Tính đến 2002 con số mắc bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c tăng gấp 10,6 lần (153/17 ) so với năm 1976 bao gồm các bệnh lậu, giang mai , chlamydia…, nhiễm HIV/ ADIS ( ca nhiễm HIV đầu tiên 12/90, ca AIDS đầu tiên 1/93; tính đến 8/2003 toàn quốc có 70.780 ca nhiễm HIV, 10.840 bệnh nhân AIDS và 6065 bệnh nhân AIDS Tu vong ).
Dự báo đến 2005 bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c tiếp tục gia tăng, riêng nhiễm HIV có thể lên tới 197.581 người , 81.256 bệnh nhân AIDS và 46.202 bệnh nhân AIDS Tu vong.
Bệnh này có ở tất cả các thành phần trong xã hội, ở mọi lứa tuổi ( từ sơ sinh đến người cao tuổi) ở mọi địa phương, giới tính ( nữ > nam ) với tỷ lệ 4/1 -3/1.
Bản chất của bệnh là bệnh lây truyền, bệnh chịu tác động của nhiều yếu tố xã hội : kinh tế,văn hóa, đi dân, lối sống của giới trẻ.
Siêu vi khuẩn : virus ecpet alpha 1 hoặc 2, virut ecpet beta 5 ( cytomegalovirus), virut viêm gan B, pox virut ( u mềm lây), virut zosterr( zona), HIV...
Ở nhiều hệ cơ quan ; do xoắn khuẩn nhạt ( giang mai bẩm sinh, giang mai 2,3), do HTLV1gây u lymphô tế bào T, do virus, HTLV3 tức HIV gây bệnh AIDS.
Các biểu hiện lâm sàng lắm khi rất ít, kín đáo nhất là ở nữ giới,làm cho người bệnh bỏ qua, không chú ý ở giai đoạn mới mắc.
Trẻ sơ sinh: nhiễm khuẩn ở mắt ( lậu mắt), nhiễm khuẩn toàn thể ( giang mai bẩm sinh), hữu sinh vô dưỡng.
Chi phí lớn cho ngân sách: phương tiện chẩn đoán, Thu*c men điều trị, các biến chứng, các di chứng ở bệnh nhân và các thế hệ tiếp theo của họ, kinh phí phòng chống ...
Một bản phân tích gần đây cho thấy ở một số nước đang phát triển, các bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c (không kể đến AISD) đã làm mất khoảng 5% tổng số năm sống khoẻ mạnh ( vùng gần Sahara, Châu Phi). Còn riêng AIDS và nhiễm HIV, tỷ lệ đó lên đến 10%.
Ở nhiều vùng đô thị ở Châu Phi, 4 bệnh ( giang mai, chlamydia, lậu và hạ cam) được xếp vào 1 trong 20 bệnh đứng hàng đầu về khía cạnh làm mất số ngày sống khoẻ mạnh tính theo đầu người, chỉ đứng sau các bệnh sởi, nhiếm HIV, sốt rét, viêm dạ dày và ruột nó đứng trước các bệnh suy dinh dưỡng, lao và uốn ván rốn sơ sinh.
Các thương tích lở loét do bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c gây ra sẽ là cửa ngõ thuận lợi cho nhiễm HIV/AIDS. Ngược lại trạng thái suy giảm miễn dịch do nhiễm HIV/AIDS gay nên sẽ tạo điều kiện thuận lợi để người bệnh mắc các bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c. Đó là 2 bệnh đồng hành và tương hỗ nhau.
Trong thực tế, những nước hoặc những vùng có độ lưu hành cao về bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c cũng đồng thời có độ lưu hành cao về HIV/AIDS.
Như vậy các bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c là bạn đồng hành , lại là đồng loã làm trầm trọng thêm đại dịch HIV/AIDS.
Đa số bệnh nhân không đến điều trị ở các cơ sở chuyên khoa do nhà nước quản lý, đó là một hiện trạng thực tế ở khắp các tỉnh/ thành phồ ở Việt Nam vì:
Bệnh nhân ngại đến các cơ sở y tế nhà nước, sợ "bị lộ" với gia đình, bạn bè, cơ quan công tác, lại phải tuân thủ giờ giấc hoặc chờ đợi và trả tiền khám bệnh, xét nghiệm v.v...
Bệnh nhân thường đến thầy Thu*c tư, vừa nhanh chóng, vừa kín đáo, ít người biết, lại có ý nghĩ là có " Thu*c tốt".
Một số thầy lang, thầy Thu*c "gia truyền" cũng nhận chữa các bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c, thường khi chỉ hỏi sơ qua ( không khám) ròi bốc Thu*c làm cho bệnh nhân cảm thấy thuận tiện thoải mái nên đến chữa trị.
Bệnh nhân dựa vào sách, báo ,tự đi mua Thu*c để chữa trị, trong khi nhiều dược sĩ hoặc nhà Thu*c, một mặt do thiếu kiến thức, mặt khác do nặng về kinh doanh, nên chỉ bán Thu*c theo yêu cầu chứ không hướng dẫn chuyên môn đúng đắn cho người bệnh.
Khá nhiều bệnh nhân không biết mình có bệnh để đi chữa trị, đặc biệt đối với các trường hợp bệnh không có triệu chứng rầm rộ, cấp tính. Ví dụ: bệnh lậu ở nữ giới.
Trang thiết bị thiếu ở một số cơ sở khám bệnh nhà nước, nên mức độ chính xác hạn chế, kết quả điều trị không cao.
Chống kỳ thị đối với bệnh nhân bị bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c đặc biệt là bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS.
Bệnh nhân bị bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c và nhiễm HIV/AIDS gắn liền với đối tượng nghiện ma tuý, M*i d*m (là các thành phần mà cả xã hội có mặc cảm).
Kỳ thị đối xử bệnh nhân bị bệnh lây truyền qua đường T*nh d*c và nhiễm HIV/AIDS là xâm phạm nhân quyền đối với người bệnh, họ là người công dân, là người bệnh vẫn còn đầy đủ quyền lợi của người công dân.
Bản thân bệnh nhân không còn hy vọng trong cuốc sống, họ bị tách rời khỏi cồng đồng, từ đó có các hành động tiêu cực không lối thoát.
Kỳ thị dẫn đến bệnh nhân dấu bệnh, bệnh nhân có các hành động không tốt làm nguồn lây nhiễm bệnh tăng lên.