Dưới sự ảnh hưởng của truyền thông đại chúng, được hiểu là các hành động lạm dụng T*nh d*c với trẻ em. Tuy nhiên, định nghĩa này là không chính xác và phản ánh sai tình hình chung của những người mắc bệnh *u d*m, làm cho căn bệnh này càng khó nghiên cứu và thu thập số liệu.
Cần ghi nhớ rằng là bệnh lý, thuộc nhóm lệch lạc T*nh d*c, người có biểu hiện được gọi là người *u d*m. Hành vi lạm dụng T*nh d*c trẻ em hay còn gọi là T*nh d*c huyễn nhi, có liên quan đến hiện tượng này. Ngược lại với hiện tượng này là ái lão khi người bị lệch lạc T*nh d*c hướng đến người già.
Không phải ai mắc bệnh cũng có hành vi T*nh d*c với trẻ em, cũng như những người có hành vi T*nh d*c với trẻ em cũng không chắc chắn là có bệnh *u d*m.
Hiện nay, vẫn chưa biết chính xác nguyên nhân gây ra *u d*m. Các bệnh về tâm lý là lĩnh vực được đầu tư vào chỉ mới gần đây và cũng khó nghiên cứu do tính cách và hoàn cảnh mỗi người đều khác nhau.
Hầu hết các chuyên gia cho rằng tình trạng này có liên quan đến các nhân tố tâm lý xã hội chứ không phải các nhân tố sinh học. Một số bác sĩ cho rằng các nhân tố tính cách có ảnh hưởng đến bệnh nhân bao gồm các vấn đề về sự gắn bó hoặc phụ thuộc vào gia cảnh bất thường. Bị quấy rối khi còn nhỏ cũng có thể là một trong những nguyên nhân gây ra *u d*m. Tuy nhiên, con số này là không nhiều và cũng không chắc chắn sẽ dẫn tới bệnh *u d*m.
Từ năm 2002, một số nghiên cứu về yếu tố sinh học gây ra bệnh *u d*m được tiến hành. Các yếu tố được nghiên cứu và giả thuyết đưa ra chẳng hạn như: chỉ số IQ và trí nhớ kém, ít chất trắng trong não bộ hơn, ít hormon testosterone và các vấn đề trong não bộ.
Trong số các yếu tố trên, các vấn đề về não bộ được đồng tình nhiều nhất. Ở người thường, khi nhìn thấy trẻ em, não bộ tự phát ra sóng thần kinh làm trỗi dậy bản năng bảo vệ và che chở. Tuy nhiên, ở người bệnh *u d*m, các cảm xúc này bị nhiễu và não bộ làm cho người bệnh cảm thấy có hứng thú T*nh d*c.
*u d*m thường được người bệnh tự phát hiện khi qua khỏi tuổi dậy thì, khi xu hướng T*nh d*c của họ vẫn tập trung vào đối tượng trẻ em mà không có hứng thú với người cùng tuổi. Người bệnh không thể chọn xu hướng T*nh d*c của bản thân và thường cảm thấy sợ hãi vì cảm xúc của mình. Sự kỳ thị của xã hội làm người bệnh trốn tránh khỏi xã hội và cảm thấy khó tiếp xúc với người khác. Đây cũng là một lý do khiến người bệnh cảm thấy hấp dẫn bởi trẻ em vì trẻ em dễ gần và không phán xét như người lớn.
Gần đây, giới khoa học và xã hội có sự chú ý hơn đến các vấn đề tâm lý nên cũng có nhiều người cởi mở hơn về bệnh *u d*m của mình cho mục đích khoa học. Họ cho biết họ cảm thấy các triệu chứng như tự ti và cảm thấy bị tách biệt khỏi xã hội. Họ còn bị trầm cảm và luôn lo sợ người khác biết về xu hướng T*nh d*c của mình. Tất cả những điều này khiến họ tránh giao tiếp với người khác.
Không phải ai mắc bệnh *u d*m cũng có hành vi T*nh d*c với trẻ em nếu họ hiểu luật và kiểm soát được hành vi của mình (số này rất ít). Tuy nhiên, đặc thù của đa số người bệnh là thích giao cấu với trẻ em - điều này phạm vào Luật Chăm sóc và bảo vệ trẻ em của nhiều nước trên thế giới nên người mắc bệnh *u d*m bị phạt theo Bộ luật Hình sự về những hành vi không thể kiểm soát nổi của họ do bệnh *u d*m gây ra.
Nếu có những dấu hiệu và triệu chứng đã được liệt kê ở bên trên hay có người trong gia đình bị những triệu chứng trên thì hãy đến gặp bác sĩ. Hãy luôn thảo luận với bác sĩ để được chỉ định phương pháp chẩn đoán, điều trị và xử lý tốt nhất dành cho bạn.
*u d*m là một bệnh mạn tính. Việc điều trị nên tập trung vào thay đổi hành vi trong thời gian dài. Liệu pháp điều trị là theo dõi và đoán trước các trường hợp có thể xảy ra hành động sai lầm để phòng tránh. Ngoài ra, các nhóm điều trị và bác sĩ tâm lý luôn được chỉ định để giúp người bệnh.
Khi nghĩ rằng mình bị bệnh *u d*m, cách tốt nhất là chia sẻ với nhà chuyên môn tư vấn tâm lý để tìm ra cách ngăn chặn những hành động phạm pháp có thể đảm bảo cuộc sống tương đối bình thường cho người bệnh. Khi phát hiện hoặc nghi ngờ người bệnh *u d*m, cần giữ bình tĩnh và phán đoán khả năng người ấy có thể phạm tội hay không. Một số người thuộc vào nhóm “nguy cơ thấp” có thể sống hòa nhập với xã hội.
Các chuyên gia sức khỏe tâm thần cho rằng nên tạo ra môi trường để những người mắc chứng *u d*m có thể tham vấn nhưng vẫn giữ tình trạng ẩn danh để họ có thể được chữa trị bằng Thu*c giảm ham muốn T*nh d*c, tư vấn, trị liệu theo nhóm hoặc bất kỳ liệu pháp phù hợp nào khác.
PGS.TS. Cao Tiến Đức