Đó là thành quả mà cô ấy chắt chiu từng li từng tí, tôi không muốn nói là vợ keo kiệt, nhưng thực sự là tôi chịu hết nổi với cái kiểu mê tiền như điếu đổ của vợ tôi, đến mức gia đình tôi gặp khó khăn cô ấy cũng không muốn bỏ một đồng ra giúp.
Chúng tôi kết hôn đã được 7 năm. Trong khoảng thời gian chung sống tôi hiểu được nhiều tính cách của vợ, cả mặt xấu lẫn mặt tốt. Tính xấu lớn nhất của cô ấy có lẽ là sự tiết kiệm, dành dụm, chắt bóp gần như thái quá.
Lương tôi và cô ấy cộng lại hàng tháng hơn 30 triệu đồng. Chúng tôi chỉ có một con gái và cũng không dự tính sinh thêm con nữa. Với gia đình ba người và mức lương đó, tôi nghĩ đúng ra vợ chồng tôi có thể sống tương đối đàng hoàng, nhất là khi chúng tôi cưới nhau, gia đình hai bên đã cho vợ chồng tôi một căn nhà nhỏ khá xinh xắn. Ấy thế nhưng vợ tôi đưa ra một chỉ tiêu hết sức nghiêm ngặt: hàng tháng, gia đình chúng tôi chỉ được tiêu xài 10 triệu, còn lại gửi ngân hàng 20 triệu.
Với hoàn cảnh gia đình chúng tôi thì số tiền 10 triệu gói ghém đó khiến tôi vô cùng bức bối, khó chịu. Chuyện mua sắm, đi du lịch, ăn uống tiết kiệm đã đành, nhưng với gia đình hai bên, vợ tôi cũng hết sức tính toán chi ly những việc hiếu hỷ, quá cáp, thăm nom. Gặp lễ lộc, sinh nhật, cưới xin gì, vợ tôi cũng gạt đi, nói rằng vẽ chuyện màu mè. Tôi thường phải lâm vào cảnh khóc dở mếu dở, ôm mo che mặt hay xoay xở làm thêm làm bớt để có đồng ra đồng vào mà thực hiện nghĩa vụ với ba mẹ tôi và ba mẹ vợ. Bực bội nhất là ngay cả khi con tôi ốm phải nằm viện, tôi vừa mệt, vừa lo cho con, vừa bực vì vợ tôi mỗi lần mua thuốc, đóng viện phí là lại than trời trách đất rằng vừa mất khoản tiền to…
Tuy nhiên, cũng nhờ tính chi li ấy của vợ mà chỉ 7 năm sống chung, vợ chồng tôi đã có được số tiền khá lớn trong ngân hàng. Lâu lâu nhìn vợ mang những cuốn sổ ra ngắm nghía rồi tủm tỉm cười một mình, tôi vừa giận, vừa thương cô ấy. Có lúc than thở với mẹ tôi, mẹ cô ấy về tính tiết kiệm của vợ, cả hai đều khuyên nhủ tôi: "Con thấy đó, nó chỉ vun vén cho gia đình. Có vợ vậy thì phải mừng chứ. Còn hơn vợ người ta đua đòi, mua sắm, chơi bời, đến khi nhà hữu sự, không biết trông cậy vào đâu”. Nghe người lớn nói, tôi cũng thấy… có lý. Thôi thì… cứ để cô ấy tính toán, sắp xếp..
Thế nhưng mới đây, gia đình tôi rơi vào cảnh “hữu sự”. Thằng em trai của tôi nghe người ta dụ, lén ba mẹ tôi lấy giấy tờ nhà cầm một món tiền để đầu tư làm ăn với bạn bè. Ai dè nó bị lừa, người ta ôm tiền bỏ trốn. Căn nhà của ông bà nội để lại có nguy cơ bị người ta lấy mất nếu không trả được nợ. Tất cả các anh chị em bàn nhau hùn mỗi người một ít góp vào để giữ cho được căn nhà của ba mẹ, để ông bà không phải đau lòng lúc tuổi già. Tôi vừa biết chuyện là gọi ngay cho vợ, yêu cầu cô ấy rút tiền mang về giúp ba mẹ. Không ngờ, chỉ vừa nghe tôi nói vài câu, cô ấy gào lên trong điện thoại: “Anh điên à? Em chắt bóp, tiết kiệm mấy năm nay có phải để nhà anh xài giùm đâu”. Nghe cô ấy thất thanh trong điện thoại, tôi ong hết cả đầu, nhưng vẫn hy vọng là cô ấy bị bất ngờ, chưa kịp hiểu, nên tự trách mình, chuyện đó đáng ra nói trực tiếp ở nhà, cô ấy sẽ hiểu ngay.
Thế nhưng đã hai tuần nay, vợ tôi cương quyết trả lời tôi rằng cô ấy không bao giờ đưa số tiền đó ra cho gia đình tôi, dù là mượn chứ không phải là cho. Lý do của cô ấy là: “Cho người ngoài mượn còn đòi được. Đòi không được còn có luật pháp. Chứ đưa cho bố mẹ anh, lương hưu lấy gì trả, còn em anh xưa nay chỉ có ăn chơi chứ làm ăn gì mà trả được”. Cách nói chuyện của cô ấy khiến tôi vô cùng “nóng máu” nhưng tôi đã cố gắng kiềm chế. Chỉ đến hôm qua, khi cô ấy bảo không thể mất một số tiền lớn “vào chuyện vô duyên” như vậy và nói rằng ba mẹ tôi sao cứ giữ khư khư cái nhà, chẳng chịu chia cho đứa nào cả, để lại cho thằng Út ở nên bây giờ mất, cô ấy chẳng quan tâm, bảo ba mẹ tôi hành hạ con cháu… thì tôi đã mất hết mọi bình tĩnh mà tát cho cô ấy một cái.
Cô ấy gào khóc bù lu bù loa, gọi điện cho ba mẹ tôi trách móc, chửi bới cả gia đình tôi. Đến nước này, tôi không còn chịu đựng nổi nữa đã yêu cầu ly dị và nói thẳng rằng tôi sẽ đòi chia đôi số tiền tiết kiệm cũng như bán căn nhà vợ chồng chia đôi để tôi giúp ba mẹ. Thấy thái độ của tôi, vợ tôi bắt đầu biết sợ, cũng khóc lóc suốt tối hôm qua và tỏ vẻ đồng ý đưa tiền cho tôi. Thế nhưng tôi lúc này không còn muốn chung sống với cô ấy nữa. Tôi thực sự cảm thấy… kinh tởm sự ham tiền, mê tiền, yêu tiền hơn tất cả của vợ tôi.
Cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều biết chuyện và nhiều người quan tâm, hỏi han khuyên răn chúng tôi. Ba mẹ tôi bảo tôi đừng ly hôn, họ không cần tôi giúp đỡ. Anh chị em người nói bỏ quách thứ vợ ích kỷ, vô tình vô nghĩa coi tiền hơn tình máu mủ, người bảo nên thông cảm cho cô ấy, xưa nay cô ấy ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu nên cô ấy tiếc cũng là chuyện hiểu được…
Theo Phunuonline, tôi không biết mình nên làm gì đây? Liệu mình có thể bỏ qua, có thể quên đi những gì đã xảy ra mà tiếp tục sống như trước? Tôi thấy… khó quá.
Chủ đề liên quan: