Theo Đại từ điển Phật Quang định nghĩa Giới là: Tầng lớp, căn cơ, yếu tố, nền tảng, chủng tộc…
2. Đất, nước, lửa, gió, không, thức gọi là 6 giới. Dục giới, sắc giới, vô sắc giới gọi là tam giới. “Giới” này gần như nghĩa là cảnh giới. Tông Duy thức gọi chủng tử của tất cả pháp là giới. “Giới” này có nghĩa là yếu tố, nguyên nhân.
3. Giới bản gọi là Ba La Đề Mộc Xoa
- Giới là những điều răn cấm do đức Phật đặt ra khiến các đệ tử xuất gia và tín đồ tại gia giữ gìn để ngăn ngừa tội lỗi.
- Theo Luận Bồ đề Tư lương quyển 1 thì giới có 10 nghĩa: Tập cận, bản tính, thanh lương, an ổn, an tĩnh, tịch diệt, đoan nghiêm, tịnh khiết, đầu thủ và tán thán.
- Giới gồm có: Tính giới và giá giới. Tính giới cũng còn gọi là Cựu giới, Chủ giới, Tính trọng giới. Giới này bản chất là tội ác như giết hại, trộm cướp, tà dâm và vọng ngữ.
- Giá giới cũng gọi là Tân giới, khách giới, tức Thế cơ hiềm giới, ly ác giới. Giới này bản chất không phải là tội ác, không nằm trong bốn giới nặng như trên…
- Luận Du già sư địa quyển 40 nêu ra Tam tụ tịnh giới : Nhiếp luật nghi giới, nhiếp thiện pháp giới, nhiêu ích hữu tình giới.
- Ma ha chỉ quán quyển 4 nói - sự giới (cũng gọi là tùy tướng giới) có khả năng dẫn đến ba đường là Trời - người - A tu la. Lý giới (còn gọi là lý tưởng giới) là giới không chấp vào hình tướng, mà trụ trong Tam quán không giả trung.
- Mười giới cơ bản cho Tỳ kheo - Tỳ kheo ni - Sa di - Sa di ni là: 1.Không giết hại; 2.Không trộm cắp; 3.Không tà dâm; 4.Không nói dối; 5.Không say sưa; 6.Không ăn quá bữa; 7.Không nghe âm nhạc, hát xướng và các trò chơi khác; 8.Không xức dầu thơm, trang điểm; 9.Không ngủ giường cao, đệm êm; 10. Không dính líu chuyện tiền bạc phiền hà thế gian (cũng có chỗ ghi là không giữ tiền, vàng bạc của quý)…
Thế nào là khai giá trì phạm trong luật Tứ phần? Theo Thiền sư Duy Lực giảng: Khai: Ví như uống rượu là phạm giới, có tội phạm giới nhưng không có tội nhân quả, cho nên có thể khai. Khai bằng cách nào? Trường hợp mắc bệnh mà thầy Thu*c nói cần uống Thu*c rượu mới hết, người ấy khai báo ra lý do, ấy là không phạm.
Giá: Giá là che. Tại sao phải che? Trong giới luật, như một trăm điều về tứ oai nghi cũng chỉ có tội phá giới, không có tội nhân quả. Vậy thì tại sao phải lập ra những giới điều trên? Là vì muốn che không cho người đời phê bình. Ví như ở Ấn Độ, nếu tu sĩ đi làm ruộng thì người đời phê bình, cho nên làm ruộng là phạm. Ngược lại, ở Trung Quốc, tu sĩ đi khất thực thì người đời lại chê là con mọt gạo, còn đi canh tác thì được chấp nhận, nên ở Trung Quốc làm ruộng là giữ giới, ở Ấn Độ làm ruộng lại phá giới. Tại sao phải che? Vì hễ muốn hoằng pháp thì phải phù hợp với phong tục của địa phương đó.
Trì và phạm: Gồm chỉ trì và tác trì, từ 5 giới, 10 giới, đến 250 giới, 348 giới Thanh Văn, gọi là chỉ trì, tức không làm thì không phạm, còn giới Bồ tát gọi là tác trì, những việc cần làm thì phải làm, không làm là phạm.
Giới được phân định: “Biệt giải thoát giới”, "Đạo cộng giới" và "Định cộng giới”. Theo truyền thống, trong 12 năm đầu, đức Phật chưa chế ra giới, vì chưa có chuyện gì rắc rối xảy ra trong tăng đoàn, có thể gây nên cản trở cho sự tu tập của tăng ni. Nhưng vào năm thứ 13, có xảy ra chuyện Na-đề-tử ân ái với vợ cũ, cho nên Phật mới bắt đầu chế giới. Mỗi khi chế một giới, Ngài lại nói 10 lợi ích của việc chế giới đó: "Vì sự kiện toàn của Tăng già, sự trường tồn của chánh Pháp, sự an lạc của Tăng chúng, sự tăng trưởng của lòng tin, sự đoạn diệt phiền não trong hiện tại và tương lai... "
Cứ như vậy, mỗi khi xảy ra một sự cố, Ngài lại chế thêm một giới và dần dần số giới mỗi ngày một gia tăng. Tuy nhiên đa số giới luật là những giới nhẹ, nhỏ nhặt, vụn vặt, không cần thiết. Chẳng hạn như "không được xỉa răng, hỉ mũi hướng về tượng Phật". Nếu muốn chú tâm vào những giới quan trọng, chính yếu một cách nghiêm chỉnh, thì người ta phải bỏ đi những giới thứ yếu, nhỏ nhặt, không cần thiết.
|