Tôi năm nay 30 tuổi còn chồng hơn tôi 5 tuổi. Sau khi kết hôn, được sự giúp đỡ của bố mẹ hai bên và tiền tiết kiệm của 2 đứa, chúng tôi mua được nhà riêng rồi chào đón một cô công chúa rất đáng yêu.
Tưởng rằng cuộc sống cứ thế êm ả trôi, nhưng một T*i n*n ập đến biến tôi từ một người phụ nữ khỏe mạnh, chăm chỉ, năng động thành một phế nhân. Vậy là gánh nặng kinh tế dồn lên vai anh – người đàn ông mà tôi dành cả cuộc đời để yêu thương.
Từ sau T*i n*n, không còn khả năng lao động, chỉ quanh quẩn ở nhà khiến tính tình tôi trở nên hay cáu gắt, chuyện chăn gối cũng giảm đi gần nửa…
Thế nhưng, chồng tôi vẫn cần mẫn làm việc, chu toàn trong việc chăm sóc hai mẹ con tôi. Nhiều khi tôi nghĩ anh còn quá trẻ để phải chịu đựng một phế nhân như tôi.
Tôi thấu hiểu được những cực khổ anh đã gánh chịu nên nhiều lần đề nghị ly hôn để anh danh chính ngôn thuận tìm người con gái có thể chăm sóc anh cả đời bởi chính tôi cũng cảm thấy bất lực về bản thân mình.
Ảnh minh họa |
Tôi có suy nghĩ đó vì tôi thấy rằng anh có quyền được một lần sống cho riêng mình. Còn mẹ con tôi thì đơn giản thôi, tôi định đưa con về ngoại ô sống cùng ông bà ngoại. Bố mẹ tôi làm doanh nghiệp nên tôi cũng không quá khó khăn về mặt kinh tế.
Anh từ chối lời đề nghị của tôi và cứ cần mẫn như thế bên mẹ con tôi. tôi hạnh phúc vì trời ban cho mình một người đàn ông quá tuyệt vời. nhưng rồi, cái gì đến cũng đến, tôi tình cờ phát hiện anh ngoại tình do một lần thấy chiếc áo sơ mi của anh có mùi lạ.
Rồi tôi thuê thám tử theo dõi, cài định vị trên xe anh thì quả nhiên anh có bồ thật. Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, hiện đang là giáo viên hợp đồng của một trường cấp 3. Cô gái nhìn cũng xinh xắn, dễ thương.
Lần này tôi quyết định nghiêm túc đề nghị ly hôn. Nhưng tôi bất chợt nhận ra vấn đề là tôi quá yêu chồng, tôi thấy sợ cuộc sống khi rời xa anh. Ngay cả khi mình là người bị phản bội, tôi cũng lo sợ mình sẽ làm anh tổn thương. Tôi không nghĩ mình có quyền tước đi tự do hay ngăn cấm tình yêu của anh cho dù tôi là vợ.
Và cho dù cô gái đó đang phá hoại hạnh phúc gia đình, tôi vẫn không thể căm ghét cô gái ấy. Nếu nhìn lại, đúng là tôi thua kém cô ta một cách toàn diện. Cô ấy trẻ đẹp, trí tuệ và đầy sức sống. Quan trọng là, cô ấy khiến cho chồng tôi thấy hạnh phúc, mãn nguyện khi ở bên. Tôi cảm nhận được điều đó với linh cảm của một người vợ.
Những ngày sau đó anh vẫn vậy, vẫn dịu dàng, chu toàn với tôi. Trước khi ra khỏi nhà đều hỏi tôi muốn ăn gì để bảo cô giúp việc đi chợ, anh cũng không quên hôn lên trán tôi. Tôi sống giữa một mớ hỗn độn giằng co…
Có lần cô giúp việc đưa đi mua sắm, tôi giả vờ mù khi bắt gặp chồng và người tình ngại ngùng bên nhau. Tôi giả vờ điếc khi họ lén gửi lời thương nhớ và giả vờ không biết gì khi phát hiện ra tôi và cô gái đó cùng nhận những món quà giống nhau từ cùng một người đàn ông trong ngày lễ….
Tôi giam mình trong nỗi cô đơn và chịu đựng. tôi nhìn vào hạnh phúc của anh ấy để khóc. từ những bức ảnh thám tử gửi về, đúng là chồng tôi yêu cô ta thực sự. có lẽ điều duy nhất khiến anh chưa rời xa mẹ con tôi là vì nhờ bố tôi một tay đỡ đầu nên anh mới có được ngày hôm nay, có lẽ anh còn cảm giác mang ơn gia đình tôi…
Vậy nhưng, tôi lúc này không còn xứng với anh ấy nữa. Anh ấy cần được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân với một người khuyết tật như tôi.
Sáng hôm ấy, trời mưa nặng hạt, sau khi chồng đi làm, tôi lặng lẽ nhờ cô giúp việc dọn đồ đạc cá nhân và gọi xe đưa con về nhà ngoại. Tôi sẽ tự tháo chiếc vòng kim cô trên đầu hai đứa để anh ấy được đến với tình yêu xứng đáng thuộc về anh ấy.
Theo Ái My/ Infonet.vietnamnet