Yêu Hồ Loạn Thế - Huyết nhiễm Thiên Sơn ( Thượng ) - Yêu Hồ Loạn Thế

Yêu Hồ Loạn Thế

Tác giả : Chưa rõ
Chương 72 : Yêu Hồ Loạn Thế - Huyết nhiễm Thiên Sơn ( Thượng )

  Lúc này ngay cả Kiếm Tuệ cũng biến sắc, trưởng lão sắc mặt xanh mét hét lên:

- Trừ khi ngươi bước qua xác của chúng ta! Phương Tử Vũ khóe miệng cong lên, lộ ra một vẻ tựa như cười như không, lạnh lùng nói:

-Tốt, vậy các ngươi đi chết đi.

Phương Tử Vũ đột nhiên bay lên vỗ xuống một chưởng, chưởng phong rít lên, trưởng lão bất ngờ không kịp phòng bị ngay lập tức dính một chưởng toàn lực của Phương Tử Vũ, cả người lùi lại phía sau vài bước, nhất thời sắc mặt trắng bạch.

Mọi người kinh sợ, Kiếm Tuệ quát lớn:

-Phương Tử Vũ, ngươi đang làm gì vậy?

Phương Tử Vũ cười lạnh nói:

-Là các ngươi muốn ta bước qua xác của các ngươi đi lấy Băng tinh ngọc phách.

Nói xong, Phương Tử Vũ hướng tên môn hồ lúc trước dẫn đường cho nó đánh ra tiếp một chưởng, thuận tay đoạt lấy thanh trường kiếm sau lưng hắn.

Tên môn đồ này vẫn còn chưa tỉnh lại từ trận kinh ngạc vừa rồi, đợi đến khi cảm giác được áp lực thanh tỉnh trở lại thì đã quá muộn,’Rắc!’ một tiếng, hắn bay thẳng về phía sau, miệng phun máu, xương lồng ngực vỡ vụn rơi xuống đất mà chết.

Kiếm Tuệ rốt cuộc minh bạch Phương Tử Vũ không phải là nói đùa, sắc mặt xanh lè quát lớn:

- Phương Tử Vũ! Mười một vị chưởng lão còn lại đem Phương Tử Vũ vây vào giữa, còn vị bị thương đầu tiên lúc này đang ngồi trên mặt đất điều tức.

Kiếm Tuệ mặc dù tức giận không để đâu cho hết, nhưng vẫn làm ra nỗ lực cuối cùng, trầm giọng hỏi:

-Phương Tử Vũ, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?

Ngươi có biết ngươi đang khơi mào cho tranh đấu giữa hai phái chúng ta?

Phương Tử Vũ lộ ra ý cười lạnh lùng, bình thản nói:

-Đây là các ngươi bức ta, vì cứu ca ta, các ngươi phải chết.

- Dừng lại một chút, Phương Tử Vũ lại cười lạnh nói:

-Dù sao các ngươi sớm hay muộn cũng phải chết ở trong tay ta, chết sớm hay chết muộn đều giống nhau.

Một tên trưởng lão nhịn không được, hét lớn một tiếng, vỗ một chưởng về phía Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ khóe miệng cười lạnh, đứng im bất động tại chỗ.

Tay của trưởng lão tức khắc sẽ đánh lên người Phương Tử Vũ, nhưng nó vẫn không một chút di động, dường như trên đời này không có bất luận kẻ nào đáng để cho nó di động.

Trưởng lão không khỏi ha ha cười lớn nói:

-Chỉ là một tên tiểu bối Nguyên Anh kỳ lại dám đùa với lửa trước mặt lão tổ tông, để ta thay sư phụ ngươi dậy ngươi chữ’TỬ’ viết như thế nào, ha ha ha….

Lão bà đột nhiên ngưng bặt tiếng cười, vẻ mặt cổ quái cứng ngắc, trong mắt những người xung quanh bàn tay của lão đã thật sự vỗ ở trên ngực Phương Tử Vũ, nhưng điều kỳ quái là Phương Tử Vũ tại sao vẫn không di động?

Chẳng lẽ công lực của nó đã đạt đến trình độ có thể đối cứng với Phân Thần kỳ cao thủ mà không lay động mảy may?

Chỉ có tên trưởng lão nọ mới biết, Phương Tử Vũ ở trước mắt lão tựa như một khối không khí, cũng có thể nói một chưởng của lão đánh vào trong không khí, không hề chạm vào bất kỳ thật thể nào, chuyện này là như thế nào đây?

Đột nhiên, lồng ngực lão khó chịu, một mùi tanh nồng theo cổ họng dâng lên, lão biết đây là tác dụng ngược lại của đòn công kích toàn lực vừa rồi.

Trưởng lão ngay lập tức sắc mặt trắng bệch, thân thể loạng choạng, mạnh mẽ đè ép huyết khí đang xông lên.

Kiếm Tuệ đột nhiên hô lớn:

- Cẩn thận sau….

Trưởng lão còn chưa hiểu, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, thấy mũi kiếm của một thanh trường kiếm đã đâm xuyên qua ngực lão, trên mũi kiếm còn rơi xuống vài giọt máu tươi.

Trưởng lão chậm rãi xoay đầu lại, nhìn thấy Phương Tử Vũ đang cười lạnh nhìn lão, tay nắm trường kiếm cắm vào sau lưng lão.

Lại quay đầu lại, trước mắt cũng có một tên Phương Tử Vũ, điều này rốt cuộc là như thế nào?

Phun mạnh ra một ngụm máu lớn, trưởng lão mang theo vẻ không cam lòng chậm rãi ngã xuống đất.

Kiếm Tuệ không thể tin nhìn trưởng lão ngã xuống, một tên cao thủ Phân Thần kỳ ở lần giao chiến đầu tiên liền chết trong tay cao thủ Nguyên Anh kỳ, việc này tuyệt đối không thể xảy ra.

Nên biết rằng, chênh nhau một cái giai đoạn là cách nhau cả mười vạn tám ngàn dặm, càng không nói Phân Thần kỳ và Nguyên Anh kỳ cách biệt không phải chỉ là một cái giai đoạn đơn giản, ở giữa còn có Xuất Khiếu ba cái giai đoạn.

Lấy tu vi Nguyên Anh kỳ có thể ở trước mặt diệt sát cao thủ Phân Thần kỳ, chỉ có ba khả năng có thể xảy ra:

Một, tên cao thủ này vẫn một mực ẩn dấu thật lực, kỳ thật tu vi chân chính của hắn đã vượt xa Phân Thần kỳ; Hai, tên cao thủ Nguyên Anh kỳ này có pháp khí cường đại, đủ để chống lại Phân Thần kỳ cao thủ; Ba, tên Nguyên anh cao thủ này trí tuệ hơn người, nhất cử nhất động của Phân Thần kỳ cao thủ toàn bộ đều nằm trong tính toán của hắn.

Phương Tử Vũ hiển nhiên không phải là loại thứ nhất, mà nó cũng không xuất ra bất kỳ pháp bảo gì, duy nhất chỉ có thanh trường kiếm đoạt được từ trong tay của tên đệ tử Ngọc Hàn cung.

Vậy chỉ còn lại khả năng thứ ba, Phương Tử Vũ tâm trí hơn người, sớm đã tính ra động tác tiếp theo của đối phương mà đi trước một bước thiết lập cạm bẫy chờ đợi.

Loại người này, không thể nghi ngờ, là đáng sợ nhất.

-Tàn Ảnh Thần Bộ!

- Một tên trưởng lão trong đó đột nhiên hô lên:

- Ngươi dùng là Tàn Ảnh Thần Bộ của Long Thần sơn trang?

Mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh, Long Thần sơn trang hiện tại là một từ cấm kỵ của võ lâm.

Vài năm trước, minh chủ dẫn dắt mọi người tiêu diệt Long Thần sơn trang sai người mang đến một tin nhắn, nói hậu nhân của Phương Hạo Nhiên sẽ trọng hiện giang hồ.

Từ ngày đó trở đi, tu chân giới các môn phái đều câm lặng không dám đám luận đến Long Thần sơn trang, mặc dù bọn họ không sợ cái hậu nhân này, nhưng cũng không thể không phòng.

Chẳng lẽ Phương Tử Vũ là hậu nhân của Long Thần sơn trang?

Kiếm Tuệ sắc mặt thay đổi vài lượt, trầm giọng hỏi:

-Ngươi đúng là con của Phương Hạo Nhiên?

Khuôn mặt lạnh lẽo của Phương Tử Vũ không chút tình cảm, khẽ gật đầu xem như là đáp án.

Kiếm Tuệ giận dữ mà cười, cười một trận rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, tràn ngập vẻ dữ tợn nói:

-Nghiệt súc, chúng ta tìm ngươi đã rất nhiều năm rồi, hóa ra ngươi một mực vẫn nấp ở trong Ngọc Hư cung.

Khó có được hôm nay ngươi tự mình đưa đến tận cửa, vậy để cái mạng nhỏ ở lại đây đi.

Phương Tử Vũ giễu cợt nói:

- Chỉ bằng các ngươi?

Kiếm Tuệ rốt cuộc ra tay, nổi giận quát một tiếng xông về phía Phương Tử Vũ, mười vị trưởng lão còn lại đem nó vây vào giữa, đề phòng nó bỏ chạy.

Phương Tử Vũ nhếch mép cười nhạt, thân hình dịch chuyển, cả người ngay lập tức biến mất tại chỗ.

Kiếm Tuệ cười lạnh, bổ mạnh một chưởng về phía khoảng không bên trái, trong tiếng giao kích trầm đục, Phương Tử Vũ cả người bay về phía sau, cho đến khi nện mạnh vào tường mới ngăn lại được thế đi, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch, nhịn không được há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Kiếm Tuệ cười lạnh nói:

-Người còn kém quá xa.

Phương Tử Vũ chậm rãi lau vết mau nơi khóe miệng, hờ hững nói:

- Vậy sao?

Đột nhiên có người hô lên:

-Mộc trưởng lão! Kiếm Tuệ giật mình hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị trưởng lão bị Phương Tử Vũ công kích thụ thương đầu tiên, đang ngồi dưỡng thương lúc này trường kiếm đâm xuyên qua ngực, đã nằm trong vũng máu.

Kiếm Tuệ không dám tin nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phương Tử Vũ, hóa ra là nó cố ý thu hút sự chú ý của mình, rồi thừa cơ hội xuất trường kiếm ám sát Mộc trưởng lão đang nhập định, tâm cơ như vậy, thân thủ như vậy, làm sao có thể không khiến cho kẻ khác cảm thấy kinh sợ.

Nôn ra một ngụm máu nữa, Phương Tử Vũ lau đi vết máu, lạnh lùng nói:

-Còn lại mười một người.

Kiếm Tuệ lồng ngực phập phồng mãnh liệt, sắc mặt xanh mét, hai hàm răng cắn chặt trầm giọng nói:

- Tế pháp khí.

Kiếm Tuệ lồng ngực phập phồng mãnh liệt, sắc mặt xanh mét, hai hàm răng cắn chặt trầm giọng nói:

- Tế pháp khí.

Mười vị trưởng lão đang vây quanh Phương Tử Vũ phối hợp ăn ý, đồng thời hô lên:

- Xuất! Mười thanh pháp khí khác nhau đồng thời xuất hiện, trôi nổi trước mặt bọn họ.

-Ngọc Hàn Hàng Thiên Sương, Thiên xuất!

- Một cái cổ đỉnh kêu lên uông uông, một đạo ánh sáng màu xanh bắn về phía Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ vung tay tụ lực chống đỡ, sau một tiếng’Uông’ sắc mặt nó trắng bạch.

-Ngọc Hàn Địa Thành Tuyết, Địa xuất!

- Một chiếc trống làm từ ngọc trắng đánh về phía Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ một lần nữa ngạnh kháng,’Bùm’, nó thân người khẽ lay động, nuốt xuống huyết khí đang xông lên.

-Ngọc Hàn Nhân Thành Đạo, Nhân xuất!- -Ngọc Hàn Nghĩa Vân Thiên, Nghĩa xuất!- …… Sau khi trải qua Thiên, Địa, Nhân, Nghĩa, Tín, Trung, Hiếu, Tình, Mộc công kích của chín vị trưởng lão, Phương Tử Vũ máu đã nhuộm đỏ toàn thân, lảo đảo muốn ngã xuống.

-Ngọc Hàn Thủy Cừ Thành, Thủy xuất!

- Một cái bình nước màu trắng công về phía nó, Phương Tử Vũ dồn hết sức lực nâng tay lên, miễng cưỡng tiếp được.

‘Phốc!’ Nó lại phun ra một ngụm máu hớn nữa, rốt cuộc cũng ngã xuống mặt đất.

Kiếm Tuệ vẻ mặt nặng nề nói:

-Phương Tử Vũ, nếu bây giờ ngươi tự phế công lực, chúng ta có thể giữ ngươi thêm một khoảng thời gian.

Phương Tử Vũ giãy dụa đứng dậy, lại phun ra thêm một ngụm máu nữa, lau đi vết máu nơi khóe miệng cười lạnh, khinh thường nói:

- Chỉ bằng vào các ngươi?

Kiếm Tuệ trầm giọng nói:

-Chỉ bằng vào mười vị chưởng lão đơn độc công kích ngươi đều không có cách nào chống lại, càng không nói pháp khí của chúng ta còn có thể hợp lại một chỗ công kích ngươi, uy lực khi đó không chỉ một điểm như vậy.

Phương Tử Vũ khinh miệt cười nói:

- Thử xem.

Kiếm Tuệ vẻ mặt âm trầm, cắn răng nói:

-Là ngươi tự tìm lấy.

Ngọc Hàn thập tam trận.

-Ngọc Hàn Hàng Thiên Sương, Thiên! -Ngọc Hàn Địa Thành Tuyết, Địa! -Ngọc Hàn Nhân Thành Đạo, Nhân! -Ngọc Hàn….

…….

-Ngọc Hàn Thủy Cừ Thành, Thủy! Mười loại pháp khí lăng không bay lên, bắn ra quang mang giao nhau tỏa sáng, khiến cho người ta hoa cả mắt.

Kiếm Tuệ tay bắt pháp quyết, quát:

-Ngọc Hàn Khuynh Quyền Thiên, Quyền! Bao gồm cả Kiếm Tuệ trong đó, mười một người đồng thanh hét lên:

- Ngọc Hàn thập tam trận, xuất! Mười một loại pháp khí toàn lực công kích về phía Phương Tử Vũ, mặc dù khuyết thiếu Phong trưởng lão và Mộc trưởng lão khiến cho Ngọc Hàn thập tam trận không còn hoàn mỹ, nhưng uy lực vẫn còn rất lớn.

Phương Tử Vũ ở trong mười một đạo công kích cắn răng vất vả chống đỡ, cho đến khi hàm răng vỡ nát chảy máu.

Mái tóc dài của nó hướng lên trời bay loạn, hai tay yếu ớt nâng lên, gân xanh nổi lên, làn da toàn thân nứt ra từng tia từng tia, cho đến khi trên dưới toàn thân chảy máu.

Phương Tử Vũ không phải là kẻ ngốc, Ngọc Hàn thập tam trận của Ngọc Hàn cung thành danh đã lâu, mười ba loại pháp khí thuộc tính khác nhau bổ trợ lẫn nhau, liên hợp tại một chỗ uy lực cường đại khó có thể tưởng tượng.

Nó tuyệt không ngu ngốc đến nỗi tự cho mình là thiên hạ vô địch, cuồng vọng đến nỗi không đem Ngọc Hàn cung đặt vào mắt.

Nó đang đánh cuộc, một canh bạc dùng tánh mạng của bản thân ra làm tiền cược, đánh cuộc tiên khí trong cơ thể nó có thể kịp thời cứu chủ hay không?

Áp lực càng lúc càng lớn, nhưng tiên khí vẫn như cũ không có động tĩnh.

Phương Tử Vũ nhịn không được phun ra một ngụm máu, âm thầm cười khổ, chẳng lẽ đã đoán sai rồi?

Đáng tiếc không cứu được Ngạo Thiên rồi… Không khí bốn phía như bốn bức tường vô hình đè ép về phía nó, Phương Tử Vũ cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực, trong tai ù ù, ý nghĩ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Kiếm Tuệ hét lớn:

- Tăng thêm lực ép, nó đã không xong rồi.

Đám người lại dùng thêm vài phần lực đạo, nhưng bọn họ lại không phát hiện ra, lúc này trên thân thể của Phương Tử Vũ đã bắt đầu tuôn ra từng tia từng tia huyết mang.

Hắc mang càng lúc càng nhiều, đợi đến khi đám người Kiếm Tuệ phát hiện ra thì hắc mang đã trải rộng khắp toàn thân nó.

Phương Tử Vũ từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía đám người Kiếm Tuệ lộ ra nụ cười nhạt tàn nhẫn.

Kiếm Tuệ không tự chủ được rùng mình một cái, nói:

-Tăng thêm lực….

Lúc này, trong ánh mắt không thể tin tưởng của mọi người, Phương Tử Vũ chầm chậm đứng dậy, đối diện với áp lực cường đại như vậy, nó lại có thể nhẹ nhàng thoải mái đứng dậy, công lực của nó rốt cuộc đạt đến trình độ nào rồi?

Chẳng lẽ đáng sợ đến mức ngay cả Ngọc Hàn thập tam trận cũng không để vào mắt?

Ánh mắt băng lãnh của Phương Tử Vũ quét một vòng trên mặt của mười một người, chậm rãi nâng một cánh tay lên, lạnh lùng nói:

- Phá.

Ngay lập tức, một cỗ năng lượng cường đại đến không gì có thể so được, cường đại đến mức đủ để hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt bộc phát ra.

Mười một loại pháp khí ở giây đầu tiên lập tức vỡ nát, mười vị trưởng lão và Kiếm Tuệ đồng thời phun ra một ngụm máu lớn.

Vào lúc bọn họ phun ra máu thì cổ năng lượng cường đại đó cũng đồng thời đánh lên thân thể, Kiếm Tuệ vẻ mặt không thể tin tưởng, hô to:

- Tiên khí… “Phốc!” Thân thể của hắn trong nháy mắt nổ tung thành một chùm huyết vụ, ngay cả nguyên thần cũng không lưu lại.

“Phốc!”“Phốc!”….

tiếng nổ trầm đục liên tục vang lên mười một lần, trong đại điện chỉ còn lại mười một chùm huyết vụ.

“Ầm!” Cả đại điện không chống nổi lực đánh vào của cổ năng lượng cường đại này, thoáng chống sụp đổ thành một đống đổ nát.

Đại điện sụp đổ phát ra tiếng vang kinh động cả Ngọc Hàn cung, tất cả các môn đồ trong Ngọc Hàn cung đều chạy về phía đại điện.

Khi mọi người chạy đến nơi thì đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, đại điện đã trở thành một đống đổ nát, chưởng môn và mười hai vị trưởng lão đều không nhìn thấy, mà trên đống đổ nát lúc này đang đứng sừng sững một bóng người toàn thân máu đen.

Phương Tử Vũ trên dưới khắp người rỉ máu tươi, đang ngẩng mặt lên trời phát ra tiếng cười điên cuồng, thê lương.

Qua một lúc lâu sau, nó mới ngừng tiếng cười, ánh mắt lướt nhanh một lượt trên khuôn mặt của đám người xung quanh, thanh âm lạnh lẽo quanh quẩn bên tai của mọi người:

- Các ngươi, đều đi chết đi.

Địa ngục, Ngọc Hàn cung lúc này hoàn toàn biến thành địa ngục, mà Phương Tử Vũ, toàn thân đầy vết máu, chính là ác ma ngoi lên từ địa ngục.

Ngọc Hàn cung một mảnh hỗn loạn, tiếng kêu cha gọi mẹ ở khắp nơi, tiếng la hét rung trời.

Không phải là không có ai ngăn cản Phương Tử Vũ, chỉ là tất cả mọi người đều bị thủ đoạn máu tanh của nó dọa cho sợ vỡ cả mật, huống hồ chưởng môn và mười hai vị trưởng lão có thực lực cường đại nhất trong Ngọc Hàn cung đều đã chết ở trong tay nó, thử hỏi ở nơi này còn có ai dám cùng nó tranh phong?

Phàm là nơi nó đi qua, đều chết không toàn thây.

Trong tay Phương Tử Vũ không có bất kỳ binh khí gì, nó hoàn toàn là dựa vào lực lượng của cơ thể, bằng vào đôi bàn tay mạnh mẽ đem từng người từng người một xé thành hai nửa.

Ngọc Hàn cung yên bình một ngàn năm rốt cuộc nghênh đón lần đại nạn đầu tiên của nó, cũng là lần cuối cùng, bởi vì từ nay về sau, Ngọc Hàn cung từ đây xóa tên.

Điên cuồng, máu tanh, Lãnh Huyết Đao tôn.

Phương Tử Vũ đứng trong vũng máu, ngửa mặt nhìn trời, thì thào tự nói:

-Đẹp, máu đẹp quá.

Mạng Y Tế

Nguồn: https://amp.mangyte.vn/truyendoc-yeu-ho-loan-the-huyet-nhiem-thien-son-thuong-102320.html