Chuyện là thế này. Gia đình tôi neo người, chỉ có hai chị em. Tôi là em trai, còn chị gái đã đi lấy chồng mấy năm nay. Đáng lẽ khi kết hôn, tôi và vợ sẽ về sống cùng mẹ, vì bố tôi mất đã lâu. Nhưng vợ tôi sợ va chạm, sống cùng mẹ chồng sẽ nảy sinh mâu thuẫn nên nhất quyết đòi ra ở riêng.
Tôi vì thương vợ nên mới chấp nhận yêu cầu của cô ấy. Không phải sống chung với mẹ chồng, cô ấy thoải mái làm những việc mà mình thích. Thi thoảng cô ấy lại mời bố mẹ đẻ lên chơi, ăn ngủ cả mấy ngày mới về. Đã vậy lần nào vợ tôi cũng dấm dúi tiền cho ông bà. Thật ra tôi biết hết nhưng vẫn nghĩ đó là điều bình thường. Con nào chẳng thương bố mẹ.
Không những vậy, với gia đình vợ, tôi luôn đối đãi chu đáo. Hàng năm lễ Tết, tôi biếu tiền hai bên gia đình bằng nhau. Dù chúng tôi chẳng ăn bữa cơm nào ở nhà ngoại. Còn vợ tôi, cô ấy không hề quan tâm đến mẹ chồng. Đôi khi cô ấy mua ít đồ ăn hoặc vài bộ quần áo gửi sang, tuyệt nhiên chẳng chủ động biếu mẹ chồng lấy 1 đồng tiền để mẹ tôi dằn túi.
Đợt trước mẹ tôi ốm, chị gái phải vào viện chăm nửa tháng trời. Vợ tôi mang tiếng là con dâu nhưng chẳng trông được đêm nào với mẹ chồng. Lý do mà cô ấy đưa ra là sắp sinh khó ngủ, không muốn ngủ trong bệnh viện.
Đối với mẹ chồng thì thoái thác trách nhiệm, vậy mà khi nghe bố vợ bị đột quỵ qua đời, vợ tôi sốt sắng gọi xe về quê ngay. Còn chẳng kịp vắt sữa cho con ở nhà với bà nội có sữa uống (thật ra cô ấy muốn đưa cả con về, nhưng nhà tôi không đồng ý vì cháu mới một tháng tuổi, còn quá nhỏ).
Do công việc bận rộn, lại lo con ở nhà nên tôi ở nhà bố mẹ vợ một đêm rồi về. Vợ tôi thì mấy ngày sau mới lên với con. Thật sự tôi chưa thấy ai như vợ mình. Người ta xa con một phút đã nhớ, vậy mà cô ấy có thể ở nhà ngoại cả tuần trời, mặc kệ con cái ở nhà khát sữa mẹ.
Hôm ấy tôi định sẽ về góp ý với vợ. Không ngờ chưa bước chân đến cửa đã nghe tiếng cô ấy và mẹ cãi nhau. Vào nhà, tôi càng sốc hơn khi vợ đang cố gắng đặt di ảnh bố lên bàn thờ. Cô ấy bảo do xa quê, nhớ bố nên muốn thờ vọng, hơn nữa chúng tôi cũng không sống cùng mẹ nên thờ ai đều do chúng tôi toàn quyền quyết định. Mẹ tôi không chấp nhận chuyện này nên cả hai đã xảy ra cự cãi.
Tất nhiên tôi thấy vợ rất vô lý nhưng nói thế nào cô ấy cũng lì lợm mọi người ạ. Mấy ngày nay gia đình tôi căng thẳng lắm. Đêm nào vợ tôi cũng khóc vì thương bố, rồi cứ ôm di ảnh kêu gào, không quan tâm gì tới con.
Tôi nghĩ nếu không cho vợ làm điều cô ấy muốn, có lẽ gia đình tôi sẽ không thể trở về cuộc sống bình thường. Có điều nghĩ kỹ lại thì đây không phải vấn đề nhường nhịn hay không, mà là điều đó không hợp lý chút nào. Theo mọi người vợ tôi làm vậy là đúng hay sai? Tôi có nên phản đối tới cùng không?