Lucy Stewart chưa bao giờ thích giặt quần áo. Những ngày này, việc đó lại càng trở nên khó khăn bởi khi lấy đồ từ trong máy ra, cô lại nhớ ra rằng các con không ở đây cùng mình.
Khi Covid-19 bùng phát ở Anh, Lucy phải đưa hai con là Kitty 8 tuổi và Casper 10 tuổi đến sống với chồng cũ. Là một phòng khám ở miền Đông nước Anh, cô thường xuyên đến khám tại nhà bệnh nhân nên tiếp xúc với rất nhiều người. Lucy không muốn nhiễm virus và lây cho các con, nhất là khi một trong hai bé vốn bị hen suyễn.
"Là nhân viên y tế, chúng tôi đều biết một lúc nào đó mình sẽ nhiễm Covid-19", Lucy nói. "Đó là sự thật".
Chính phủ Anh ước tính nước này hiện có hàng trăm nhân viên y tế nhiễm nCoV, trong đó khoảng 69 người đã Tu vong.
Như tất cả những nhân viên y tế tham gia chống dịch khắp đất nước, Lucy quyết tâm tiếp tục công việc ở phòng khám vì cô "có trách nhiệm giúp đỡ người khác". Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc Lucy không thể chăm sóc gia đình.
Rob, chồng cũ của Lucy, cho biết Kitty và Casper thích ứng khá tốt với "cuộc sống bình thường mới". "Tôi thấy đây là giai đoạn giúp trẻ kiên cường hơn trong tương lai", anh nói.
Dù vậy, cả Rob vẫn Lucy đều hiểu rằng áp lực khi sống xa mẹ cùng nỗi lo về đại dịch có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến lũ trẻ.
Một nghiên cứu của Trung Quốc đăng trên tạp chí y học Anh The Lancet chỉ ra trẻ bị tách khỏi người chăm sóc trong mùa dịch Covid-19 dễ có nguy cơ phát triển các vấn đề tâm lý. Nghiên cứu này cũng phát hiện 30% trẻ bị cách ly hoặc xa người chăm sóc xuất hiện các triệu chứng của rối loạn stress sau sang chấn (PTSD). Giáo sư Tovah Klein, giám đốc Trung tâm Phát triển Trẻ nhỏ thuộc Đại học Barnard ở New York cho biết trẻ em có thể tự trách mình vì sự vắng mặt của bố mẹ.
Trường hợp Lucy, nghề nghiệp của cô trở thành nguyên nhân khiến các con bất an. "Lũ trẻ đang đối mặt với thực tế rằng mẹ chúng gặp nguy hiểm", cô giải thích. "Tôi nghĩ rằng chúng luôn luôn lo lắng và tự hỏi về sức khỏe của mình".
Để trấn an các con, Lucy gọi video. Lễ Phục sinh vừa qua, gia đình cô trò chuyện và chơi đùa với nhau qua màn hình. Họ giả vờ ném trứng cho nhau và cùng cười ồ lên khi Kitty rơi khỏi ghế.
Những tiếng cười không kéo dài. Casper liên tục hỏi mẹ bao giờ họ được gặp nhau. Những cuộc điện thoại đều kết thúc với cảm xúc nặng nề.
Vốn quen thuộc với tiếng ồn ào, Lucy giờ đây sống trong sự yên lặng. Cô chỉ có một mình, từ lúc thức dậy đến khi đi làm về và nấu nướng, ăn uống. Mỗi sáng, nữ y tá đều khẩn trương đi làm để né tránh bầu không khí im lặng ấy.
Lucy từng coi gia đình là nguồn động viên của mình nhưng nay, cô phải tự đối mặt với căng thẳng. Tối tối, thay vì đọc truyện cho Kitty và Casper, Lucy ngồi viết di chúc, trong đó ghi những lời khuyên để giúp các con sống một cuộc sống tốt đẹp.
"Tôi sợ mình sẽ không bao giờ gặp chúng nữa", Lucy thừa nhận. Nữ y tá cũng sợ rằng áp lực công việc sẽ khiến mình thay đổi và không còn là người mẹ lũ trẻ cần.
Thời khắc hội ngộ của ba mẹ con không biết khi nào sẽ diễn ra. Lucy không rõ bao giờ mới có thể đưa cho Kitty và Casper số trứng phục sinh cô đã mua. Dù vậy, cô vẫn nuôi hy vọng.
"Tôi chỉ muốn nắm tay lũ trẻ đi dạo dưới nắng", Lucy vừa nói vừa cố kìm nước mắt. "Sẽ có ba bóng người in dưới đất, chứ không phải một".