Trong phòng cấp cứu tại bệnh viện sparrow, bang michigan, pam warfle đang cầu xin lòng trắc ẩn. con trai tự kỷ của bà mắc covid-19 và phải nhập viện. các nhân viên y tế thông báo rằng bà không thể ở lại cùng con.
"Các người không hiểu! Thằng bé không thể giao tiếp", Warfle nhớ lại. "Mọi người có thể quấn tôi kín mít, tôi sẽ chỉ ở trong góc".
Nhưng bệnh viện không nhượng bộ. "Chúng tôi không thể làm thế", họ nói.
Trong khoảnh khắc đó, cậu con trai 21 tuổi của bà, Jonathan, người vẫn luôn sống với bố mẹ và tham gia các lớp học kỹ năng sống, trở nên kiên quyết lạ thường. "Thằng bé nhìn tôi và nói: 'Mẹ ơi, sẽ ổn thôi'", Warfle nhớ lại. "Tôi nói với thằng bé: 'Mẹ sợ. Con có sợ không?'. Thằng bé đáp: "'Mẹ ơi, con sẽ khỏe hơn'".
Với trái tim đau đớn và đôi mắt ướt nhòe, bà ôm và hôn con trai, đẩy cho con ly nước đá rồi rời đi.
Ba ngày sau, warfle, trở lại phòng cấp cứu, lần này với mẹ ruột 83 tuổi. bà leona smith, nóng tính, một công nhân đã nghỉ hưu, chưa từng nhập viện kể từ khi thay đầu gối cách đây hai thập kỷ, cũng mắc covid-19 và đang khó thở. bà sống với gia đình con gái ở perry, có lẽ đã lây nhiễm virus từ cháu. bà có bệnh nền tắc nghẽn phổi mạn tính.
Bà Pam Warfle có con trai tự kỷ và mẹ ruột mắc Covid-19. Ảnh: Detroit Free Press.
"Mẹ không muốn vào viện. Mẹ thuyết phục tôi rằng bà chỉ mệt và cần nghỉ ngơi ở nhà một chút thôi", Warfle kể.
Chở bà cụ đi lúc 7 giờ tối ngày 9/11 và phải để bà ở cổng viện cho các nhân viên y tế, trước khi rời đi, người con hét lên từ xa: "Đơn Thu*c của mẹ trong túi trước, cả số điện thoại của con. Bình oxy của mẹ chỉ còn một nửa thôi đấy".
Trở lại xe, nỗi đau buồn tràn ngập tâm trí Warfle. Jonathan vẫn ở trong viện một mình. Các y tá vật lộn để lấy máu, chích ven nhiều lần đến nỗi phải gọi cho Warfle nửa đêm để giúp con trai bà bình tĩnh lại. Virus đã xâm nhập vào phổi và khiến Jonathan mệt mỏi đến nỗi không thể nói chuyện khi mẹ gọi.
"Thật khó khăn vì tôi chỉ nghĩ tới Jonathan", Warfle nói. Trong ba tuần, virus kẹp chặt Warfle trong nỗi sợ hãi và lo lắng. Bà khóc, cầu nguyện và suy sụp.
Gia đình Warfle sống trong một khu vực gần 1000 mét vuông, có rất nhiều phòng để giãn cách xã hội. Jonathan và bố mẹ sống ở tầng một và tầng hai. Bà Leona sống trong căn hộ ở tầng trệt. Em gái của Jonathan, Arena, 20 tuổi, sống tại Đại học Grand Valley.
Tuy nhiên, nCoV vẫn tìm được cách xâm nhập vào cơ thể của ba thành viên trong gia đình. Jonathan mắc bệnh đầu tiên. Chàng trai sau đó tiếp xúc với bà nội. Jonathan bị sốt nhẹ và đau họng, phải cách ly trong phòng ngủ, và những người khác bắt đầu đeo khẩu trang. Ngày 31/10, chàng trai được mẹ chở đi xét nghiệm nhanh, kết quả dương tính.
Một tuần trước đó, gia đình cùng nhau đi thăm nhà máy rượu táo, mọi người đều đeo khẩu trang. Con gái Arena về nhà, cùng mẹ đi mua sắm ở Great Lakes Crossing và sống bên nhau ba ngày. Nghe tin, Arena đã đi xét nghiệm, và kết quả dương tính, triệu chứng nhẹ.
Ngày 4/11, các triệu chứng của Jonathan trở nên nặng hơn, ngày càng khó thở, không thể hít thở sâu. Anh đã viêm phổi do Covid-19, điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Trong thời gian nằm viện, jonathan được hỗ trợ thở oxy và được dùng steroid và remedisivir – loại Thu*c kháng virus tổng thống donal trump đã sử dụng. sau đó, tình trạng bắt đầu xấu đi, anh không thể nói chuyện và ngày càng yếu hơn. huyết tương điều trị thu thập từ những bệnh nhân đã hồi phục sau covid-19 và có kháng thể, được đặt về. trong vài ngày, anh bắt đầu khỏe hơn. một y tá có kiến thức về tâm lý được gọi yêu cầu để giúp đỡ con trai bà warfle.
Sau bao ngày đêm cầu nguyện và khóc, Warfle cuối cùng cũng nghe thấy giọng con trai khỏe mạnh hơn trên điện thoại: "Con nhớ mẹ, rất muốn gặp mẹ".
Jonathan về nhà ngày 12/11, trải qua 6 ngày nằm viện. Anh vẫn còn run và yếu. "Tôi biết ơn gia đình", anh nói. Chàng thanh niên cảm thấy bây giờ chỉ cần xả hơi, vẽ, chơi game, chơi với hai chú chó con.
Bà Leona vẫn vật lộn trong bệnh viện. Bà yếu ớt và không thể nói hay cúp điện thoại. Có những ngày, tình trạng trở nên tồi tệ đặc biệt. Đêm nọ, một y tá nói với Warfle rằng bà cụ có vẻ bủn rủn, muốn bỏ cuộc, khiến Warfle phải gọi điện tới bệnh viện nhiều hơn.
Warfle lo rằng mẹ không được đối xử tốt giống như Jonathan do tuổi cao. Trong khi cháu trai của bà có huyết tương ngay, bà chưa có. Gia đình phải thúc giục nhiều lần để bà được truyền huyết tương.
Bà Warfle và con trai Jonathan. Ảnh: Detroit Free Press.
Các nhân viên bệnh viện đã tập trung chăm sóc cho bà Leona Smith. Từ người hầu như không thể nói chuyện, bà đã trở lại. Warfle không bao giờ quên cuộc điện thoại với mẹ: "Tôi nói "mẹ ơi, con Pam đây, sức khỏe của mẹ thế nào rồi?’. Và bà ấy nói "Con yêu, mẹ khỏe!’"
Warfle bật khóc khi mẹ nói tiếp: "Mẹ muốn ra khỏi đây. Ở đây thật kinh khủng".
Bà Leona Smith được ra viện sau 16 ngày nằm viện, ngay đêm trước Lễ Tạ ơn. Con gái đón bà về và sẽ được cô cháu gái – đang là y tá - chăm sóc.
"Đây là điều tệ nhất tôi từng trải qua", Leona Smith nói. "Quá khủng khiếp. Tôi... nằm đó trong bệnh viện cầu nguyện rằng mình hãy ch*t đi. Thật tồi tệ. Nhưng Chúa chưa sẵn sàng đón tôi".
Bà Leona muốn động viên những người khác đang có virus đừng bỏ cuộc, bất kể hoàn cảnh tồi tệ ra sao. Bà cũng muốn gửi đến thế giới thông điệp về Covid-19. "Tốt hơn hết là họ hãy nghiêm túc với nó. Một số người đã ch*t vì nó", bà nói.
Trước khi gia đình bị covid-19 gây xáo trộn, warfle cho biết bà không coi đại dịch là nghiêm trọng. bà và gia đình đã đeo khẩu trang, giãn cách xã hội.
Con gái bà cũng có bài học thực tế về Covid-19. Arena Warfle, từng hoài nghi về virus trước khi gia đình bị tấn công, nói: "Bây giờ virus thực tế với tôi hơn. Tôi từng nghĩ nó là chính trị và sẽ biến mất sau cuộc bầu cử. Nhưng hóa ra nó không biến mất".
USA Today)