúc nhất ời động dung, hắn cũng là một trong những thần đạo cường giả ngày trước mở ra thông đạo, đối với thông đạo này hiểu biết vượt xa đám người Tử Lỗ Li.

Ngay cả lúc nhiều thần đạo cường giả như vậy mà cũng không thể hoàn thành được chuyện này, vậy mà Bách Linh Bát lại một mình làm được.

Sau khi từ những cao thủ thần đạo cường giả lâu năm biết được tin tức này, bọn họ đối với Bách Linh Bát vô cùng cảm kích cùng một chút kính sợ.

Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, nói:

- Không sai.

Đóng cửa thông đạo chính là công lao của Bách huynh.

Hai vịt hần đạo cường giả liếc mắt nhìn, đến tận hôm nay bọn họ mới từ chính miệng Hạ Nhất Minh nghe được lời chứng thực này.

- Nếu Bách Linh Bát tiên sinh tự mình ới, đối với bọn ta mà nói thì quả thật là tin tức không thể tốt hơn được.

- Hai mắt Bảo Nham Trúc xuất hiện một tia quang mang, nói:

- Ngao Mẫn Hành bọn chúng dù cuồng ngạo tự đại cũng không có khả năng không để ý tới Bách Linh Bát tiên sinh.

Hắc hắc, tiệc rượu một tháng sau diễn ra ở Động Thiên Phúc Địa khiến cho lão phu vô cùng mong chờ.

Tử Lỗ Li cũng liên tục gật đầu, hắn trầm giọng hỏi:

- Hạ trưởng lão, Bách tiên sinh có thể đóng cửa thông đạo, vậy tu vi võ đạo ít nhất cũng phải là thần đạo cảnh giới đúng không?

Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, hắn gãi gãi mũi, tròng lòng có chút chần chờ khó quyết.

Bách Linh Bát từ sau khi khôi phục còn chưa thi triển ra thực lực của hắn, mà nếu sử dụng phương pháp bình thường để ước định thực lực của hắn thì tuyệt đối không thể.

Cho nên tới bây giờ Bách Linh Bát có bao nhiêu thực lực hắn cũng không thể biết được.

Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:

- Bách huynh lúc trước vì đóng cửa thông đạo cho nên đã bị thương thế nghiêm trọng.

Hôm nay mặc dù thương thế đã khôi phục như cũ nhưng tu vi đến bậc nào thì tiểu đệ cũng không thể xác định được.

Trên mặt Tử Lỗ Li cùng Bảo Nham Trúc đều hiện ra một tia tiếc hận, bọn họ than nhẹ một tiếng, bất quá đối với Bách Linh Bát bọn họ vẫn thật tâm kính nể.

Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:

- Bảo huynh, nghe nói Mã Dữ một tháng sau cũng lấy thân phận tán tu một mình tới Động Thiên Phúc Địa, việc này có chính xác không?

Bảo Nham Trúc mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm.

Ta cùng Mã Dữ đã gặp nhau hai lần, tên gia hỏa này là Ngụy Thần cảnh cường giả duy nhất không thuộc về Ngũ Hành Môn, sự việc lần này quyết định tương lai của phương Đông cho nên hắn tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

Hạ Nhất Minh âm thầm cười khổ, thần đạo cường giả trước đây ở trong Tử Vong Chi Địa đều đồng tâm hiệp lực chống lại tử vong sinh vật, nhưng một khi rời khỏi nơi này quay trở về thì mẫu thuẫn lại lộ ra.

Thời gian trôi qua chỉ mới một năm, mà phương Đông đã xuất hiện phong vân cuồn cuộn, sóng dậy khắp nơi.

Đông đảo thần đạo cường giả đều không cam lòng với tình hình vốn có, tất cả mọi người đều chú tâm phát triển thế lực của mình, không biết tới khi nào chuyện này mới kết thúc.

- Hạ trưởng lão, ngươi ở đây nghỉ tạm mấy ngày, giữa đường chúng ta sẽ hội họp với Cát Ma Phàm Thù môn chủ, sau đó mới cùng nhau tới Đồng Thiên Phúc Địa.

- Tử Lỗ Li trầm giọn nói.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hắn, nói:

- Hoàng Tuyền lão tổ cùng với Linh Tiêu Bảo Điện liên thủ?

- Khí thế của Ngũ Hành môn quá mạnh mẽ, chúng ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.

- Tử Lỗ Li bất đắc dĩ cảm thán nói.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra một tia cổ quái, theo hắn biết Linh Tiêu Bảo Điện cùng với Cửu U Chi Địa mặc dù không có xích mích gì nhưng nếu nói về quan hệ giữa hai môn phái này thì không thể nào dùng chữ thân mật để hình dung.

Nhưng xem tình hình hôm nay thì rõ ràng là Tử Lỗ Li đã cùng với Cát Ma Phàm Thù đạt thành hiệp nghị cùng tiến cùng lui.

Bởi vậy mới thấy được, dưới áp lực của Ngũ Hành Môn thì hết thảy mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-vu-than-dieu-kien-158709.html