Vợ đòi ly hôn, tôi không đồng ý vì không muốn con thiếu cha. Em bảo sống không được với chồng, rằng hôn nhân là trò chơi, muốn thì chơi, không muốn thì nghỉ.
Tôi 29 tuổi, lập gia đình cách đây 3 năm. Vợ kém tôi 2 tuổi, tốt nghiệp trung cấp kế toán nhưng làm công việc chẳng liên quan gì tới nghiệp vụ kế toán: phòng vé của một hãng xe liên tỉnh. Tôi từng phải bỏ học dù trúng tuyển đại học Kinh tế Sài Gòn vì gia đình không thể lo nổi chi phí. Hơn 10 năm lăn lộn từ Nha Trang lên Sài Gòn, tôi làm đủ việc để duy trì ước mơ đi học để đổi đời. Cuối cùng, tôi cũng cầm được chứng chỉ tốt nghiệp Cao đẳng Kinh tế Sài Gòn. Tuy nhiên, tôi làm công việc chả liên quan đến những thứ mình học: làm du lịch.
Chúng tôi quen nhau 2 năm thì cưới. Cuộc sống khó khăn, vợ chồng luôn động viên nhau rằng có đôi tay, mình sẽ làm việc chăm chỉ để cải thiện đời sống về sau. Tôi không sợ khổ, bởi lẽ tất cả những gì khổ sở tôi đã nếm trải rồi.
Hai năm sau ngày cưới, sau những lần mong mỏi, chúng tôi sinh con trong niềm hoan hỉ của ông bà hai bên. Tôi hạnh phúc và tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn để chăm lo cho thiên thần của mình. Tôi làm việc nhiều hơn, mong mỏi tới ngày nghỉ phép để về quê thăm hai mẹ con. Hai tháng sau sinh, vợ báo rằng đã xin nghỉ việc hẳn. Tôi bất ngờ vì hai vợ chồng đã dự tính sau kỳ nghỉ thai sản, vợ sẽ đưa con vào lại Sài Gòn và rước mẹ tôi vô trông con để đi làm. Tôi bực không phải vì mất đi một người phụ mình kiếm tiền mà vì vợ quyết định nghỉ nhưng không tham khảo ý kiến của tôi. Một sự thiếu tôn trọng đối với chồng.
Đấy không phải là lần đầu vợ tự quyết. Ngày trước em đã qua mặt chồng vài bận. Em muốn mua bò gửi anh chị nuôi, tôi không đồng ý, em đi mua xong rồi báo vỏn vẹn một câu: "Mua rồi".
Đất đai cha mẹ vợ mua từ lâu, các chị đã có cơ ngơi riêng, chỉ còn em chưa có nhà. Ba mẹ vợ nói bán rẻ cho chúng tôi. Tôi lưỡng lự không muốn mua rẻ vì sợ mang ơn. Rồi nghĩ đi nghĩ lại, cha mẹ thương con, mình không đồng ý không khéo buồn lòng các cụ, tôi mua và trả tiền đầy đủ cách đây hơn một năm. Gia đình vợ khuyến khích tôi về quê vợ sống. Khi anh trai duy nhất nhà vợ mất, mọi người càng muốn tôi về đó hơn dù nhà vợ còn nhiều chị em. Tôi không đồng ý, đơn giản về đó không xin được việc. Quê vợ rất nghèo, đa số người dân còn bỏ đi xa xứ làm ăn mỗi năm cả 7-8 tháng.
Ngoài ra, tôi cũng không muốn về quê vợ sống vì vợ đôi lúc không tôn trọng tôi. Sống tại Sài Gòn mà vợ nhiều khi còn xúc phạm tôi trầm trọng thì thử hỏi về đó, cuộc sống sẽ thế nào.
Một tháng trước, tôi hỏi vợ về mảnh đất mua của bố mẹ vợ. Tiền đã trả đủ mà vẫn chưa sang tên cho chúng tôi. Tôi biết rõ tình hình nhưng vẫn muốn vợ tự nói. Vợ bảo giờ tôi không về ở thì trả lại đất cho cha mẹ. Tôi bảo vợ đã hỏi ý kiến tôi chưa mà làm vậy, thế là vợ lu loa tôi lợi dụng gia đình cô ấy để lấy mảnh đất, vì hiện tại có người trả giá cao gấp 3 lần ngày trước. Cái tôi yêu cầu là sự tôn trọng, vợ chồng làm gì phải thông qua nhau, chứ tôi không ham hố gì mấy thước đất đó. Phần tài sản kế thừa của tôi giá trị cao gấp mấy lần chỗ đất đó. Bây giờ, vợ còn thêm ràng buộc rằng muốn sang tên đất thì tôi phải về đó ở, không thì trả lại ba mẹ. Tôi quyết định trả lại hết, vốn dĩ không cần.
Vợ nhiều lần qua mặt chồng quá. Tôi giận và nói những lời khó nghe, lỡ lời trách móc ba mẹ vợ. Vợ không vừa cũng buông lời xúc phạm tôi và cả ba mẹ tôi. Một tháng rồi vợ chồng tôi không nói chuyện.
Trước đó, vợ nói ra ý định muốn có một đứa con trai ngoài giá thú để nối dõi tông đường. Bây giờ tình hình còn trầm trọng hơn. Vợ bắt đầu chê trách gia đình chồng nghèo, gia đình chồng không tôn trọng con dâu, dù nhà tôi có hỏi cưới đàng hoàng, dù cha mẹ tôi không đòi hỏi dâu phải cơm bưng nước rót. Tiếp đó, vợ chê chồng làm ít tiền, so sánh tôi với người này người kia, những người quen biết. Tôi làm thuê chứ không phải đi trộm cướp, công việc thế nào vợ biết rõ, khi quen nhau tôi có giấu cái gì đâu. Tôi đi làm về, lương bao nhiêu đưa vợ hết bấy nhiêu.
Vợ đòi ly hôn, tôi không đồng ý vì không muốn con thiếu cha. Em bảo rằng sống không được với chồng. Em nghĩ rằng
hôn nhân là trò chơi, muốn thì chơi, không muốn thì nghỉ. Tôi thương con nên muốn con có cha có mẹ đủ đầy. Giờ vợ như vậy, tôi nói hết lời cũng không lay chuyển, nhất quyết đòi ly hôn. Tôi muốn nuôi con không để nó khổ, vợ không chịu viện cớ thương con. Thương con mà để nó không cha, thương kiểu gì đây? Cha mẹ vợ làm lơ không nói, ba mẹ tôi thì sốt ruột lo lắng cháu nội, đứng ngồi không yên.
Gà trống nuôi con tôi làm được, dù gì lương tôi cũng nhiều gấp đôi ba cô ấy. Có ông bà nội thương yêu, có cô chú thương yêu, hơn hết có cha thương yêu hết lòng, con sẽ không bất hạnh khi tôi nuôi.
hôn nhân đến nước này thì hết cứu vãn. Vợ khăng khăng ly hôn, ngoài những lý do trên thì có trời mới biết động cơ gì đằng sau. Tôi cố cứu vãn nhưng đã bất lực. Có điều con còn quá nhỏ, pháp luật không cho cha nuôi con sau ly hôn khi con dưới 3 tuổi, nhưng tôi thực sự không muốn con bất hạnh khi có người mẹ như vậy.