Ở đời thường là ai cũng đã trải qua một chuyện tình và ai cũng ít nhất đã có một lần nếm vị hận tình. Có hận thì có trả. Người ta có thể trả hận bằng nhiều cách, có thể là gầm gào cấu xé, có thể là chì chiết, đánh đá, thậm chí là án mạng nhưng cũng có khi chả làm gì,
Song, ở gã thì lại có một chuyện trả hận khác hẳn, trả chẳng giống ai. Đó là trước khi đi làm ăn xa, đi tìm trầm hay đi đào đá quý gì đó, gã có bấm bụng để lại một cô người yêu khá xinh đẹp vốn là con gái rượu của một ông chủ tịch huyện uy danh và rất chi là giàu có. Xinh nhưng mà lẳng. Lẳng ngay từ hồi còn cắp sách đến trường bậc trung học phổ thông. Cái lẳng của cô bé chưa tròn 17 tuổi lại được một thân hình phổng phao thứ gì ra thứ đó, cong cớn, nhức nhối như siêu mẫu phù họa vào đã khiến cho không ít kẻ nhìn theo khao khát, thèm nhỏ rãi. Cô ta có thể phải lòng bất cứ ai có vẻ ngoài hay hay hoặc có cái miệng nói chuyện duyên duyên một chút. Thì cũng chỉ là phải lòng lơ mơ do những trang tiểu thuyết diễm tình đọc trong chăn ấm một tối mùa đông, những bài hát sướt mướt nghe qua đĩa DVD hải ngoại nó ám dính vào chứ cô chưa trao thân gửi phận cho một ai, thậm chí một cái nắm tay, một nụ hôn phớt qua má qua môi cũng chưa có. Vậy mà cô lại trao cho gã, trao đến tận cùng mà gã lại thờ ơ ngoảnh mặt đi mới lạ chứ.Chuyện chỉ là thế này: Hôm ấy, cả lớp 12 của gã được nhà trường tổ chức cho đi tham quan Hồ Núi Cốc, một cái hồ man mác buồn, buồn vì khung cảnh sơn lâm và buồn cũng vì nơi đây mấy mươi năm về trước có một đội văn công của tỉnh đã đắm tàu ch*t đuối gần hết. Buồn đến nỗi cô cứ ngồi trước mũi thuyền dõi tầm mắt ra xa mà chả nói câu nào, vẻ như tâm hồn nhạy cảm của cô học sinh đẹp nhất trường ấy đang mải đắm chìm vào những huyền tích xa xôi về nàng Công chàng Cốc yêu nhau mà không lấy được nhau để hóa thành hồ thành tượng.Xế trưa, mọi người ghé vào một hòn đảo nhỏ có rất nhiều cây xanh rậm rì ăn tạm bữa trưa mang theo. Tại đây cũng đã có một tốp khác ghé lên trước. Họ cũng đang dùng bữa. Chỉ có điều bữa của họ là gà rán, chim quay, jămbông, cá bỏ lò, xúc xích và rượu ngoại. Còn bữa của cánh học sinh chỉ có bánh mỳ với nước suối Lavie. Và một trong số cái đám chim quay gà rán đó chừng ngoài ba mươi tuổi, cao lớn, phong độ, nghe nói là một đại gia bất động sản hay đá quý gì đấy đang ăn nên làm ra lịch lãm tiến lại cánh Lavie mở lời mời tất cả nhập lại ăn chung cho vui. Nói là tất cả chứ ai cũng hiểu rằng anh ta chỉ nhắm vào riêng cô, bông hoa đẹp nhất. Nhưng đã có lời thì cứ nhập, dại gì. Thế là một bữa ăn chung náo động như ăn tiệc xảy ra. Bia lon mở hàng két, rượu dốc hết chai này đến chai khác. Cuối cùng tất cả đều say. Mà đã say thì cái gì cần bộc ra sẽ bộc. Tay đại gia trẻ trung, vận bộ đồ thể thao đắt tiền trắng muốt đó tiến đến gần cô gái, khẽ nói: “Đi với bọn anh đi! Người như em ngồi với đám choai con kia nó phí đi, như thiên nga lọt vào bầy quạ”. Cô gái nhướng mắt: “Đi đâu?” - “Bất cứ đâu, kể cả thiên đường”. Lại nhướng mắt: “Thế em được cái gì?” - “Được tất cả. Cuộc sống sung túc, muốn gì có đó, giàu sang suốt đời, khỏi cần học hành gì hết”. Một nét môi cong lên: “Tức là em sẽ thành gái bao hoặc làm vợ bé à?” - “Không, em sẽ là bà chủ, là hoàng hậu, là thiên sứ của anh. Anh đã chán ngấy bọn phấn son lòe loẹt bên ngoài nhưng lại nhão nhoẹt bên trong rồi, anh tôn thờ cái đẹp thuần khiết hương đồng gió nội vô giá của em. Để làm tin, ngay bây giờ, anh sẽ đưa cho em 10 ngàn đô để cầm tiêu tạm, còn sau này em sẽ quản lý toàn bộ tài sản hàng triệu đô của anh, được chưa?”. Cô bật cười: “Anh say rồi! Nói với người say chán lắm!”.Chả biết có say thật hay không nhưng rõ ràng là tay đại gia đã không còn làm chủ được mình trước vẻ đẹp nham thạch nóng rực ấy đột ngột ôm siết lấy cô, định đặt lên môi cô một cái hôn ngấu nghiến như nhai gỏi cá sống thì bất ngờ ăn một cú đấm trời giáng vào giữa mặt, cả thân hình cao hơn thước bảy bật ngửa về phía sau, nằm tơ hơ, không hiểu tại sao cả. Và chủ nhân của cú đấm đó không ai khác lại chính là gã, tuy mới 18 tuổi nhưng do đi rừng kiếm củi, xuống sông bắt cá nhiều nên thân thể săn rắn như chão, cũng cao lớn không kém lại có ít miếng võ nhà nghề do ông nội truyền cho. Gã nhìn thẳng vào mắt tay đại gia nói: “Không phải cứ có tiền là nhìn ai cũng thành điếm cả, hiểu chưa?”.Câu chuyện xung đột đến đó là chấm dứt, chấm dứt như mọi cuộc xung đột tầm phào không có căn nguyên sâu sắc nào khác. Cánh nào lại trở về với đội hình cánh ấy nhưng hình ảnh gã, con người gã đã trở thành nhân vật, thành thần tượng trong mắt cô, ám ảnh tâm hồn lãng mạn của cô, đến nỗi sau đó vài ngày, chính cô đã chủ động hẹn được gặp gã ở một cái điếm canh đê. Gã làm thinh, cô lại hẹn, lại làm thinh, cuối cùng không đừng được, gã đành nhận lời, để rồi câu đầu tiên mà gã nghe được lại là: “Bạn kiêu thế? Bao nhiêu người muốn gặp tôi dù chỉ một phút mà không được kia kìa. Hay là bạn không phải là… đàn ông?”. Có lẽ câu đó là một sự tổn thương ghê gớm nhất mà không một gã trai đích thực nào có thể bỏ qua. Và để phản biện lại, gã lừ lừ tiến đến, ôm siết lấy cô, bế bổng cái thân hình run rảy kia lên, hạ xuống cỏ mềm, đè nghiến, khẽ nhay... Sức đè mạnh đến nỗi hoặc giả cái bộ phận mang tính dương đang cứng như thỏi thép còn nằm ẩn chìm trong lần vải dày của gã đang khoan ép xuống đã khiến cô không chịu nổi mà buộc phải thốt lên trong đau đớn và hứng khoái: “Thôi, em xin... em xin... Em nhầm rồi, cho em xin lỗi...”. Và cũng chỉ cần thế thôi, gã lại lặng lẽ ngồi dậy, quần áo vẫn vẹn nguyên và bỏ ra về, để lại cho cô gái ngồi lại, ngất ngây, tiếc nuối, vùng đùi và ngực nóng ran...Và cô, nỗi ao ước của đàn ông cả vùng ấy sẽ còn nóng ran một mình đơn phương nữa nếu như bà mẹ của gã không lăn ra ốm một trận khá nặng sau lần đi củi ở rừng về. Nhà một mẹ một con, bố đã hy sinh trong trận đánh vào đồi A1 Điện Biên, việc chăm sóc sẽ hết sức phức tạp với một đứa con trai nếu như cô bạn học không bất ngờ tìm đến xin được phụ giúp. Gã đành gật đầu. Nhưng phụ đã thành chính khi cô đã ở lỳ trong bệnh viện suốt bảy ngày bảy đêm liên tục, cho đến khi bà mẹ ra viện cô mới trở về nhà, gầy xọp, già hẳn đi nhưng miệng lại cười rất tươi, cái cười tràn đầy hạnh phúc khi yêu và được yêu. Trước tấm tình tận tụy của cô, không một gã trai lạnh lẽo nào có thể cầm lòng được. Có nhau rồi, cô mới hỏi tại sao anh cứ tránh em? Gã trả lời thật như củi gãy: “Vì bố anh ngày xưa đã là nạn nhân của một lão chủ tịch xã cậy quyền cậy thế ức hiếp, uất ức quá nên ông cụ xin đi bộ đội rồi ch*t”. “Bố em không thế đâu, anh đừng...”, cô nói và cuống quýt phủ lên khuôn mặt sương gió của gã, phủ lên khắp tấm thân cường tráng nồng nã mùi khét nắng của gã những nụ hôn ẩm ướt. Gã đáp lại. Và thế là... Một tiếng sau, cô ngồi dậy, vén tóc, mặt đỏ lựng: “Trời ơi, anh làm gì mà như trâu húc mả ý, kiểu như anh, chỉ dính một lần là đủ suốt đời không quên được. Người gì mà... khiếp quá!”. Gã cười, anh mới chỉ bỏ ra một phần mười sức lực, sợ em đau em mệt nên... tạm dừng.Rồi hắn đi làm ăn xa, nói, làm thằng con trai thời nay không có tiền còn nhục hơn chó. Cô khóc, nước mắt ướt đẫm vồng ngực nở như vách đá của gã: “Tùy anh thôi, nhưng anh đi nhanh rồi về, có tiền hay không không quan trọng, em có giành dụm được một ít mẹ cho, chúng mình sẽ làm vốn nuôi nhau”.Vậy mà hai năm sau trở về, đến đầu làng gã đã nghe đám trẻ râm ran nói cô mới làm đám cưới tháng trước, mà lại lấy chính ngay cái tên đại gia vận đồ thể thao trắng muốt đã một lần sàm sỡ với cô và bị gã đấm vẹo mặt đó. Nghe, gã cười khảy: Mẹ, người ngợm hễ cứ động đến là cong tớn lên, là nước nôi tràn trề như vỡ ối như thế, làm sao chịu được khi thiếu đàn ông, kệ! Nhưng cô gái lại không kệ, gã về hôm trước thì ngay hôm sau, chả biết nghe ai báo tin đã vội từ trang trại tìm đến trên một chiếc xe con tự lái bóng lộn. “Cô còn vác mặt đến đây làm gì?”, gã hỏi. Cô khóc: “Em nhớ anh, em chỉ yêu một mình anh nhưng tại bố em...”. Gã nổi cáu: “Do bố cô muốn có thằng rể giàu sang hay chính cô thèm có một con đực lúc nào cũng cận kề, nghiến ngấu ở bên?”. Cô cúi gằm mặt, nói lí nhí: “Có con đực nào đâu… Hắn hỏng hoàn toàn rồi, hỏng ngay từ đêm tân hôn, hỏng vì chơi bời nhiều quá, em... em khổ lắm” - “Vậy cô đến đây làm gì, đến để chữa cái hỏng ấy à?” - “Không... Em đến là bởi em... nhớ anh, nhớ những lần được ở gần anh... nhớ lắm, nhớ đến đêm nào cũng không ngủ được, thức thì thôi còn hễ cứ nhắm mắt lại là tất cả cái cảnh hôm ấy lại diễn ra... Anh, nếu anh không khinh em thì em sẽ bỏ tất để về với anh. Hoặc cùng lắm, anh cho phép em được... gần anh một lần, lần cuối cùng và sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa”.Gã quay đi, đốt một điếu Thu*c lá, thấy đắng chát trong miệng. Mẹ, thì ra nó có tình cảm tình yêu gì đâu, nó chỉ thèm cái của nợ ấy của mình. Được, đã thế thì được. Gã hẹn tối nay ra cái điếm canh đê cũ. Cô bảo tiện xe, em sẽ đưa anh đến một khách sạn đẹp nhất. Gã lắc đầu: Người quê yêu kiểu quê, thích hơn.Đêm ấy, một đêm không trăng không sao, gió từ cánh đồng thổi lên mang theo hương lúa làm đòng thơm ngọt. Mới đứng áp gần nhau, gã chưa kịp làm gì thì cô đã thảng thốt úp mặt vào ngực gã, tấm ngực khen khét mùi đàn ông hoang mạc, úp rất lâu. Rất từ tốn, gã gỡ cô ra, đặt nằm xuống cỏ ướt rồi khẽ khàng tháo từng cái khuy áo, khuy nịt ngực trên người cô, tháo luôn cả chiếc quần bò bó cứng lấy phần dưới nở căng của cô nữa. Cô nằm im, tênh hênh, mắt nhắm lại, thở như bị bóp cổ, khều khào: “Anh ơi… em chờ giờ phút này lâu lắm rồi… anh nằm xuống đi… Cho em ch*t đi…”.Nhưng đúng vào cái lúc hai mắt cô nhắm lại với sự hứng đón tận cùng thì cũng là lúc gã lặng lẽ bật lên một tiếng cười nhạt thếch, nói một câu khô khỏng, khô như thể không khô hơn được nữa: “Một con điếm háo dục như cô chỉ xứng đáng được hưởng như thế”.Nói xong, gã quay lưng đi xuống triền đê, thoáng chốc đã chìm vào bóng tối huyền hoặc như một ảo ảnh. Chỉ có con
đàn bà nằm lại, vẫn tênh hênh, lõa lồ, để mặc cho hai hàng nước mắt bẽ bàng và nhục nhã chảy ra… * * *Chuyện đến đây tưởng như không có gì để nói nữa nếu như sau đó ít lâu, trong một lần đào vàng gã bị sập hầm, đồng bọn phải cáng vào bệnh viện cấp cứu. Toàn thân nát bét, đùi gãy, xương gãy, đầu u mê, gã phải nằm bẹp dí ở đó tới cả nửa năm mà vẫn chưa ra viện nổi. Tiền viện phí quá lớn, chỉ còn cách ghi nợ, lại không có người chăm sóc, đã có lúc gã nghĩ đến cái ch*t và một lần vào lúc nửa đêm, gã đã tìm đến cái ch*t thật trên một chiếc dây thòng lọng được quấn bằng drap giường nhưng ông già bệnh nhân nằm cùng phòng lại phát hiện ra và tri hô lên. Thế là gã lại phải tiếp tục sống, sống cũng như ch*t. Rồi bỗng một ngày trong cái tâm trạng u ám đó, bỗng cô gái xuất hiện. Vừa nhìn thấy gã, cô khóc nấc lên ngay. Rồi mếu máo: “Sao anh lại khổ thế này?... Sao anh không báo một tiếng cho em?... Nếu không tình cờ có con bạn quen làm bác sĩ ở đây có kể về trường hợp một bệnh nhân chỉ muốn ch*t như anh thì làm sao em biết được...”. Cô lại khóc nhưng gã lại cười, cái cười chán ngắt và hơi đểu đểu: “Cô đến muộn rồi. Những gì cô cần ở tôi, thích ở tôi thì bây giờ đã về More. Bác sĩ bảo tôi đã hoàn toàn bị liệt, xin lỗi nhé!”. Lần này thì cô không khóc nữa mà trừng mắt nhìn gã: “Cái đầu bệnh hoạn của anh chỉ nghĩ
đàn bà con gái chúng tôi không có cái gì khác ngoài cái ấy à? Vẫn có một thứ gì khác sâu hơn mà cánh đàn ông thô rám các anh làm sao hiểu được”.Và cô quyết định ở lại chăm sóc gã. Chăm sóc như vợ chăm sóc chồng. Ba tháng sau thì gã ra viện, không trở lại bãi vàng nữa mà theo cô trở về thị xã tham gia cùng với cô quản lý một cửa hàng buôn bán vật liệu. Hỏi ông xã đâu, cô cười buồn: “Chia tay rồi, chia không phải vì cái của nợ đó đâu mà vì hắn ta xôi thịt lắm, lúc nào cũng chỉ mở mồm tính toán lỗ lãi. Thì ra kẻ càng giàu thì tâm hồn càng nghèo. Mà ở đời người ta có thể sống ăn đời ở kiếp với nhau là ở phần hồn chứ đâu ở phần xác, anh thấy đúng không?”.Đến lượt gã tròn mắt. Mẹ ơi, hóa ra ẩn đằng sau cái vẻ ngoài hừng hực kia lại là một thế giới mà gã chưa hiểu được hay không thể hiểu. Đến lúc cô ôm lấy tấm thân ốm yếu lạnh tanh của gã, hỏi như rút ruột: “Anh có muốn lấy em làm vợ không?” thì gã chỉ còn biết quỳ xuống, gục mặt vào ngực cô, như ngày nào trong bóng đêm triền đê cô đã gục như thế.
Truyện ngắn của nhà văn Chu Lai