Năm 1543, bác sĩ Andreas Vesalius đưa ra hướng dẫn y học về cách luộc xương người lấy mỡ để "điều trị sẹo lồi, cung cấp chất dinh dưỡng cho hệ thần kinh và gân".
Chiết mỡ trong cơ thể người ch*t ở thế kỷ 16. Ảnh: Corbis. |
Thời kỳ này, mỡ được lấy trực tiếp và công khai từ thi thể người ch*t. Tháng 10/1601, sau cuộc chiến tranh đẫm máu ở Ostend, các bác sĩ phẫu thuật người Hà Lan đã thu hoạch được "nhiều bao tải mỡ người" để điều trị vết thương cho các binh lính.
Để tối ưu hóa nguồn cung, các bác sĩ phẫu thuật thường lấy mỡ từ những tội nhân nghèo bị hành hình. Lượng mỡ này được sử dụng để chữa bong gân, gãy xương, viêm khớp hoặc kê toa như một loại Thu*c giảm đau trong điều trị thấp khớp và đau thần kinh tọa. Mồ hôi của các binh lính đã ch*t trong chiến tranh còn được sử dụng để chữa bệnh trĩ.
Điều này khiến buôn bán mỡ người trở thành những giao dịch béo bở giữa các đao phủ và bác sĩ, dù đi ngược với giáo lý Kito thời bấy giờ. Hoạt động buôn bán mỡ vượt ngoài tầm kinh doanh nhỏ lẻ, trở thành một thị trường buôn bán lớn.
Đặc biệt vào Triều đại Kh*ng b* (La Terreur) khi số vụ hành quyết tăng lên chóng mặt, lượng mỡ thu hoạch ngày càng nhiều. Một số tiểu thương bán thịt tại Paris bắt đầu thêm "mỡ người bị xử tử" vào danh mục hàng hóa.
Tù nhân bị hành hình thế kỷ 16. Ảnh: Academic Dictionaries and Encyclopedias. |
Nhiều người cho rằng việc sử dụng mỡ người phần lớn xuất phát từ quan niệm thần thánh hóa các cơ thể tử vì đạo trong quan niệm Công giáo. Tuy nhiên, qua nhiều nghiên cứu, các nhà khoa học hiện đại cũng công nhận, các mô mỡ có khả năng thúc đẩy sự phát triển của mạch máu.
Theo nghiên cứu của bác sĩ người Thụy Sĩ Paracelsus vào thế kỷ 16, một số cơ quan nội tạng ở người vẫn hoạt động sau khi tim ngừng đập. Sức sống này được cho là mạnh mẽ nhất ở các thanh niên khỏe mạnh Tu vong một cách nhanh chóng.
Sự phát triển của thị trường mỡ người khiến các hoạt động lấy mỡ bất chính mọc lên như nấm. Trong tài liệu ghi chép và các cuộc viễn chinh Tân thế giới của người Tây Ban Nha, Díaz del Castillo đã chiết mỡ từ cơ thể của một người da đỏ béo tốt để trị thương cho binh lính. Về sau, nhiều nhà chinh phạt người Tây Ban Nha cũng sử dụng mỡ người Ấn Độ như một loại Thu*c.
Các thầy Thu*c tại châu Âu là khách hàng lớn nhất của thị trường buôn bán mỡ người thế kỷ 16-17. Tuy nhiên, nhiều người cho rằng công dụng của mỡ người thực chất chỉ tương đương với mỡ động vật thông thường. Vào thế kỷ 18, thị trường béo bở này bắt đầu tàn lụi.
Các đường dây buôn bán nhỏ lẻ vẫn hoạt động vào đầu thế kỷ 19. Nhiều cơ sở y tế và bác sĩ hối lộ cho các quan chức chính phủ, thông đồng với đồ tể để có được nguồn cung mỡ người phi pháp. Trong một cuộc điều tra, cảnh sát đã bắt giữ 4 thương nhân tích trữ số lượng lớn mỡ người trong căn hộ của mình.