Vợ chồng tôi ly hôn đến nay đã hơn ba năm. nguyên nhân vì tôi có bằng đại học nhưng luôn sống cảnh thất nghiệp. đi xin việc làm đúng chuyên môn, anh không có kinh nghiệm, còn lao động chân tay thì dăm bữa nửa tháng anh nghỉ. anh nói, làm việc mệt, thu nhập thấp lại thường xuyên bị mắng chửi nên tủi thân.
Hơn 5 năm hai vợ chồng sống bên nhau, chồng tôi đi làm chỉ khoảng một năm, thời gian còn lại anh ở nhà nội trợ, trông con, lau chùi nhà cửa và chơi games. Mọi chi tiêu, chi phí nuôi con, đối nội đối ngoại... phụ thuộc vào thu nhập từ công việc làm trưởng phòng nhân sự cho một công ty nước ngoài của tôi.
Tết, tôi phải lo mọi thứ, từ sắm sửa, trang trí trong nhà, chuẩn bị mâm cỗ và lì xì cho bố mẹ chồng. Bố mẹ anh nói, tôi là dâu trưởng nên phải lo.
Tôi cho anh thời gian để thay đổi, suy nghĩ về mình nhưng không được nên đã xin ly hôn. Ba năm sau ly hôn, anh vẫn ở nhà 'ăn bám' bố mẹ, dù ông bà chỉ làm nông. Một mình tôi phải nuôi con gái năm nay 6 tuổi.
Tết hai năm trước, bố mẹ chồng thường gọi cho tôi nhắc việc đưa con gái về thăm, cho con chơi với ông bà nội, thăm các anh chị, chú bác, cô dì. Mỗi khi đưa con về, tôi thường biếu ông bà chai rượu ngoại, chậu mai, sắm một món đồ nào đó trong nhà nhưng tôi vẫn bị chê không khéo léo.
Năm nay, mẹ chồng tôi thẳng thắn, bộ bàn ghế ở phòng khách đã cũ, ông bà muốn thay mới cho sang. Ông bà đã ngắm bộ bàn ghế gỗ, giá 20 triệu đồng nên muốn tôi đóng góp một nửa. Bà nói, tôi không phải biếu rượu, mai, lì xì như mọi năm mà hãy đưa tiền cho bà mua bàn ghế. Tôi nghe mà ngao ngán.
Ba năm qua, chồng cũ, bố mẹ không sắm cho con gái tôi một bộ quần áo. tết con về, ông bà cũng chỉ lì xì 20 ngàn đồng. tôi đưa con về nhà nội là muốn con có được tình cảm của hai bên nội ngoại, một phần muốn con có cái tết ý nghĩa, vậy mà thành ý của tôi đã bị lợi dụng.