Tôi sinh ra ở miền Trung, năm nay 34 tuổi, lớn lên từ gia đình bình thường có 4 anh em. Tôi sống tự lập từ thời cấp 2, một buổi đi học một buổi làm việc cho các xưởng gần nhà để lo tiền học, vào TP HCM tự bản thân kiếm tiền trang trải việc học và sinh hoạt. Tôi cũng được khen là ưa nhìn, cao ráo, ăn nói có duyên, ý tứ, và rất chịu khó. Suốt thời đi học tôi chưa bao giờ yêu ai mặc dù rất nhiều người tốt, có điều kiện thích và luôn tán tỉnh. Phần vì gia đình ba rất khó tính, phần tôi chỉ chú tâm vào việc học, và dành thời gian kiếm tiền trang trải cuộc sống. Tính tôi khá rõ ràng trong các mối quan hệ nam nữ không thích thì cũng khéo léo từ chối và giữ khoảng cách. Tôi rất thương gia đình sợ ba mẹ buồn nên mọi vấn đề rắc rối bản thân hay của các em tôi cứ một mình ôm lấy và tự giải quyết.
Ra trường tôi có một công việc ổn định với mức lương khá, được sếp tin cậy và đồng nghiệp quý mến. Tôi mua nhà và nuôi 2 đứa em ăn học, phụ giúp một phần cho gia đình ở quê. Tính tôi rất tỉ mỉ và chu đáo với mọi người, hay hỗ trợ, giúp đỡ đồng nghiệp nên trong công ty rất nhiều anh thích tôi, không hiểu sao tôi lại không yêu được. Đầu năm rồi tôi mới gặp anh, là công chức nhà nước cũng có nhận thêm việc ngoài giờ, anh lúc này đã 39 tuổi, sống một mình, gần công ty tôi làm việc, sau một năm tìm hiểu qua lại chúng tôi quyết định yêu nhau. Anh nói còn độc thân, chỉ trải qua vài mối tình không đâu vào đâu với những phụ nữ đã ly hôn. Tính anh rất nóng nhưng hết rồi lại thôi, hay ghen tuông vô lý mặc dù quan hệ giữa tôi với bạn bè, đồng nghiệp khá rõ ràng.
Anh cũng dắt tôi ra mắt gia đình nội ngoại, ai cũng hài lòng về tôi. Rồi tôi bàn đến chuyện cưới xin, anh ầm ừ bảo sẽ về nói chuyện với gia đình. Gần đây tôi lân la tìm hiểu qua mẹ anh mới biết cách đây 13 năm anh từng có vợ con. Mẹ anh bảo vợ do mẹ anh ép cưới chứ anh không thương. Anh ly hôn với chị ấy và chị nuôi con, sốc hơn là tôi đọc lý do trên tờ quyết định ly hôn là do anh cá độ, đánh đập vợ. Nhà cửa tài sản anh bán hết, vợ ra đi với 2 bàn tay trắng, anh không hề phụ cấp nuôi con. Ngoài ra năm 2014 anh cũng quen với một chị đã ly hôn chồng, có một đứa con, chị ấy khá nổi tiếng ở một tỉnh nọ. Anh nói dối chị ấy về tài sản, đất đai nhà cửa ở thành phố để chị tin và cho anh bỏ lễ ăn hỏi. Anh bỏ công việc ở thành phố về quê chị để sửa nhà và chuẩn bị cưới thì chị phát hiện ra anh nói dối về việc đã có vợ con. Anh chẳng có gì còn đòi bán căn nhà của em gái đứng tên để chị ấy sửa lại nhà (anh tưởng căn nhà của ba mẹ mà anh đang ở trước sau cũng là nhà của mình, thực tế mẹ anh đã sang tên cho con gái) và đòi đuổi cha mẹ ra đường. Họ cãi nhau rất lớn và chia tay.
Tôi nghe mẹ anh kể mà tâm trạng rối bời, mẹ nói anh chẳng còn gì, mẹ thương nên cũng chạy tới lo cơm nước cho anh, anh đi làm chứ không thấy đưa tiền bao giờ. Giờ dòng họ ai cũng ngán khi anh đề cập đến việc cưới xin người nào đó. Ngẫm lại một năm nay tôi cũng nuôi cơm anh, có vài lần đưa tiền anh xài việc riêng. Tôi cho anh cơ hội thành thật nói về quá khứ và cố gắng sửa đổi tâm tính cho 2 bên gia đình tin mà chấp nhận, nhưng anh cứ im lặng như chẳng có gì xảy ra. Tôi chưa cho gia đình biết về chuyện của anh, sợ gia đình buồn vì ba mẹ rất kỳ vọng vào tôi, mong muốn tôi có nơi để ông bà yên tâm. Mẹ anh nói từ ngày quen tôi anh thay đổi rất nhiều, sống nhiệt tình nên ai cũng thương. Thật sự tôi rất yêu anh, muốn cho anh một cơ hội nhưng quá khứ của anh làm tôi ám ảnh và ông bà ta nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, tôi sợ câu nói đó.