Niềm vui đơn sơ trong ngôi nhà nhỏ
Tôi bắt đầu cuộc sống tự lập và xa gia đình từ năm tôi tròn 18 tuổi. Tôi không có người thân và rất ít bạn bè ở Sài Gòn. Tôi phải tập quen dần cuộc sống tự lập của chính mình trong ngôi nhà nhỏ gọn nơi thành phố hoa màu tráng lệ, nên tổ ấm nơi tôi đi về mỗi ngày đều do tôi tự lên ý tưởng và thiết kế. Tất cả đồ dùng trong nhà được tôi sắp xếp ngăn nắp từ phòng khách, phòng ngủ cho đến gian bếp theo một thói quen mà tôi đã học được từ gia đình mình.
Tôi đã sống ở ngôi nhà này hơn 10 năm trời, nơi đây đã gắn bó và chất chứa biết bao kỷ niệm, chứng kiến đủ mọi cung bậc cảm xúc của tôi với những vui buồn trong cuộc sống, từ niềm vui bé nhỏ cho đến niềm hạnh phúc khi yêu hay những giọt nước mắt buồn bã khi phải rời xa những người thân yêu của mình. Ngôi nhà đã trở thành một người bạn thân thiết, một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, một niềm vui đơn sơ mà tôi luôn cần đến.
Tôi thích sống một mình và hưởng thụ những giờ phút thư giãn tại nhà. Tôi cũng không có thói quen thích la cà quán xá bên ngoài, nên sau mỗi giờ diễn, tập kịch hay quay phim, tôi lại nhanh chân trở về ngôi nhà yên tĩnh của mình và thư giãn cùng những thú vui như: dạo một bản đàn piano, vẽ tranh, xem phim, vào Facebook, thỉnh thoảng tôi tự làm cho mình một ly nước ép trái cây hoặc ăn ngũ cốc…
Tất cả chỉ đơn giản thế, nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái và tự do trong thế giới của riêng mình. Nhiều người chưa tiếp xúc với tôi nhiều có lẽ sẽ rất ngạc nhiên và thậm chí sẽ nói là tôi sống quá khép kín. Nhưng đối với tôi, thì tôi lại cảm thấy mình sống rất bình yên và hạnh phúc trong thế giới riêng tư ấy.
Tôi chẳng tin vào duyên số sắp đặt
Đằng sau những nỗi buồn thường có những khoảng trống để lấp đầy. Trong tình yêu cũng thế, sau một cuộc tình tan vỡ, người ta rất cần một khoảng lặng để định tâm lại bản thân. Nhưng dù ở tình thế nào thì khoảng trống hay khoảng lặng cần thiết đối với tôi còn tuỳ thuộc vào thời điểm, tuỳ thuộc vào hoàn cảnh, cuộc sống đối với tôi không có gì tuyệt đối cả thì tất cả đều có thể diễn ra.
Có những lúc người ta sẽ cần một thời gian dài để quên đi một cuộc tình, thì khi trưởng thành người ta sẽ cần một khoảng thời gian ngắn hơn. Khi có một biến cố hay một công việc nào đó ập đến làm cho mình vui vẻ, mình sẽ bộc lộ thể hiện con người mình và được là chính mình hơn là sự đau khổ mất mát, khi đó mình sẽ chẳng cảm thấy hối tiếc điều gì lâu nữa.
Tôi quan niệm bất cứ chuyện gì xảy ra đều có lý do của nó, và bất cứ điều gì xảy ra về sau cũng sẽ tốt và đẹp hơn. Cũng như khi kết thúc một tình yêu thì cũng là khi mình nên bắt đầu đón chờ một tình yêu mới đến. Không phải tôi luôn sẵn sàng và dễ dàng để yêu một người khác. Mà thật ra, khi có người đến với mình, người ta khiến cho mình có một cảm xúc hạnh phúc dâng trào, hai trái tim cùng có chung một nhịp đập thì tôi sẽ sẵn sàng yêu và đón nhận một cách trân trọng nhất.
Tôi không tin và ngồi chờ duyên số sắp đặt đến với mình đâu. Thực sự trong đầu tôi chẳng bao giờ có hai từ duyên số. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng, khi tâm hồn mình hay trong lòng mình muốn làm một điều gì đó mà mình cảm thấy nó mang lại cho mình hạnh phúc thì mình cứ làm. Tôi không đi coi bói và có thể là một trong số ít ỏi diễn viên không tin vào những điều thuộc về mê tín hay tâm linh. Tôi cũng không biết tại sao!
Có thể giải thích đơn giản là nếu người ta đi coi bói để biết về tương lai thì đằng nào trong tương lai nó cũng sẽ xảy ra và lúc đó mọi người lại nói những người coi bói đoán hay quá (cười). Nhưng để làm gì? Nếu mình biết trước tương lai, nếu nó tốt đẹp thì không sao nhưng nếu nó xấu sẽ xảy ra chuyện này chuyện kia. Nếu người ta đoán đúng thì đằng nào nó cũng sẽ xảy ra vào thời điểm ấy, nhưng đằng này mình lại phá huỷ hoàn toàn quá trình sống từ bây giờ cho đến lúc ấy bởi vì trong đầu lúc nào cũng nghĩ và lo lắng làm sao để giải quyết. Tôi không tin và tôi không cần những điều đó.
Những chuyến đi để thử thách bản thân
Khi tôi vào Sài Gòn, đạo diễn Lê Hoàng đã nói tôi là: “Em yêu nghệ thuật nhưng có vẻ xem nó giống như một cuộc dạo chơi, không có đi sâu vào nó…”. Lời nhận xét đó giống như nói tôi không có một số tố chất mà nghệ sỹ phải có trong thế giới showbiz. Nhưng qua thời gian, dần dần thì tôi cũng nhận ra được nhiều thứ, mình phải biết cách nắm cơ hội, biết cách làm cho người ta nhớ đến mình… Giống như cái vai diễn mà tôi đang nhận đóng có một câu nói rất hay là: “Tôi rất thích scandal và tôi thích báo lá cải vì không có nó thì tôi không thể nổi tiếng được” (cười).
Đối với tôi danh vọng và tiền tài nó cũng quan trọng chứ! Nhưng mà chưa đến lúc tôi phải điên cuồng lên vì danh vọng và tiền tài. Tôi thích đi chậm mà chắc, tiền tài và danh vọng rồi cũng sẽ đến sau những nỗ lực của mình hết cho công việc và sự đam mê. Bây giờ tôi muốn có thật nhiều cơ hội để thể hiện mình và hoàn toàn tập trung vào những cơ hội sẽ đến. Tôi muốn thể hiện rằng mình có thể làm được nhiều thứ khác và muốn mọi người công nhận điều đó, chứ không phải tập trung vào việc tôi cần phải có danh vọng hay tôi cần phải có tiền.
Khi các dự án và công việc của tôi đang đầy ắp thì cơ hội đến khi tôi đăng ký tham gia tàu thanh niên Đông Nam Á "SSEAYP 2009" do chính phủ Nhật tổ chức. Tất cả đều được tôi quyết định trong phút chốc, dù tôi biết rằng ở thời điểm mà tôi được mọi người biết đến nhiều thì dĩ nhiên tôi sẽ phải bắt ngay lấy để chạy show, để kiếm tiền và để đánh bóng tên tuổi.
Nhưng như tôi đã nói, có lẽ cuộc đời tôi chính là những chuyến đi thử thách bản thân mình. Tôi muốn mình mở rộng tầm mắt nhìn ra thế giới, vì cơ hội không phải lúc nào có sẵn dành cho mình. Sau khi trở về từ tàu thanh niên Đông Nam Á, tôi lại tiếp tục thử thách chính mình khi lên đường tham gia chuyến hải trình đến Hamburg, Đức cùng với hơn 3.000 đại diện đến từ 50 quốc gia. Rồi sau đó là dành cả tháng trời cho chương trình "Promoting social change through the arts" - thúc đẩy thay đổi xã hội qua nghệ thuật - của Chính phủ Mỹ.
Bỏ qua danh vọng và tiền bạc tôi dành tất cả niềm đam mê cho những chuyến hải trình với bạn bè năm châu. Tôi không nhận được cát-sê, thậm chí phải tự bỏ tiền ra để trang trải những chi phí phát sinh cho những chuyến đi. Nhưng tôi được rất nhiều, tôi cảm thấy hạnh phúc khi được đại diện Việt Nam nói về đất nước, con người, thảo luận với bạn bè quốc tế về nền văn hóa, nghệ thuật Việt Nam.
Tôi muốn bạn bè khắp nơi biết về thế hệ trẻ Việt Nam đầy bản lĩnh và luôn sẵn sàng vượt qua khó khăn và tôi tham gia một vở kịch bằng tiếng Anh có tên The importance of being Earnest với mục đích giới thiệu về kịch nói Việt Nam với các du khách quốc tế. Với những trải nghiệm mà tôi có được sau mỗi chuyến hành trình, những kiến thức thu được sau những chuyến đi đó giống như một món quà quý giá mà không phải ai cũng may mắn có được.
Một chút về Lan Phương - Tên đầy đủ: Nguyễn Lan Phương - Sinh ra ở Hà Nội. 10 tuổi theo gia đình vào Vũng Tàu. - Tốt nghiệp: ĐH Ngoại thương Tp.HCM, CĐ Sân khấu Điện ảnh Tp.HCM - Có thể trò chuyện bằng: tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật... - Sở thích: Nhảy múa, âm nhạc, hội họa... - Các vở kịch đã tham gia: Trăng trong mây, Cuộc phiêu lưu của những bức thư tình, Phiên tòa, Người và dã thú, Hạc chiều… - Những phim đã đóng: Cô gái xấu xí, Cô tiên xanh và Cạm bẫy, Người trong gia đình, Nữ bác sĩ… - Làm đại sứ hòa bình của Việt Nam (Do APCC - Nhật Bản bình chọn 2 lần). - Từng làm MC chương trình tìm hiểu về đất nước Việt Nam cho khán giả Nhật, Đài Truyền hình NHK của Nhật Bản.
Hồng Anh (ghi)
Theo tạp chí Sống Khỏe
Chủ đề liên quan: