Thấy các khớp xương như rão ra, Ca lên giường ngồi thiền. Ca thiền rất lâu. Đám ve sầu kêu ra rả từ tối đến giờ đã im tiếng.
"Anh ngồi thiền như thế chưa đúng. Bắt buộc là anh phải ngồi trên một mặt phẳng rắn nhưng anh lại ngồi trên giường nệm. Thứ hai là, anh thở nhanh quá. Con voi, con rùa sống lâu vì nó thở rất chậm. Thứ ba là, anh thở mạnh quá, phải thở đều, thở nhẹ và thở chậm. Tất nhiên đây chỉ là một phép dưỡng sinh thôi chứ không phải là thiền tâm linh, nhưng thiền dưỡng sinh cũng phải đúng động tác. "Cách thiền tâm linh như thế nào?". Cái khó nhất của thiền tâm linh là thực hiện ba không, không ăn thịt động vật, không hút Thu*c lá, không bia rượu. Đối với anh ba điều này rất khó thực hiện. Tóm lại là anh không thiền tâm linh được và không bao giờ có thiên nhãn". Người vừa đối thoại là Dương Thị Hoán. Đối với Ca, Hoán ở rất xa, thuộc một thế giới khác. Nhưng em lại rất gần với anh, vì em luôn ở trong tim anh và rất hay trò chuyện với anh.
Ca và hoán yêu nhau thời còn ở trong chiến trường. trung đội thanh niên xung phong của hoán cũng bảo vệ cùng cung đường với ca. hai đơn vị cùng chiến đấu trên một cung đường nên phải kết nghĩa, hợp đồng tác chiến với nhau. hoán có đôi mắt rất đẹp, to và đen, phần lòng trắng hơi lơ mơ xanh, nhìn rất lạ. trong các buổi cùng làm việc với hoán, ca hay nhìn sâu vào đôi mắt ấy khiến hoán bối rối. rồi một hôm hoán đặt vào bàn tay ca một chiếc cặp tóc. ca hiểu rằng hoán muốn nói về việc kết tóc xe tơ. ca xúc động, đêm trong đèn viết thư cho hoán. tình yêu có những điều buộc phải nói bằng thư, nói trực diện thì ngượng lắm. ở chiến trường không có bưu điện, thư viết xong thì trực tiếp trao cho nhau. những lá thư ngắn ngủi thôi nhưng tràn đầy tình yêu.
(Còn nữa)