Chính vì vậy, những người-thứ-ba ấy không bao giờ có cơ hội để giải thích, để bày tỏ, để sẻ chia… mà họ - hoặc âm thầm chịu đựng - hoặc buộc phải phớt lờ mọi sự chỉ trích, phỉ báng của người đời. Khoan hãy vội kết tội họ xấu xa hay đáng được cảm thông. Hãy cho họ một cơ hội để được giãi bày.
Người ta hỏi tôi rằng: Tôi được gì và mất gì trong cuộc tình không danh phận ấy? Tôi lại tự hỏi mình. Được ư? Mất ư? Giá như tôi rõ ràng được như thế...
Cảm ơn trời đã cho tôi một cái đầu tỉnh táo nhưng sao còn mang đến cho tôi thêm một con tim yếu mềm? Lý trí giữ tôi lại nhưng con tim lại hối thúc tôi đi, đến tận cùng của cảm giác, yêu thương mà không cần toan tính.
Hoa hồng hay kẻ tội đồ?
Tôi đã cho đi những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, cảm xúc, tình yêu, sự quan tâm, chia sẻ… và nhận lại những gì? Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì vậy mà tôi khổ. Có lẽ vì vậy mà tôi đã đi lạc vào tình yêu, hoang mang, vướng víu trong chằng chịt những sợi tơ cảm xúc, rất mong manh mà không thể nào phá vỡ.
Người ta chẳng bảo tình yêu là thế giới chỉ có hai người, sao tôi phải là người thứ 3? Tôi thèm được đàng hoàng khoác tay người tôi yêu dạo chơi trên phố, thèm được trưng nó ra giữa ánh sáng rực rỡ của ban ngày, cho cả thế gian này biết, tôi đang yêu và được yêu. Nhưng không thể…
Ra thế, tình yêu với người này có thể là hoa hồng, nhưng với người kia nó là tội ác. Và chỉ cần tôi dại dột đưa nó ra khỏi bóng tối thì ngay lập tức hàng ngàn lời chỉ trích như những mũi tên sẽ nhằm vào nó, chụp mũ cho nó vô số tội danh: cướp chồng, lừa tình, lừa tiền, phá hoại hạnh phúc gia đình…
Ra thế, yêu cũng là có tội và như thế tôi chính là kẻ tội đồ.
Rời bỏ cũng là yêu thương
Tôi không thể quên ánh mắt mẹ khi tiễn tôi ra sân bay. Với mẹ, tôi mãi là con bé lên 3, luôn chạy về bám áo mẹ mỗi lần bị chúng bạn bắt nạt. Những lời vỗ về của mẹ sẽ xoa dịu hết dỗi hờn thơ trẻ. Nhưng một trái tim yêu bị tổn thương trong lồng ngực thiếu nữ đâu dễ gì lành lại.
Biết thế, nên mẹ chỉ biết xót xa: “Sao dại dột vậy con!” và để tôi đi. Đi để tìm quên ở một đất nước xa xôi với hi vọng công việc mới, cuộc sống mới sẽ giúp tôi lấy lại cân bằng. Tôi không đủ sức mạnh để từ bỏ nên tôi chạy trốn, để trả người đàn ông tôi yêu về đúng chỗ của mình, để con anh có cả bố lẫn mẹ. Và anh sẽ tiếp tục làm tròn bổn phận của người chồng, người cha như từ trước đến nay anh vẫn thế.
Tôi không đủ tàn nhẫn để mong anh chối bỏ vợ con, độc chiếm anh cho riêng mình. Không nhẫn tâm giành giật hạnh phúc của người khác làm niềm vui. Nên đành đổ lỗi cho sự trớ trêu của số phận không cho tôi và anh gặp nhau sớm hơn. Tôi cũng chưa bao giờ hối tiếc vì đã đến bên anh, chia sẻ cùng anh trong những ngày cùng quẫn, khó khăn nhất.
Không hối tiếc vì đã cùng anh chạy long sòng sọc khắp thành phố tìm sự giúp đỡ để vực dậy cái công ty mà anh đã dày công xây đắp qua giai đoạn khó khăn. Ngay cả khi yêu anh hay quyết định rời xa anh mãi mãi, tôi có thể đã sai nhưng luôn sống thật với lòng mình, chưa bao giờ hối hận. Có lẽ, bởi vì tôi khờ khạo và vì… tôi yêu anh.
Học bao dung
Tôi đã yêu thương đến độ sẵn sàng buông tay để cứu vãn một mái nhà không còn ấm, dẫu có làm đau mình và cả người mình yêu. Buông tay để bắt đầu một cuộc sống mới nhẹ nhàng hơn cho tất cả. Vậy thì tại sao tôi lại phải từ chối cả niềm vui nhỏ bé là được trò chuyện cùng người ấy. Tại sao những người yêu nhau lại không được nhớ về nhau ngay cả trong ý nghĩ? Như vậy cũng là đáng khinh bỉ hay sao? Sẽ có người bảo tôi rằng: “Bạn đã chấp nhận hy sinh, sao không hy sinh một cách trọn vẹn”. Xin thưa, tôi không phải là “nữ thánh”.
Cứ cho tôi là người có lỗi, tôi đã nhận lỗi và rút lui. Tôi khờ dại nên để người khác làm đau mình nhưng không ngốc nghếch đến nỗi tự làm đau mình. Tôi học cách bao dung cho người khác, nên tôi đã trả lại những gì không thuộc về mình. Và tôi cũng học cách bao dung với chính mình để tha thứ cho mình.
Vì vậy, đừng giữ mãi con mắt hình viên đạn khi nhìn vào chúng tôi nữa. Việc gìn giữ hạnh phúc thuộc trách nhiệm của chính bạn và vợ (hoặc chồng) bạn, đâu thuộc về người thứ 3. Bởi thế đừng tìm cách để trút lên họ tất cả những tội lỗi. Không phải người thứ 3 nào cũng đến với nhau vì tiền, không phải người thứ 3 nào cũng dùng mọi thủ đoạn để cướp chồng người khác. Không phải người thứ 3 nào cũng đội lốt tình yêu để lợi dụng và dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác.
Các bạn sẽ lý luận, sao không chọn một người chưa có gia đình mà yêu? Nếu tình yêu mà có thể lựa chọn như một món hàng thì cuộc sống có thể đã đơn giản hơn nhiều. Nếu gắn bó với một người cũng như mua một bộ cánh mới, bộ này không vừa thì có thể thay ngay bằng bộ khác thì có lẽ chẳng có ai phải đau lòng. Tôi không phải lặng lẽ rời bỏ gia đình, công việc, cuộc sống hiện tại để làm lại ở một nơi khác; lương tâm anh sẽ không cắn rứt vì cảm giác tội lỗi. Và cả chị nữa sẽ không lo lắng, hằn học hay tủi phận khi nghĩ về những người đàn bà bên ngoài chỉ chực chờ để cướp người đàn ông của chị đi…
Tôi đã trả anh về với đúng chỗ của anh, nơi anh được gọi là bố, là chồng. Không phải vì yêu thương không đủ, không phải tôi sợ chông gai (bởi chặng đường khó khăn nhất thì tôi đã cùng anh trải qua, tôi cũng không biết lúc đó chị ở đâu), càng không phải vì tôi cao thượng. Có lẽ vì tôi là người thứ 3… khờ dại.
An Giang
Theo chuyên đề Sức Khỏe Gia Đình - NXB Y học
Chủ đề liên quan: