Tôi cũng như biết bao nhiêu người phụ nữ khác, mong cuộc đời mình hạnh phúc, bình yên khi bước vào hôn nhân. Nhưng có lẽ, tôi kém duyên phận mỏng. Vợ chồng tôi cưới nhau được 6 năm mà đã thấy chán chường, rệu rã. Tôi đã làm mọi cách để níu kéo, để thay đổi nhưng rồi chỉ nhận về những đắng chát mà thôi. Thôi thì duyên vợ chồng đã hết, tôi làm người đàn bà ly hôn.
Cuộc sống vợ chồng tôi chán chường, mệt mỏi - Ảnh minh họa: Internet |
Thú thật, tôi cảm thấy mình có chồng cũng như không. Có chồng mà phải làm mọi thứ một mình. Những lúc con đau ốm, bệnh tật, bản thân sốt cao cũng chẳng có bóng dáng của chồng. Nhiều lúc bệnh nằm thèm một tô cháo nóng, một ly nước cam mà chồng triền miên đi nhậu lại trào nước mắt.
Trước khi kết hôn, tôi là một người vui vẻ, hay cười nói trong mắt mọi người. Nhưng cưới nhau vài năm, bạn bè đều nói tôi thay đổi quá nhiều. Nụ cười đã biến mất, thay vào đó là nỗi muộn phiền, lúc nào cũng thấy ủ dột, thở dài. Vì buồn chán chồng vô tâm mà tôi cũng bỏ bê cơ thể, chẳng chăm sóc bản thân mình. Tôi trông già đi rất nhiều, thấy cuộc sống của mình chẳng có động lực để cố gắng, chẳng có chút niềm vui nào.
Tôi tự nhủ, rồi mình sẽ sống như thế này trong bao lâu nữa? 10 năm, 20 năm hay suốt cả cuộc đời mà chẳng có nụ cười. Tôi thấy nhiều người đàn bà cam chịu, nhẫn nhịn sống với chồng vì con. Nhưng có chồng cũng như không thì ở lại làm gì? Tôi muốn sống một cuộc đời khác, muốn được bình yên và thanh thản. Suy nghĩ, phân vân rất nhiều tôi quyết định ly hôn. Tôi cũng không quá đau lòng bởi tôi tin mình chỉ còn con đường đó.
Suy cho cùng, đàn bà lấy chồng đều mong muốn cuộc đời mình sẽ vui vẻ, bình yên. Nếu hôn nhân không làm ta hạnh phúc thì mình chọn con đường khác để rẽ. Chúng ta vẫn còn đó một con đường rất dài để đi. Sống với chồng, cuộc đời chìm trong nước mắt thì chi bằng kết thúc nó đi. Suy nghĩ đơn giản rằng duyên vợ chồng chỉ đến đó, hết duyên hết nợ thì buông nhau cho nhẹ lòng.