Vừa được trở về phòng hậu phẫu sau sinh, mong ngóng được gặp con khiến em quên hết những cơn đau trước đó. Không ngờ mẹ chồng ngan ngán nói một câu làm em điếng người, dúi con vào tay em, bà bảo: “Đây, dậy mà xem con chị, thế quái nào lại thừa một ngón tay”.
Lật đật mở tã ra để xem mọi chuyện có đúng như mẹ chồng nói không thì em khóc nức nở vì đúng là con em thừa 1 ngón tay.
Từ lúc đó em chỉ biết khóc vì sợ, lo lắng. Được lúc thì mẹ em vào, bà vỗ về động viên em yên tâm. Thấy mẹ vợ, chồng em cũng lầm lì về thẳng, chẳng nói chẳng rằng gì đến vợ làm em càng tủi thân hơn.
Mang nặng đẻ đau, ai chẳng mong con mình sinh ra được khỏe mạnh bình thường. Lúc có bầu em cũng đi siêu âm đều đặn lắm, nhưng lần nào bác sỹ cũng kết luận thai nhi bình thường, không vấn đề gì cả. Thế nên sao mà lường trước được chuyện không thể ngờ đó lại xảy ra như vậy.
Đám cưới 3 năm, mãi mới có một mụn con, vậy mà hạnh phúc của em cũng chẳng được trọn vẹn. Mẹ chồng đã không ưa em từ đầu, cứ có vấn đề gì là bà đổ hết tội lên đầu em. Những lúc như thế em tủi thân vô cùng, em là người hay cả nghĩ, nên nhiều lúc stress đến trầm cảm. Cũng may là chồng em thương vợ, mỗi tội là anh ấy hiền quá. Mẹ nói chẳng bao giờ dám nói lại dù nửa câu.
Chồng không bao giờ nói lại mẹ nhưng anh luôn âm thầm động viên em bằng cách khác. Thấy em tỏ vẻ chán là anh lại mua thứ này thứ kia cho em, hay đưa đi chơi, rồi cuối tuần cũng đưa về ngoại cho em vui.
Đẻ con ra bị dị tật như thế người đau đớn nhất là em, từ lúc về nằm với con em cứ sụt sịt khóc. Lúc ấy chỉ có em với con đang nằm ngủ, mẹ thì ra ngoài mua đồ. Chồng em đi ở đâu về, anh bế thằng bé lên, dáng vẻ rất quan trọng rồi đi nhanh ra ngoài.
Em gọi với theo mà không kịp, chồng đã bế con ra ngoài hành lang rồi. Đau vết khâu quá nên em đứng chẳng nổi, lại phải nằm xuống. Chả biết lão bế con đi làm gì mãi không thấy vào, xót ruột quá mà em chẳng đứng lên được.
Hơn tiếng sau lão chồng em bế thằng cu về. Em khóc thút thít chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy con vội ôm chầm lấy nó.
"Bác sỹ bảo có thể tách ngón tay thừa của con đi, nên anh quyết định làm luôn cho con. Chi phí có 2 triệu thôi!"
"Em còn yếu, với lại hay suy nghĩ linh tinh nên anh quyết ngay! Bác sỹ bảo, làm luôn giờ dễ hơn, sau này không để lại dấu vết."
Em xót con quá, cứ thế ôm nó chặt vào lòng mà khóc rưng rức. Con em vừa mới đẻ ra đã phải chịu đau rồi. Em hỏi chồng "chắc nãy con khóc ghê lắm phải không?" nhưng anh chẳng nói gì, cứ ôm lấy 2 mẹ con động viên: "Giờ y học hiện đại rồi, em cứ lo làm gì, thôi nín đi lấy sức mà chăm con!".